Chương 8

Kim đồng hồ của thời gian quay trở về hiện tại.

 

T&oc c;i bỗng chốc không dám bước ra khỏi cánh cửa đó.

 

 

"Mọi người làm ơn tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn chụp ảnh cho cô dâu của mình thôi mà, có tội gì đâu chứ?"

 

Trong phút chốc, tôi như mất hồn.

Thu Vũ Miên Miên

 

Ngày trước, mỗi khi chơi bóng bị thương, Bùi Sầm lại giở trò mè nheo với tôi:

 

"Bạn học Lúa Mì làm ơn đi mà, giúp tớ dán băng cá nhân với."

 

Ng& rave;y trước, mỗi khi không nỡ xa tôi, Bùi Sầm lại làm nũng với tôi:

 

"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ, làm ơn đi mà, đừng bỏ tớ một mình."

 

"..."

 

"Ai bảo cậu chụp Trì Hạ xấu thế chứ, đây là hình phạt đấy."

 

Tiếng cười đùa của phù rể phù dâu vọng ra từ trong phòng, vang vọng khắp hành lang:

 

"Chờ bọn tôi chụp đủ rồi sẽ cho cậu vào, chú rể, cậu cứ ở ngoài đợi đi nhé!"

 

< p>Tôi bước ra ngoài trong trạng thái mơ màng.

 

< p>Ánh đèn hành lang lờ mờ, tôi nhìn thấy người bị nhốt bên ngoài cách đó không xa.

 

Anh ấy mặc vest chỉnh tề, nghiêng người dựa vào cánh cửa, lắc đầu mỉm cười bất lực.

 

T&oc c;i ngây người nhìn anh ấy.

 

Như cảm nhận được điều gì đó, anh ấy quay đầu lại. Cách nhau chỉ mười mấy mét, cách nhau năm năm dài đằng đẵng.

 

&A te;nh mắt chạm nhau, chỉ một thoáng, chỉ một cái liếc mắt.

 

T&oc c;i bỗng nhiên nhận ra một cách rõ ràng hơn bao giờ hết —

 

Anh ấy không còn là Bùi Sầm của tôi nữa rồi.