Chương 40
Nhìn hai nhân viên phục vụ kia đi vào hội trường, Bạch Cẩn lo lắng muốn thông báo cho Hoàng Sa, mặc dù y không biết ly nước đó muốn đưa cho ai, nhưng vẫn nên phòng ngừa thì hơn.
Đột nhiên từ phía sau Bạch Cẩn, hai nam nhân áo đen xuất hiện, không nói một lời liền động thủ, đau đớn từ cổ truyền tới khiến y rất nhanh bất tỉnh, một nam nhân áo đen đỡ được y, nửa ôm nửa kéo đưa y vào xe cơ hồ đã được chuẩn bị trước.
….
Lửa nóng trong người cô ngày càng tăng, hơi thở không khỏi hỗn loạn, chân tay run rẩy nỗ lực tìm kiếm điểm tựa.
“Cô bị hạ dược?” Âm thanh khàn khàn quyến rũ của nam nhân truyền vào trong tai, càng khiến lửa nóng trong người cô bừng bừng cháy lên.
Nhưng Hoàng Sa biết giọng nói này, cô cắn chặt răng đè nén lại hỗn loạn trong cơ thể, cho dù chết cũng không thể phát sinh quan hệ với nam nhân khốn kiếp này!
“Không liên quan tới anh, cút!” liều lượng thuốc quá nặng, cô không còn cách nào bằng việc cắn rách đầu lưỡi, mắt nheo lại đau đớn.
Nhìn cô giãy giụa muốn thoát, mặt chán ghét không thôi, ɖu͙ƈ Vệ Khanh liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt ám trầm.
“Người cô như vậy chắc rất muốn nam nhân? Có muốn tôi thỏa mãn…” Hắn cười nhạo đặt tay bên hông cô vuốt ve, môi mỏng đặt bên tai khẽ thổi một ngụm khí.
“Anh!” Hoàng Sa bực bội tới cả người khó chịu, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không có sức lực, miệng tràn ra một ít máu tươi.
Nụ cười trêи mặt ɖu͙ƈ Vệ Khanh chợt tắt, hắn nâng mặt Hoàng Sa lên, bóp lấy hai bên má cô, khiến cô hé miệng ra.
Đầu lưỡi rách nát hiện ra trong khoan miệng, máu và nước bọt trộn lẫn vào nhau, một ít không kịp nuốt còn sót lại, Hoàng Sa ngại tanh nên ngậm trong miệng không nuốt.
Cảnh tượng quen thuộc khiến trái tim ɖu͙ƈ Vệ Khanh co rút, như thể cô đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, ánh mắt nhục nhã muốn tìm cái chết, tư thái lãnh đạm lại gầy yếu, đúng là không hòa hợp chút nào.
“Ngu ngốc.” Tay hắn lau vết máu bên miệng cô, môi không gương lên nổi nụ cười ngã ngớn thường ngày.
“Không cần.” gạt tay hắn ra, cô nghiên ngã muốn té, chống dựa thân thể lên tường.
ɖu͙ƈ Vệ Khanh thấy vậy còn muốn nói mấy câu, lại nghe được trong hội trường ồn ào, tiếng la hét bất lực của Đậu Ngọc Đào lọt vào tai hắn.
Mặt hắn đen thui, nhìn cô suy yếu tới không nhấch nổi tay, rất không đành lòng xoay người.
“Tự lo liệu cho tốt.”
….
Khi mà ɖu͙ƈ Vệ Khanh đi ra thì bắt gặp Đậu Ngọc Đào khóc thất thanh, hắn kìm nén bạo ngược trong lòng, quét mắt nhìn người trong hội trường một vòng, nhấch chân đi tới gần cô ta.
“Khanh…” Đậu Ngọc Đào thấy hắn, như thấy vị cứu tinh, mềm nhũn gọi một tiếng, khóe mắt hơi rách chảy ra nước mắt màu hồng nhạt nổi bật.
“Ai!” ɖu͙ƈ Vệ Khanh ôm cô ta vào ngực, cởi áo vest ra trùm lên người cô ta che chắn, ầm trầm liếc qua một nữ nhân đứng gần.
Nữ nhân đang thích thú coi kịch lại không ngờ bị gọi, hoảng hốt chỉ về phía Dư Tuấn.
Đúng lúc này Dư Tuấn cũng quay lại nhìn về phía bọn họ.
Mọi người đều biết hắc bạch tranh đấu người sống ta chết, nhưng là âm thầm tranh đấu! khắc này đây cuộc chiến chính thức bùng nổ rồi.
