Chương 301: Bàn luận giáo lý nhà Phật
Tống Anh thấy vị quan gia này đau lòng như thế thì không nhịn được mà muốn bật cười.
"Đa tạ quan gia. Vậy chúng ta đi thôi." Tống Anh vô cùng dứt khoát. Chỉ cần đưa tiền là được, không phải chỉ nghe hòa thượng đọc kinh một lúc thôi sao? Không có gì ghê gớm cả!
Nàng cũng không phải yêu ma quỷ quái, còn có thể bị siêu độ sao?
Tống Anh sửng sốt.
Ặc, hình như nàng là một linh hồn xuyên qua nhỉ? Sẽ không bị hòa thượng nhìn ra đấy chứ? Ngay cả yêu quái cũng có thì tăng nhân có đạo hạnh cao cũng không phải chuyện gì lạ.
Sắc mặt Tống Anh hơi mất tự nhiên, nàng e dè nhìn bậc thang.
"Hoắc phu nhân yên tâm, ngài đi lên mấy chục bậc sẽ có kiệu phu chờ sẵn. Nếu quá mệt mỏi thì bỏ tiền thuê hai người khiêng kiệu đưa ngài lên, bảo đảm sẽ không để chân ngài bị thương." Hoắc Tứ Tượng vội vàng nói.
Nhưng hắn không có tiền, cho nên tự thuê kiệu phu đi!
Thật ra có thể ngồi xe ngựa từ đây đi đường vòng ra sau núi, đường sau núi tương đối bằng phẳng, có thể ngồi xe ngựa đi thẳng tới cổng chùa, chỉ là như vậy quá xa, leo cầu thang còn nhanh hơn.
"Không sao, mấy bậc thang này không là gì cả." Tống Anh thuận miệng nói, "Quan gia, xin hỏi trong chùa này có cao tăng nào không?"
Tống Anh nheo mắt.
Bây giờ chạy trốn còn kịp không?
"Ôi chao, ta thấy hơi choáng váng." Tống Anh đột nhiên đỡ trán.
"..." Tống Anh nheo mắt, "Ta đột nhiên nhớ ra mình còn một số việc phải làm..."
"Tại hạ sẽ gọi người đến đây, Hoắc phu nhân ngài cứ việc phân phó!" Hoắc Tứ Tượng tỏ vẻ dù chết muôn lần cũng sẽ không chối từ.
Tống Anh cười gượng một tiếng: "Cũng không phải quá quan trọng, đi thôi."
Nếu nàng thật sự bỏ chạy, nói không chừng sẽ bị trói lại rồi khiêng lên, như vậy quá mất mặt, còn không bằng bản thân mình tự đi.
Hoắc Tứ Tượng nghi ngờ nhìn nàng, nhưng thấy nàng bước đi như bay thì cũng yên tâm.
Tống Anh trông thì mảnh mai nhưng c.ởi quần áo ra lại có da có thịt, khỏe mạnh như trâu, dưới chân như có gió. Nàng không thấy leo bậc thang có gì vất vả, đương nhiên không cần đến kiệu phu. Chưa đến nửa canh giờ sau, hai người đã đặt chân vào chùa.
Phóng mắt nhìn xung quanh, trên mặt các bá tánh đều có mấy phần thành kính.
Hoắc Triệu Uyên đang cùng mấy vị cao tăng bàn luận giáo lý nhà Phật.
Trên thực tế chính là mở to mắt nghe các cao tăng nói mò.
Bọn họ lẩm bẩm đọc cả đống kinh văn, hắn nghe đến mức đau đầu nhức óc, nhưng trước giờ hắn luôn trấn định, cho dù nghe được một lúc thì mơ màng sắp ngủ gật cũng có thể giả vờ như đang được chỉ điểm.
"Đại nhân, phu nhân đã tới rồi." Hoắc Tứ Tượng cuối cùng cũng tới.
Hoắc Triệu Uyên lúc này mới khách khí đứng dậy, bước nhanh ra ngoài đón người.
Tới rất đúng lúc, hắn thật sự đã nghe đủ rồi. Ngồi nghe hết cả một buổi sáng, làm gì có yêu ma quỷ quái gì được độ hóa chứ? Ngược lại, cả người bám đầy mùi nhang, xộc lên tận não.