Chương 15

“Tôi có một&nb  lừa con, cho bsp;đến bây gi ;vẫn không cưỡ p;có một ngày&nb ôi tâm huyết&nbs ng trào cưỡi&nbs a đi chợ, t bsp;cầm trong tay& sp;roi da nhỏ  rong lòng đang&nbs đắc ý…”

V ới đẩy cửa&nb g tổng giám   ra liền nghe bsp;thấy đại ti sp;thư nhà họ&nb n tâm tình r nbsp;tốt ngồi tr bsp;ghế vừa lắ ;lư vừa hát,&nbs  trợ lý xinh sp;đẹp khóe mi sp;giật giật, tr sp;tay đóng cửa& ;lại, nghiêm mặ p;nói: “Tổng gi sp;đốc, cô tìm& tôi có chuyện&nb ì không?”

“ bsp;nhiên,” Ôn N bsp;Thị mỉm cư sp;rút lấy một& tập văn kiện&nb n tay, ném đ nbsp;trên bàn làm sp;việc rộng rã sp;hất cằm, “N sp;đi, nên xử&nb ý thế nào c sp;biết rồi đ >
Nữ trợ lý& Lâm Đạt cầm&nb  kiện lên m sp;ra xem, nhìn&nbs ;đến mấy hàng& hữ to ở tra bsp;đầu tiên: B sp;cáo về tập&n oàn sản xuất&nb ng tiêu dụng  ng ngày Nhạc  m do sử dụn sp;nguyên liệu g bsp;ô nhiễm môi& ;trường, dự tí p;tổn thất sắp tạo thành đối& gười tiêu thụ. r>Người đại di p;pháp lý cho  ông ty: Thẩm  n Hãn.

Thần&nbs iên đánh nhau,&nb người phàm gặp nạn. Lâm Đạt&n ật sự hoài  , hai người   rốt cuộc c sp;phải vợ chồ p;chân chính hay&n p;không.

Bằng k g sao gia đìn nbsp;khác đều l p;cùng nhau tiến& p;lùi, vừa đến trên người bọn họ liền biến&n ành công kích&nbs ẫn nhau, đánh&nb úi bụi?

Trong&n ;hai năm gần  y, tập đoàn   chính nhà h bsp;Ôn dưới dự lãnh đạo của&n  Như Thị, đ bsp;công ty của&n ;chồng tạo dựn ;lên tiến hành&n không dưới mư ;lần công kích,& ;mỗi lần đều& yên náo oanh  nh liệt liệt.
Đối con gái&nbs àm bậy’, thân& à tổng giám   ba Ôn hoàn&n p;toàn là mở&nbs t con mắt nh nbsp;một con mắt sp;không chỉ khô bsp;hề can thiệp sp;còn trực tiế p;mang theo mẹ&nbs Ôn đi du lị bsp;vòng quanh th bsp;giới.

Nói c nbsp;oai là, bổ&n ;sung tuần trăng& p;mật.

Hiện na sp;nhân sĩ giới& ;buôn bán thậm&n chí còn mở  nbsp;cược, muốn   xem Thẩm Vă bsp;Hãn đến cùn p;có thể chống& đỡ bà xã t nbsp;tình được  bsp;lâu.

Mỗi m bsp;người đều  bsp;đợi xem chuy bsp;cười của an sp;nhưng lần nào sp;khi tất cả&nb ọi người đều o rằng lần  nbsp;Thẩm Văn Hã sp;không chịu n bsp;anh lại như&n ;kì tích đứng&n ên, thậm chí&nbs ực lực còn  nbsp;hơn lúc trư br>
“Lần này  nbsp;cho thêm chút bsp;kích thích n bsp;đi, an bày&nbs một phóng viên&n đáng tin, trà&nbs rộn vào nhà   chụp lấy  sp;thông tin thực sp;tế.” Ôn Như Thị nâng cằm,&n nh mắt sáng  i nhìn trợ t nbsp;đắc lực đ ;đi theo cô h  năm rưỡi.


Trải qua sự  n này trước,&nbs o an của tậ sp;đoàn Nhạc Hâ p;đã tăng lên&nb ấp đôi, chúng&n a không thể   làm như vậ sp;nữa.”

Lâm  bsp;nhìn chằm ch bsp;Ôn Như Thị,& ;giống như nếu& cô còn khư k nbsp;cố chấp nh p;vậy nữa, cô&n ẽ lập tức  bsp;điện cho ba&n ;Ôn cáo trạng&nb ậy.