“Giỏi cho con trai của thiếu tướng, chà đạp nữ nhân của tôi tới mức này.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh ôm Đậu Ngọc Đào run rẩy, cười lạnh.
Đột nhiên từ phía sau Bạch Cẩn, hai nam nhân áo đen xuất hiện, không nói một lời liền động thủ, đau đớn từ cổ truyền tới khiến y rất nhanh bất tỉnh, một nam nhân áo đen đỡ được y, nửa ôm nửa kéo đưa y vào xe cơ hồ đã được chuẩn bị trước.
….
Lửa nóng trong người cô ngày càng tăng, hơi thở không khỏi hỗn loạn, chân tay run rẩy nỗ lực tìm kiếm điểm tựa.
“Cô bị hạ dược?” Âm thanh khàn khàn quyến rũ của nam nhân truyền vào trong tai, càng khiến lửa nóng trong người cô bừng bừng cháy lên.
Nhưng Hoàng Sa biết giọng nói này, cô cắn chặt răng đè nén lại hỗn loạn trong cơ thể, cho dù chết cũng không thể phát sinh quan hệ với nam nhân khốn kiếp này!
“Không liên quan tới anh, cút!” liều lượng thuốc quá nặng, cô không còn cách nào bằng việc cắn rách đầu lưỡi, mắt nheo lại đau đớn.
Nhìn cô giãy giụa muốn thoát, mặt chán ghét không thôi, ɖu͙ƈ Vệ Khanh liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt ám trầm.
“Người cô như vậy chắc rất muốn nam nhân? Có muốn tôi thỏa mãn…” Hắn cười nhạo đặt tay bên hông cô vuốt ve, môi mỏng đặt bên tai khẽ thổi một ngụm khí.
“Anh!” Hoàng Sa bực bội tới cả người khó chịu, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không có sức lực, miệng tràn ra một ít máu tươi.
Nụ cười trêи mặt ɖu͙ƈ Vệ Khanh chợt tắt, hắn nâng mặt Hoàng Sa lên, bóp lấy hai bên má cô, khiến cô hé miệng ra.
Đầu lưỡi rách nát hiện ra trong khoan miệng, máu và nước bọt trộn lẫn vào nhau, một ít không kịp nuốt còn sót lại, Hoàng Sa ngại tanh nên ngậm trong miệng không nuốt.
Cảnh tượng quen thuộc khiến trái tim ɖu͙ƈ Vệ Khanh co rút, như thể cô đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, ánh mắt nhục nhã muốn tìm cái chết, tư thái lãnh đạm lại gầy yếu, đúng là không hòa hợp chút nào.
“Ngu ngốc.” Tay hắn lau vết máu bên miệng cô, môi không gương lên nổi nụ cười ngã ngớn thường ngày.
“Không cần.” gạt tay hắn ra, cô nghiên ngã muốn té, chống dựa thân thể lên tường.
ɖu͙ƈ Vệ Khanh thấy vậy còn muốn nói mấy câu, lại nghe được trong hội trường ồn ào, tiếng la hét bất lực của Đậu Ngọc Đào lọt vào tai hắn.
Mặt hắn đen thui, nhìn cô suy yếu tới không nhấch nổi tay, rất không đành lòng xoay người.
“Tự lo liệu cho tốt.”
….
Khi mà ɖu͙ƈ Vệ Khanh đi ra thì bắt gặp Đậu Ngọc Đào khóc thất thanh, hắn kìm nén bạo ngược trong lòng, quét mắt nhìn người trong hội trường một vòng, nhấch chân đi tới gần cô ta.
“Khanh…” Đậu Ngọc Đào thấy hắn, như thấy vị cứu tinh, mềm nhũn gọi một tiếng, khóe mắt hơi rách chảy ra nước mắt màu hồng nhạt nổi bật.
“Ai!” ɖu͙ƈ Vệ Khanh ôm cô ta vào ngực, cởi áo vest ra trùm lên người cô ta che chắn, ầm trầm liếc qua một nữ nhân đứng gần.
Nữ nhân đang thích thú coi kịch lại không ngờ bị gọi, hoảng hốt chỉ về phía Dư Tuấn.
Đúng lúc này Dư Tuấn cũng quay lại nhìn về phía bọn họ.
Mọi người đều biết hắc bạch tranh đấu người sống ta chết, nhưng là âm thầm tranh đấu! khắc này đây cuộc chiến chính thức bùng nổ rồi.
“Giỏi cho con trai của thiếu tướng, chà đạp nữ nhân của tôi tới mức này.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh ôm Đậu Ngọc Đào run rẩy, cười lạnh.