Chương 10
Giang Nghi không đọc sách, không hiểu đạo lý cao siêu.
&nbs p;
Nhưng nàng lại dễ dàng nhìn thấu ta.
p>
Nàng biết ta mềm lòng đến mức gần như nhu nhược.
&n ;
Chỉ cần dựa vào nỗi bi thảm của nàng, và lương tâm của ta, là có thể trói buộc ta.
p>
Ta hối hận vì đã giúp nàng, càng hận bản thân làm việc sơ suất, không lường được nguy cơ rình rập.
  /p>
< p>Kết quả là kể cả Thẩm Sơ Nguyệt cũng bị vạ lây.
& nbsp;
  ;
Hóa ra, không chỉ làm việc xấu mới phải trả giá.
&nbs p;
Làm việc tốt… cũng vậy.
  /p>
< p>*
< /p>
Nhưng mà… < /p>
< p>
Âm Âm còn nhỏ như thế,
  /p>
bàn tay nó nắm lấy tay ta, mềm mại đến vậy.
  /p>
< p>Nó chẳng biết gì,
& nbsp;
nó chẳng có lỗi gì,
& nbsp;
mà đã phải mất mẹ,
p>
bơ vơ giữa cõi đời này.
&nbs p;
Nó kiễng chân lên, cố gắng giúp ta lau nước mắt.
  /p>
< p>"Tạ nương tử, con xin lỗi… <
Mẫu thân không cố ý đâu.
nbsp;
Người tha thứ cho bà ấy, được không?"
< p>
&n bsp;
"Con sẽ làm thật nhiều việc giúp người,
&n ;
sẽ dọn dẹp nhà cửa cho người sạch bóng.
Người đừng giận bọn con nhé.
Mẫu thân bảo con, con gái mà giận nhiều sẽ bị bệnh đấy."
&nb
*
Ta ngồi xổm xuống, trịnh trọng đáp lời nó.
& nbsp;
  ;
Giang Nghi vẫn đứng trong bóng tối, nhìn con gái,
nức nở không thành tiếng.
&nb ;
Nàng phải làm sao để buông tay con bé đây?
nbsp;
  ;
"Tạ nương tử… Cô nói xem, Âm Âm làm sai điều gì… < /p>
Tại sao lại đầu thai vào bụng ta?
p>
"Lúc nào cũng thiếu ăn, thiếu mặc,
  /p>
lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ…"
<
&nbs p;
Nghe vậy, Âm Âm vội chạy đến, ôm chặt lấy nàng.
&nb sp;
"Nương, con không đói, con cũng không lạnh.
&nbs
nương đừng như vậy,
  /p>
con sợ lắm."
&nbs
Ta nghiêng đầu đi,
< p>
không đành lòng nhìn thêm nữa.
<
13 p>
Vào một đêm tĩnh lặng, Giang Nghi dẫn theo Âm Âm biến mất.
  /p>
< p>Ta tự an ủi bản thân, rằng có lẽ nàng đã đưa con bé bỏ trốn.
&nbs
Nhưng ta lại quên mất…
<
&nbs p;
Nếu nàng thực sự có bản lĩnh thoát khỏi lệnh truy nã, thì sao có thể chịu đựng ngần ấy năm đày đọa dưới tay Mã Thắng?
&nb ;
*
  ;
Và i ngày sau, Âm Âm cầm một phong thư bước vào Như Ý tửu lâu.
& nbsp;
  ;
Nó đưa ta bức thư:
/p>
< p>"Tạ nương tử, mẫu thân bảo con mang thư này đến cho người.
&n ;
Mẫu thân còn dặn con phải cảm ơn người nữa."
&nbs
Ta xoa đầu nó, mỉm cười:
&nb
"Mẫu thân con từ khi nào biết viết thư thế?"
&nbs
Nó vui vẻ đáp:
&nbs p;
"Mẫu thân đến phố Miếu thuê một lão tiên sinh viết giùm đấy ạ."
p>
Ta mở thư, bên trong chỉ có vài dòng ngắn ngủi:
&nbs
*
[Tạ nương tử, nhận thư như gặp mặt.]
&nbs
[Âm Âm tuổi còn nhỏ, không nơi nương tựa, mong nương tử rộng lòng thu nhận nó làm nha hoàn, ở bên hầu hạ.]