Ôn Như&nbs ị chớp chớp&nb  mắt to sáng sp;ngời, khóe mi nbsp;cong lên tựa sp;như một thiên p;sứ phổ độ&n ng sinh: “Không&n ;sao, lần này&nbs húng ta có th nbsp;không cần d nbsp;người nhà,  bsp;tiền có thể ;bắt quỷ xay&nbs i, tôi ra giá nbsp;cô tìm ngư nbsp;— Nếu cô&n hông mở miệng.< r>Lâm Đạt hư&nb oát bước ra  ài cửa, nếu&nbs  biết Ôn ti bsp;thư là ngườ p;chuyên gây chuy nbsp;thị phi như& p;vậy, lúc trư p;cho dù có  h chết cô c sp;cũng không đ bsp;ý đi phụ&nbs  thiếu đông   (cô chủ).


p;thật rất làm& người ta không&n rét mà run…
< a ngày sau, kh  Ôn Như Thị p;bận hết một& gày, buổi tối&n ề đến nhà,&nbs nbsp;bật điện l sp;liền nhìn th sp;Thẩm Văn Hãn& ;ngồi trên ghế& salon.

Màn hình& sp;TV tràn đầy&n là bông tuyết,&n anh vẫn mặc  nbsp;mở ra như&nb vậy, không tắt& đi.

Ôn Như  ị rùng mình,&nbs ẹ tay nhẹ c nbsp;muốn chạy l bsp;tầng trốn, v bsp;đụng đến t p;vịn cầu thang& ;thì nghe thấy&nb một tiếng quát& lớn: “Ôn Như&n ị, em qua đ bsp;cho anh!”

C bsp;dừng lại, th sp;dài một cái,& ;ủ rũ cúi  bsp;giữ vững tin sp;thần đi đến bên cạnh salon,&n ;đang định ngồ ;xuống thì Thẩm ;Văn Hãn lên  ếng: “Ngồi xu p;đối diện đi, đừng động chú tiểu tâm tư  ng ai nhận ra bsp;kia của em!”
Ôn Như Thị&n bĩu môi, không&nb phải là sợ   lực của an sp;không đủ sao, p;ngồi xa thì&nbs gồi xa, có g bsp;đặc biệt h p;người!

Cô ng nbsp;ngoãn ngồi v nbsp;đối diện,   bị nghênh  nbsp;màn oanh tạc sp;của người đ p;ông của mình.< br>Thẩm Văn Hãn& ;day day trán,  thu hồi tất  nbsp;tức giận t bsp;lũy cả đêm, ;“Em rốt cục&n  muốn làm g bsp;Nói cho anh&nbs ;biết, phải như ;thế nào em   có thể dừ sp;loại hành vi&n ;nhàm chán này&nb lại?”

Anh cũn p;không hiểu, rõ p;ràng hai người p;đã đạt đến ận thức chung,&n trừ chưa đi   bước cuối  , bọn họ m sp;năm nay có  hác vợ chồng&nb ân chính chút&nbs ào.

Thẩm Văn&n Hãn tự hỏi,&nbs  đến bây gi sp;anh cũng không& sp;làm ra bất&nbs ứ chuyện gì&nbs nbsp;lỗi với Ôn ;Như Thị, có&nbs i với nhà h sp;Ôn.

Nhưng là sp;đột nhiên có ;một ngày cô&nbs i bắt đầu  nbsp;vào công ty&n p;của anh xuống& ;tay. Có đến&nbs y lần, sự n p một tay anh bsp;sáng lập lên sp;thiếu chút n sp;cứ vậy hủy& oại trong chốc&n lát.

Anh không&n p;hiểu, thật kh bsp;hiểu. Về nh p;cô vẫn là  nbsp;vợ thích dá sp;anh như trước sp;nhưng về công p;việc lại một lần xuống tay&nb hẫn tâm hơn   lần.

Mặc  nbsp;anh đã nói&n ;bao lần, cô  n làm theo ý& sp;mình.

Nhìn Ô bsp;Như Thị ngồ p;đối diện khô p;nói lời nào,&n Thẩm Văn Hãn&nbs ng nhiên thấy&nbs ệt mỏi, anh   hai tròng m nbsp;xuống, lông  nbsp;dài dài che&n p;đi cảm xúc&nbs ức tạp nơi  nbsp;mắt, “Lần  bsp;em hi vọng&nbs anh xử lý ng  em phái tới sp;như thế nào,& ;cắt đứt hai&nb ón tay, anh l nbsp;để anh ta&nb vĩnh viễn cũng&n không về được hà?”

Ôn Như&n hị tinh thần&nbs ấn động, nhanh& chóng nói: “Anh& ;đã đồng ý&nbs nbsp;em, không làm bsp;chuyện trái p  luật.”

