Quyển 1 - Chương 2
Doãn Nguyên mới đến Tây An nên chưa biết gì về nơi này, ròi khỏi nhà đi đến quán bán sách mua tạm quyển hướng dẫn mới biết địa điểm mình cần đến. Anh ngồi tàu điện ngầm đi đến gác chuông thì sắc tời vừa lúc xẩm tối. Doãn Nguyên đi vào, tại con hẻm nhỏ đông đúc người mua 2 ổ bánh mỳ nướng, đi đến khu sau phố.. Anh đi đến cuối con hẻm, rồi bất chợt quẹo phải vào một con ngõ nhỏ, rồi đến gõ vào cánh của số bảy. Nói cũng kì quái, khu Sau Phố này cả đêm không ngủ đèn điện trên cao sáng trưng, ngoài đường rộn ràng nhộn nhịp, mà lúc này chính là lúc đường phố nhốn nháo nhất.. Vậy mà nơi này như có một màng ngăn vô hình ngăn cách với ồn ào bên ngoài, đường xá u ám vô cung, duy nhất chỉ có ngọn đèn treo đầu ngõ ánh lên những vầng sáng mờ nhạt quỷ dị.Doãn Nguyên gõ lên ba tiếng, không ai mở cửa. Doãn nguyên lui ra sau vài bước nhíu mày nhìn cánh cửa phòng trộm hắt lên màu xanh đồng cổ gõ tiếp ba tiếng. Lần này cuối cùng cũng có người đến mở cửa. Người đến là một lão đầu bảy tám mươi tuổi, còng lưng chậm rãi bước đến kéo ra cánh cửa gỗ bên trong lộ ra cánh cửa bằng lưới sắt phòng trộm
( Ẹc, có bạn nào đoán ra chân thân 2 người nỳ không.. Ngộ cũng đang phân vân a….)
Ra khỏi khu Sau phố, Doãn nguyên đi tới khu buôn bán ở bên dưới gác chuông mua vài đồ dùng sinh hoạt, xong xách trên tay lên tàu điện ngầm đi về nhà.
Doãn Nguyên vào một quán ăn nhỏ trước cổng tiểu khu ăn tạm vài thứ coi như cơm chiều rồi nhanh nhanh chóng chóng về nhà nhìn con chó con nhà mình. Nhưng ngay tại lúc anh mở cửa thì lại không thấy chó con nhào ra thì phát hiện ra có chút gì đó cổ quái. Anh đem đồ vật đặt xuống đất, từ trong túi bóng đồ mua ngoài chợ lấy ra một nắm gạo nếp rồi rón rén đi về phía phòng ngủ. Bên ngoài ngọn đèn đường từ phía cửa sổ sát đất chiếu vào khiến cho mắt Doãn Nguyên nhanh chóng thích ứng với hắc ám, anh đi tới cửa phòng ngủ thì nhìn thấy chó vàng nhà mình đang nhìn chằm chằm cái cửa sổ như hổ rình mồi mà trên cửa sổ lại chính là con búp bê anh tùy tay đặt lên hồi chiều.Mặt búp bê vải hướng phía dưới nhìn cũng không ra có gì dị thường, Doãn Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lấy chân đá đá mông con chó kia:
===
End #2
- Ai a?
- Mua đồ. –Doãn Nguyên nói
- Không bán không bán! Nơi này không bán gì cả, “ cửa “ sắp mở rồi, tiểu tử cậu mau đi đi.
- Đợi đã, nói rõ ràng xem nào.
- Phụ thân, người như thế nào lại chạy ra đây? Mau cùng con đi vào.
- Tiểu ca à, nếu muốn ở đây mua bán thì xin hãy cẩn thận chút.
- Ở nơi nào muốn buôn bán thì đều chả phải cần thận, chung quy cũng chỉ có một cái mạng nhỏ mà thôi..
- Tiểu ca nói rất đúng, chũng ta nơi này rất nhiều quỷ lộ, nhiều ít đều phải dựa vào Doãn gia quan tâm.
- Ta mặc kệ lão nhân gì đó kia, ông ta đại khái chắc đã truy nã ta ở trong giới rồi, hừ, ngươi hướng hắn báo tin không chừng còn có thể thêm được ba tram năm thọ mệnh.
- Cô gái kia nghe xong ngẩn người ra, không hề nghĩ tới rằng Doãn nguyên nhìn thấu chân thân của nàng..
- Doãn thiếu gia này quả thật không phải người tầm thường.
- Haiz, bảy tuổi đã bắt đầu một mình đi vào quỷ lộ nào ai có thể coi thường được chứ? Ta đã nói không mở cửa vậy mà ngươi lại mở..
( Ẹc, có bạn nào đoán ra chân thân 2 người nỳ không.. Ngộ cũng đang phân vân a….)
Ra khỏi khu Sau phố, Doãn nguyên đi tới khu buôn bán ở bên dưới gác chuông mua vài đồ dùng sinh hoạt, xong xách trên tay lên tàu điện ngầm đi về nhà.
Doãn Nguyên vào một quán ăn nhỏ trước cổng tiểu khu ăn tạm vài thứ coi như cơm chiều rồi nhanh nhanh chóng chóng về nhà nhìn con chó con nhà mình. Nhưng ngay tại lúc anh mở cửa thì lại không thấy chó con nhào ra thì phát hiện ra có chút gì đó cổ quái. Anh đem đồ vật đặt xuống đất, từ trong túi bóng đồ mua ngoài chợ lấy ra một nắm gạo nếp rồi rón rén đi về phía phòng ngủ. Bên ngoài ngọn đèn đường từ phía cửa sổ sát đất chiếu vào khiến cho mắt Doãn Nguyên nhanh chóng thích ứng với hắc ám, anh đi tới cửa phòng ngủ thì nhìn thấy chó vàng nhà mình đang nhìn chằm chằm cái cửa sổ như hổ rình mồi mà trên cửa sổ lại chính là con búp bê anh tùy tay đặt lên hồi chiều.Mặt búp bê vải hướng phía dưới nhìn cũng không ra có gì dị thường, Doãn Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lấy chân đá đá mông con chó kia:
- Tiểu loa! Ngươi làm cái quỷ gì vậy!
- Không có gì đâu. Ta đi tắm rửa đây, ngày mai chúng ta còn có việc cần làm nữa.
- Tiểu Loa! Nhanh đi lấy gạo nếp cho ta!
===
End #2