Chương 313: Bán chạy
Sau khi có người đầu tiên ăn thử, quầy hàng của Tống Anh lập tức đông khách.
Trong chùa vẫn còn bốn bà tử khác.
Tránh tình trạng hết hàng.
Thế nhưng, hiển nhiên Tống Anh đã đánh giá thấp mức độ hoan nghênh món ăn này của mọi người.
Giữa thời tiết nắng nóng thế này, ăn mấy miếng mì lạnh, uống thêm một chén nước ô mai thì thật sự sảng khoái!
"Đậu phộng giã ở đây thật thơm, còn có dầu ớt nữa, vị cay nồng vừa phải... Ngon nhất vẫn là mì căn, cắn vào miệng hơi dai dai. Ma ma, người nhìn này, sợi mì căn còn có rất nhiều lỗ nhỏ, đúng là kỳ lạ..."
Lại ăn thêm một miếng.
"Tiểu thư, món này cay lắm, ăn xong sẽ nhiệt miệng, nói không chừng còn bị rộp miệng, rất mất mặt đấy!"
"Vậy ăn xong ta sẽ không ra ngoài, dù sao thì bên ngoài cũng không có gì hay ho để dạo xem. Nếu không phải nương ta nói muốn ta dính chút phật quang thì ta cũng không muốn tới đây đâu!"
"Ngay dưới mắt Phật tổ không được nói bậy, phi phi phi!"
Vị tiểu thư này ăn cực kỳ ngon miệng, nhưng nàng ấy xuất thân thế gia, bình thường đều ăn uống thanh đạm, lần đầu tiên ăn cay, hơn nữa vừa mới ăn xong không lâu nên môi đỏ ửng, há miệng thở ra hơi nóng, khóe miệng cũng đỏ bừng như sắp phồng rộp lên.
Thế nhưng đúng lúc này, mẫu thân sai người đến nói phải sang tiểu viện bên cạnh đi dạo.
Hai nhà là thế giao*, nữ hài tử của gia đình đó và nàng ấy xấp xỉ tuổi nhau, vị tiểu thư này hơi xấu hổ nhưng lại không nghĩ ra được lý do gì để từ chối, huống chi cha nương đã định thân cho nàng ấy với gia đình đó, nếu nàng ấy không đi, tiểu cô tử* tương lai sẽ cho rằng nàng ấy cố ý đến trễ.
*Thế giao: hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.
*Tiểu cô tử: Chị em chồng
Chỉ đành cắn răng đi sang.
Nhưng tiểu cô nương trong viện bên cạnh cũng nghĩ như vậy, sợ tẩu tử tương lai cảm thấy bản thân mình làm bộ làm tịch, chỉ có thể lấy khăn che miệng, dè dặt đi gặp mặt.
Nếu đã gặp nhau thì không thể không nói lời nào.
Nhìn nhau hồi lâu, không còn cách nào khác, hai người cùng lúc tháo khăn che mặt ra, đang định lên tiếng thì cả hai đều sửng sốt, sau đó đều không nhịn được mà cùng bật cười: "Ngươi cũng ăn mì lạnh kia sao?!"
"Đúng, đúng, đúng! Mì lạnh của tiểu Tống, cay cay, rất ngon miệng!"
"Trước đây ta không thích mấy món có mùi vị nồng như vậy, nhưng bây giờ trời quá nóng, lại không có băng như ở nhà, sau khi ăn món này xong, trong người thoải mái hơn nhiều."
"Mấy ngày nay ta cũng thấy bánh ngọt hơi ngấy, nhưng những món khác mà đầu bếp nữ nấu ra đa phần là món nóng, ăn không nổi..."
Hai tiểu cô nương có cùng đề tài, không ai chê ai, rất nhanh đã trở nên thân thiết.
Dù sao thì hai bà tử đi theo Tống Anh cũng không phải người gỗ, trong lòng cũng có suy nghĩ riêng.
Không ngờ vừa bày quầy hàng ra, bọn họ lập tức bận rộn đến mức không nhấc được chân lên.
Sau khi dọn dẹp quầy hàng, bọn họ chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay thật khó tin.
Tống Anh cũng không thể bóc lột người khác quá mức. Mấy bà tử này hôm qua đã phải thức đêm, hôm nay lại bận rộn cả ngày, hiện giờ không thể bắt bọn họ tiếp tục làm việc nữa.
May mà có nhiều mì căn, có lẽ cũng đủ để ngày mai bán rồi.
Tất cả đều nghỉ ngơi một đêm.
Đương nhiên, trước khi đi nghỉ, Tống Anh phải tính toán sổ sách.
Tất nhiên là, nếu chỉ có một mình nàng thì không thể nào bán được nhiều như thế, may mà có các bà tử hỗ trợ. Bọn họ không ngừng rửa mì căn, không ngừng hấp mì căn mới có đủ mì căn cho nàng bán liên tục cả ngày.
Chắc chắn không hề ít!