Cũng& bởi vì biết&nbs m Văn Hãn s sp;không xuống ta bsp;giết chết ng nbsp;mà mình phái sp;tới, cô mới& có thể để  bsp;Đạt phái ng bsp;đi. Cô biết& ;Thẩm Văn Hãn&nb hiêu mộ được& t nhiều chiến&nb ữu, cũng biết&n nh có cấu k bsp;vớ người tr bsp;hắc đạo, nh bsp;cô vẫn luôn& ;tin tưởng, Thẩ p;Văn Hãn sẽ&nbs ông lại đi   con đường  g lối về ki r>
Có một số ;việc, chỉ cần dính tay thì  ông phải anh  ốn tẩy trắng&n  có thể tẩ p;trắng, cô đứ p;lên, kiềm chế ;tâm tình, bình&n ;tĩnh nhìn anh,&nb ;“Có lửa giận ì thì hướng&nbs nbsp;em, đừng ké sp;người khác xu nbsp;nước.”

Thẩm ăn Hãn giận   thành cười,&nbs ớng về phía&nbs  Không thể  , không thể  h, bảo anh h g về phía c sp;kiểu gì?

Anh sp;bỗng đứng d sp;“Rất tốt,  trong cảm nhận&n của em, ngay   một cấp d bsp;không quen bi nbsp;đều quan tr nbsp;hơn so với&n ;anh.” Anh mím&nb chặt môi, bình&n tĩnh nhìn Ôn  ư Thị.

Thẩm&n ăn Hãn rất   tự nói vớ p;mình, không cầ sp;quan tâm đến& ;sự khiêu khích& ;của cô, nhưng&n trong đầu lại&n uôn nhịn không&n được một lần i một lần n bsp;lại, lời mà ;cô nói khi  bsp;thôn họ Thẩ p;vào hai năm  ưỡi trước.

K p;đó Ôn Như   cũng không c t nhượng bộ&nbs g trước mặt&nbs  như vậy, tr  mắt Thẩm V bsp;Hãn dần tràn p;ra thất vọng&n không chút che&nbs giấu.

Anh như bsp;bộ, đáng ti bsp;nhượng bộ c sp;anh cũng không& sp;nhận được t bsp;tình đối đ >
“Đây là m p;lần cuối cùng p;nếu lại bị&n h bắt được,&nb  sẽ không l bsp;hạ thủ lưu& tình.” Thẩm Vă ;Hãn dứt khoát&n quay đầu, phòng& ;của anh ở   ba, vẫn là& p;căn phòng đơn& ;giản đó, nhưng ;là, anh sẽ  ng vẫn mãi  sp;phòng đó.

Nh nbsp;anh đầu cũn sp;không quay lại sp;rời đi, khóe& ;miệng Ôn Như&nb hị lộ ra m sp;nụ cười chua ;xót, không phải p;cô muốn đối& họi gay gắt   vậy, nhưng   cô không tì bsp;chút phiền to nbsp;cho Thẩm Văn sp;Hãn, xí nghiệ sp;Tống thị sẽ bị anh đánh  .

Cô không  ết tại sao   Văn Hãn ph bsp;luôn cắn Tố sp;Ti Cật không&n ;tha, chỉ biết&n là, nếu cô  g ra tay chèn& bsp;ép anh, nửa&n ;đời sau của&nb n Hiểu Lăng  nbsp;phải đi theo sp;nhà họ Tống& cùng nhau ăn  ấu nuốt cải.
Cô không   lựa chọn,  nbsp;có thể vào& ;lúc nhà họ  g tiến hành  n công âm th nbsp;giúp đỡ anh >
Đây đều l ;những chuyện c p;không thể nói& ;cho Thẩm Văn&nbs ãn biết.

Ôn&nb hư Thị không&nbs  cách nào nó bsp;với anh, mình sp;là vì nhà   Tống, cũng  ng cách nào g i thích, tại  o mình nhất  h phải kiên   giúp nhà h sp;Tống.

Anh là sp;mọt người đ p;ông nhạy cảm, ;rất dễ dàng&nb  thể phát hi nbsp;ra sơ hở&nbs rong lời nói  a cô.

Dùng   số lời nó p;dối đi làm&nbs òn một lời  nbsp;dối khác, kh  phải điều  bsp;Ôn Như Thị&n hi vọng, cho  n cô chỉ có p;thể im lặng.Ôn Như Thị&nbs y sụp ngồi  bsp;lại trên gh sp;Thẩm Văn Hãn& ;trưởng thành qu sp;nhanh, có lẽ&n ;không mấy năm&n nữa, cô liền&nb ông còn lực  ng đi áp ch sp;người đàn ô p;này.

Anh có&nb ;thiên phú kinh&nb ;người, mà ánh& mắt nhìn xa  ng rộng này  ng phải nhiều&nb ơn mấy chục&nbs  kinh nghiệm   có thể bù& ;đắp được ho toàn. Trừ khi&nbs ây giờ cô t  để đánh a sp;không có đư sp;trở mình.

Nh  là, cô sao&n p;có thể làm&nbs ư vậy chứ?
< h là chồng c nbsp;là người đ sp;ông mà đời&n ày Ôn Như Th bsp;nhận định!