Chương 9
Nguyệt Nguyệt tức giận mắng lớn: “Cậu nói Giang Thâm là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học kinh tế và tài chính Giang Nam đúng không, anh họ tớ làm việc ở đó đấy, tớ sẽ bảo anh ấy làm ầm lên cho mà coi! Để xem thầy giáo và bạn bè hắn nhìn hắn bằng ánh mắt gì!”
Tôi nhìn con đường vừa nãy, đã không còn bóng người đâu nữa.
Sau khi phá thai, tôi ăn ít hơn hẳn, cơm tối cũng chỉ có một ngụm cháo nóng, ăn qua loa để lấp cái bụng rỗng.
Ngu t Nguyệt đứng ngoài ban công gọi điện thoại cho anh họ cả buổi chiều.
L& cute;c trở về, vẻ mặt cô ấy có chút nghiêm túc.
“Cậu nói Giang Thâm tốt nghiệp trường đại học kinh tế và tài chính Giang Nam?”
Tôi chậm rãi nuốt xuống ngụm cuối cùng: “Phải.”
&n p;
“Anh họ tớ nói trong khóa tốt nghiệp đó không có tên của Giang Thâm.” Nguyệt Nguyệt lầu bầu: “Cậu bị người ta lừa rồi.”
>Cảm giác chua xót từ đầu lưỡi lan ra, khuếch tán toàn bộ khoang miệng.
Ng ệt Nguyệt cho tôi xem ảnh tốt nghiệp.
C acute; hàng trăm người, tôi chậm rãi nhìn từng người một.
Giang Thâm không có ở đây.
&ldq ;Báo cảnh sát đi.” Vành mắt Nguyệt Nguyệt đỏ lên: “Như này đã được quy vào tội lừa đảo rồi.”
>Đêm đó, tôi gọi điện cho mẹ.
&ldqu Có phải bố từng có một người vợ trước…”
sp;
Bên kia trầm mặc thật lâu, đột nhiên ngữ khí bà lãnh đạm hẳn: “A Yến, nếu con muốn tốt cho gia đình chúng ta thì đừng hỏi lại câu đó nữa.”
>Tôi hoang mang ngồi trong bóng tối, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Việc chứng thực Giang Thâm lừa tôi cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.
T&o irc;i chỉ là… không cam lòng mà thôi.
Bởi vì đã mất đứa bé, tôi giam mình ở trong nhà suốt một tháng tiếp theo.
Chờ đến khi phục hồi, có chút sức lực thì mùa đông đã về.
M&ugr e;a đông ở thành phố Nam vô cùng ẩm ướt lạnh lẽo, độ ẩm theo cơn gió chui vào tận xương tủy.
T&oc c;i quấn khăn quàng cổ thật dày, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, viên phấn trên bảng đen vang lên tiếng xoẹt xoẹt.
T&o rc;i lại chuẩn bị thi thạc sĩ.
Nguyệt Nguyệt nói, nếu như thật sự không thể thoát ra nổi thì cậu đọc sách đi.
Trời tối sớm hơn vào tháng 11.
Xuy&eci rc;n qua cửa sổ kính, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt mình được phản chiếu trên đó.
Ngay cả trong mơ cũng không có.
Lúc bắt đầu sẽ không dễ dàng chút nào, mỗi đêm, tôi đều mơ thấy quá khứ giữa Giang Thâm và tôi.
Lần đầu tiên hắn đưa tôi đi trượt tuyết.
Lần đầu tiên hắn đưa tôi đi phiêu lưu.
Lần đầu tiên hắn nhường phao cứu sinh cho tôi, để tôi sống sót.
Suốt năm năm, hắn đã từng dặn dò tôi vô số lần rằng tôi phải sống thật tốt.
Hắn nói không dưới hàng nghìn lần rằng nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng thì tôi phải chạy trốn.
Ngu t Nguyệt muốn xóa lịch sử trò chuyện của tôi với hắn.
Một giây trước khi cô ấy nhấn nút xóa, tôi đột nhiên khóc rống lên thành tiếng.
&l uo;Nguyệt Nguyệt, tớ không thể thoát ra nổi.”
>Đúng như Nguyệt Nguyệt đã nói, việc phản bội hoặc không thật lòng yêu thương đều để lại dấu vết để lần theo.
Nhưng “Giang Thâm” trong quá khứ đã từng thật lòng yêu tôi.
Tôi không thể nghĩ ra.
Cũng không hiểu vì sao.
May mắn, đây cũng không phải là chuyện nghĩ không ra sẽ phải chết.
8.< >
Việc học trên lớp rất nặng, tôi thường phải học bài đến tận nửa đêm.
< p>Vào một buổi sáng cuối tháng 11, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.
Điện thoại di động rung lên.
Tôi giật mình, nhấc máy.
Không có ai nói gì cả.