Chương 706: Ngàn vàng khó mua được vật yêu thích
Tống Anh vừa nghe vậy thì mở miệng hỏi: "Hoắc Triệu Uyên?"
Sau khi đi vào, trong lòng ta cảm thấy rất bất an, vậy nên chỉ lén nhìn một chút rồi lập tức trở về, quả thực nhìn thấy một con hồ ly ba đuôi, nhìn qua chắc là đã thành tinh rồi, nhưng bây giờ rất suy yếu."
"Ngươi có biết tại sao nó lại suy yếu không?" Tống Anh hỏi.
>Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ có thể khắc chế yêu quái sao?
"Ta ngửi thấy từ xa, hình như là... uống say quá... có mùi rượu." Hổ Doanh Doanh nói xong, bản thân cũng thấy kỳ quái.
&nbs p;
Thực ra yêu quái như bọn họ có tửu lượng không tệ.
  ;
Nếu là trong nhà người khác, nàng chỉ cần lén lút đi vào rồi lén lút đưa yêu quái ra ngoài, không có vấn đề gì lớn, nhưng đó là Hoắc Triệu Uyên, người ta có công đức quanh thân, hơn nữa yêu quái nhìn thấy hắn sẽ vô thức cảm thấy sợ hãi.
  ;
Nói thẳng ra chính là, vị đó... là Đại lão chuyển thế, trời sinh có thể tránh được yêu tà.
Nếu yêu quái ở trong phủ đó một hồi lâu, khó mà không bị phát hiện ra.
Nàng tự mình đi?
Xông vào?
Dù sao cũng đã nhận nhiều đồ tốt từ người ta như vậy, làm thế này có vẻ không hay lắm.
< >Nàng sẽ không vì Hoắc Triệu Uyên mà sinh ra tâm ma đấy chứ? Chẳng phải trong kịch bản tu tiên đều viết như vậy sao? Nợ của người ta quá nhiều thứ, cuối cùng đều không có kết cục tốt.
>Hiện giờ, nàng cứ nghĩ đến Hoắc Triệu Uyên là cảm thấy chột dạ.
Hình như hơi giống kiểu người không có lương tâm.
Tống Anh liên tục thở dài.
  ;
Suy nghĩ một lúc, sau đó bắt tay chuẩn bị lễ vật.
>Chạy vào không gian tìm kiếm một hồi, một vài món đồ quý giá, nàng đều để trong không gian.
< p>Ví dụ như mấy viên ngọc trai lớn do trai tinh dâng lên.
&nbs p;
Có vài cây nhân sâm, linh chi, cũng không tệ, mỗi loại chọn lấy một ít, ngoài ra còn có rất nhiều mứt hoa quả đã làm sẵn cùng với một số sản vật vùng núi, ví dụ như nấm chân to quý giá...
Dùng những thứ này để đổi lấy một yêu quái, có được không?
Còn cả nấm chân to nữa, có khoảng hơn ba mươi cân! Thứ này, một hai cân đã khó tìm rồi, hơn ba mươi cân đó, nếu không phải nhân sâm tinh thích ăn thì nàng cũng không tích lũy nhiều như vậy!
Nhưng Tống Anh cũng biết, ngàn vàng khó mua được vật yêu thích.
&nb sp;
Con hồ ly tinh đó là thứ Tống Anh muốn có, nhưng để đảm bảo an toàn cho bá tánh, chắc chắn Hoắc Triệu Uyên sẽ không sẵn lòng đưa nó cho nàng…
Vậy nên, vẫn phải dựa vào lừa gạt.
>"Chủ nhân, ta đi cùng người nhé? Hoắc phủ đó rất tà môn, khí tức cực kỳ khác thường!" Hổ Doanh Doanh lo lắng nói.
  ;
"Không cần đâu, bây giờ ta giao liêm sỉ cho người quản." Tống Anh thở hắt ra, nghiêm túc nói, nói xong thì nhếch miệng cười: "Bất luận thế nào, ta cũng phải đưa tiểu hồ ly ra ngoài từ tay con kiến hôi họ Hoắc kia!"
"..." Hổ Doanh Doanh nheo mắt.
>Nàng ấy nghe không hiểu thì phải làm sao bây giờ? Có phải không theo kịp bước chân của chủ nhân rồi không?