Chương 24: Chương 24
Tôi ngước nhìn ánh mắt dịu dàng của cậu,
“Kh circ;ng sao. Dù gì còn có Tống Lạc và mọi người mà. Chỉ là sau đó tôi thấy buồn ngủ nên mới về phòng thôi.”
Cậu không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đặt lên trán tôi một nụ hôn thật nhẹ:
dquo;Bây giờ vẫn còn sớm. Trước bữa tối, chị muốn làm gì tôi cũng sẽ đi cùng.” p>
“Thật không? Vậy… tôi muốn làm bánh, được chứ?”
< rong>“Làm bánh á?”
< p>Mặt cậu ngập vẻ khó hiểu.“Ừ! Hôm nay sinh nhật cậu mà, tôi muốn tự tay làm cho cậu một chiếc bánh kem. À, cậu có điều ước sinh nhật nào không?” p>
Đôi mắt cậu khẽ cong lên, nụ cười lặng lẽ lan ra:
&ld quo;Chị hôm nay ngoan thế? Nhưng… điều ước thì tạm thời không thể nói được.”
< trong>“Nói đi mà!”Tôi đưa tay nghịch nghịch lòng bàn tay cậu,
“Kh circ;ng nói là tôi không đi đâu!”
“Không đi à?”< p>Cậu híp mắt, ánh nhìn mê hoặc,“Chị chắc chứ? Trong phòng chỉ có hai người, chị không sợ tôi… ăn chị à?”
< p>Hả? Ăn tôi? Là… cái nghĩa đó sao?Tôi vội rút tay lại, trong đầu bất giác hiện lên cảnh cậu ở bể bơi, cơ thể nửa trần, cơ bụng lên xuống, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cậu tựa vào mép giường, dáng vẻ lười biếng, giọng nói thấp trầm:
“Mặt đỏ rồi kìa. Sợ thật à?”
< p>“Tôi&hel lip;”Cậu cười, nói thêm:
&ldq uo;Chị đừng lo. Tạm tha cho chị đấy, mau chuẩn bị đi, tôi đợi ngoài cửa.”
< rong>Tạm tha?
Cảm giác như câu đó ẩn ý không hề đơn giản…
trong>“Tống Tiếu, chờ đã!”
“Hả?” strong>Cậu dừng lại, quay đầu, tay còn đặt trên tay nắm cửa:
“Chị còn gì sao?”
T circ;i lấy từ ba lô ra chiếc hộp quà mua hôm qua:
“N&eg rave;, cho cậu!”
< rong>“Chị còn chuẩn bị quà cho tôi?”
Mắt cậu sáng lên,
&ldqu o;Là gì thế?”
< rong>“Mở ra xem đi.”
T&o irc;i cắn môi, nhìn cậu từng chút một tháo giấy gói, hàng mi dài khẽ rung, ánh sáng ngoài ban công rọi lên gương mặt cậu yên bình như một bức tranh thủy mặc nhạt màu.
Cậu ngẩng đầu, khóe môi cong lên:
&ldqu o;Chị, tôi không nhầm thì đây là… đồng hồ đôi đúng không?” p>
Tôi mím môi, ngượng ngùng mở lời:
“Cậu cũng để ý à? Là Tống Lạc nói cho cậu biết đúng không? Vậy thì mất cả bất ngờ rồi…”< >
“Không , không phải cô ấy nói. Tôi thật sự rất bất ngờ.”
Cậu nhẹ nhàng ôm tôi,
&ldqu o;Chị à, làm ơn tự tin một chút vào bạn trai của mình đi. Tôi vẫn chưa tụt hậu với xã hội đâu.”
“Tôi rất vui, nhưng cũng hơi tiếc một chút…”“Ti c?”
< rong>“Lúc nãy chị hỏi điều ước đúng không? Vậy giờ tôi nói. Điều ước của tôi rất đơn giản—
< rong>Tôi chỉ muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời cho chị. Cả đời này, tôi là số 9, chị là số 3—
Tim tôi như bị những lời đó x&eacu e; toạc ra rồi lại được lấp đầy, có quá nhiều cảm xúc nghẹn nơi cổ họng mà kh&ocir c;ng thể nói thành lời—chỉ thấy nước mắt lưng tròng.
Cậu lau nhẹ hàng mi tôi, rồi bất ngờ siết chặt eo tôi, cúi đầu, trao một nụ hôn sâu mãnh liệt.
Tôi hoàn toàn không đuổi kịp tiết tấu, chỉ biết mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Sau nụ hôn ấy, cậu ôm tôi vào lòng, &eac ute;p mặt tôi vào n.g.ự.c cậu.
Bên tai tôi là nhịp tim trầm vang của cậu và tiếng thở dốc của chính mình.
&ld quo;Chị à, đeo đồng hồ giúp tôi nhé!”
Một lúc sau, cậu buông tay ra, đưa đồng hồ cho tôi.
&ldqu o;Còn của cậu đâu?”
“Trong balo.”“Lấy ra đeo luôn đi, rồi chụp một tấm kỷ niệm!”
ay giây sau, ảnh đại diện Kakashi trong WeChat của Tống Tiếu
ợc thay bằng tấm ảnh hai bàn tay đeo đồng hồ đôi, mười ngón đan nhau.