  /p>
< p>[Ân nghĩa sâu nặng, kiếp này không thể báo đáp.
Ngàn vạn sai lầm, đều do ta gây ra.]
< /p>
< p>[Nếu có kiếp sau, ta nguyện đầu thai thành bụi tường vi bên tường viện của cô,
&n bsp;
không phải để khoe sắc,
  /p>
mà là để mọc đầy gai nhọn, bảo vệ cô chu toàn.]
< p>
&n bsp;
*
< p>
Ta hoảng hốt hỏi:
  /p>
? Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn ? ? ?
? Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ ?
? Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Mẫu thân con đâu?"
&nbs p;
Âm Âm chỉ ra đầu ngõ đối diện:
&nbs
"Ở bên đó ạ, mẫu thân nói bà ấy không có mặt mũi nào gặp người,
&n ;
nên bảo con chạy qua một chuyến."
& sp;
< /p>
Ta dặn Chu nương tử trông nom con bé, rồi cầm thư chạy như điên ra khỏi tửu lâu.
& nbsp;
  ;
Nhưng trong con hẻm đó… không hề có bóng dáng Giang Nghi.
*
Nàn g sẽ đi đầu thú sao?
< /p>
< p>Vừa quay đầu định chạy đến nha môn, ta chợt nghe thấy tiếng huyên náo từ đám đông:
&nbs p;
"Có người nhảy hồ tự vẫn kìa!"
&nb sp;
"Nghe nói là nữ phạm nhân giếc chồng đang bị truy nã đấy!"
&nb
"Giếc chồng? Nàng ta lấy đâu ra cái gan đó? Đúng là nghịch thiên, chếc cũng đáng!"
p>
&n bsp;
Giang Nghi…
&nb sp;
Lại tính kế ta một lần nữa.
  /p>
< p>*
< /p>
Đáng lẽ ta phải thấy đau lòng.
&nb sp;
Nhưng ta chỉ cười nhạt.
&nbs
"Giang Nghi, có phải côi thấy bọn họ không xứng để thẩm vấn cô không?"
< p>
&n bsp;
"Thông minh đấy.
&nbs /p>
Cũng có khí phách nữa.
  /p>
Kiếp này đáng tiếc thật.
&nbs
Kiếp sau… đừng đến làm phiền ta nữa."
&nbs
"Ta ghét nhất những kẻ thông minh như cô."
& nbsp;
  ;
Lúc nào cũng xoay ta như chong chóng.
< p>
&n bsp;
*
< p>
Th i thể của Giang Nghi bị quan sai khiêng ngang qua Như Ý tửu lâu.
& nbsp;
  ;
Âm Âm dường như có linh cảm, nó đứng giữa cửa, mắt trừng trừng nhìn t.h.i t.h.ể phủ vải trắng.
&nb ;
Ngay sau đó, nó bất ngờ co giật, ngã quỵ xuống đất.
&nbs /p>
< p>Nó sốt cao suốt ba ngày ba đêm.
nbsp;
  ;
Đến khi tỉnh lại… nó đã quên sạch mọi thứ.
  /p>
< p>*
< /p>
Ta ôm lấy nó, nhẹ giọng bảo:
  /p>
< p>"Ta là cô cô của con."
Nó nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi hỏi:
  /p>
< p>"Cô cô, vậy con tên gì ạ?"
p>
Ta nhìn về góc tường, nơi bụi tường vi đã từng bị cắt đứt, nay đang mọc lên chồi non xanh biếc.
&nbs
Không kịp suy nghĩ, ta buột miệng đáp:
&nbs p;
"Con tên là… Tạ Vi."
14 p>
Từ mong đợi Thẩm Sơ Nguyệt trở về, ta dần dần bắt đầu sợ hãi ngày nàng quay lại.
  /p>
< p>Làm sao giải thích với nàng rằng trong nhà đột nhiên có thêm một đứa trẻ cần nuôi dưỡng đây?
nbsp;
  ;
May mà bổng lộc mỗi tháng của ta cũng không ít.
& nbsp;
  ;
Hiện giờ ta đã thành thạo công việc, tiền lương tăng lên ba quan, trừ đi tiền thuê nhà vẫn còn dư hai quan rưỡi.
&nb
Ăn uống có thể lấy từ tửu lâu, tiết kiệm được một khoản chi phí. Thơ sách ta có thể dạy nó, không cần tốn tiền vào tư thục.