Chương 21: Chương 21
Trên ghế dài bên bờ bể, khi tôi vừa hoàn hồn, tôi quyết định: mặc kệ cậu ta luôn.
“Cậu thử đoán xem…”
Tôi trừng mắt nhìn cậu,
“Nếu cậu xuống đó uống vài ngụm nước giống tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu!”
< rong>“Vậy tôi đi?”
Gi g cậu trầm thấp, nụ cười vừa quyến rũ vừa gian tà:
&ldqu o;Nhưng chị không được hối hận nhé!”
Nói là làm, cậu bước nhanh tới mép bể, nhảy ùm xuống nước.
Cậu nổi lên khỏi mặt nước, những giọt nước lăn dài trên khu&oc irc;n mặt tuấn tú, lướt qua xương quai xanh, rồi chậm rãi trượt xuống... Đôi mắt đen láy của cậu nheo lại, ánh nhìn quyến rũ đến nghẹt thở: “T& irc;i biết ngay là chị không nỡ giận tôi mà…” Tôi&he llip; Tôi cảm thấy máu tr&agr ave;o lên não, nói không nên lời! Nhìn cậu từ dưới nước đi lên, cơ thể rắn rỏi, cơ bụng rõ nét, từng đường cong căng tràn sức sống... Cậu tiện tay nhặt chiếc khăn tắm quấn quanh eo—mỗi động tác đều khiến người ta khó rời mắt. Nhưng trong mắt tôi, tất cả đều là— một sự quyến rũ không thể kháng cự, một thứ cám dỗ khiến tâm can loạn nhịp, dquo;Chị lại nhìn tôi?” “Tôi đâu có!” Tôi cãi chày cãi cối: “T& irc;i nhìn thì sao? Nhìn đàng hoàng còn hơn là cậu…”< > Cậu nhướng mày: “Hơn cậu ở chỗ mượn cớ dạy bơi để... lợi dụng!” a thốt ra câu đó, tôi muốn đập đầu vô tường luôn rồi. Tôi Chết tiệt! Tôi vừa nói gì thế? Tôi là heo hả!? Quả nhiên, Tống Tiếu phá lên cười, hàm răng trắng đều lấp lánh dưới ánh đèn, Cậu chọt đầu tôi một cái: &ldq uo;Chị à? Cái đầu của chị cả ngày toàn nghĩ linh tinh gì thế hả?” Được rồi, tôi cạn lý do phản bác. Cậu đột nhiên lại áp sát tôi, trong mắt như có tia lửa bùng cháy. “Tất nhiên là... xác nhận lời chị nói tôi ‘lợi dụng’ đó!”vội vàng bịt miệng, “Tôi…&r dquo;“Tống Tiếu, cậu… định làm gì?”
Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng phủ xuống.
“Họ không thấy đâu…”
“Nhưng mà…”
“Chị, đừng động đậy!”
ocirc;i rồi!
Kẻ mạnh gặp người nhát—ai thắng ai thua rõ ràng!
C u ta không chỉ mạnh, mà còn qu&aac ute; tinh ranh.
Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài…
Cuối cùng, tôi cắn môi cậu một cái, cậu mới chịu tha.
Mặc dù tụi tôi thường đến khá muộn, lúc ấy bể bơi hầu như không còn ai,
Nhưng cái nụ hôn dưới khăn đó—đ&ua te;ng là vượt giới hạn chịu đựng của trái tim yếu đuối này!
mắt long lanh như nước hồ thu—
đ&o cute; chính là tôi lúc ấy.
Tống Tiếu rất phong độ, không trêu tôi nữa.
Chỉ khẽ hôn lên trán tôi một cái:
&ldq uo;Chị, mình về nhà thôi!”
“Ừm&hellip rdquo;
Cho đến khi bước vào phòng thay đồ riêng,
Tôi mới nhỏ giọng lầm bầm:
dquo;Nói nghe cứ như là… hai đứa mình sống chung vậy…”< >