Chương 10
“Nguyên lai ng chính là th chủ của Vu Nguyệt Minh ── Vu Nguyệt Khánh?” Triệt cùng Thác& ;cực kỳ kinh&nbs ạc.
“Kh hụ, ta giới thiệu một chút,tại hạ Hà ;Thác,còn vị nà p;chính là ái&nbs hân thân yêu  a ta ── Vũ Văn Triệt !”
Vu Nguyệt Khánh trong đầu lập tức có hai khái niệm mơ hồ, nhưng không có lập tức nói ra: “Các ngươi cùng Hùng Đại làm sao biết nhau?”
“Ai, nói ra thì dài dòng  m, hẳn là ba ngày ba đêm cũng nói&nbs ông xong nha, bất quá, ta có được phươn thuốc này từ&nb i năm trước. Lúc ấy có m bsp;vị võ lâm&nb ao thủ, tuy rằng bộ  g không anh tu n bằng ta! ! Hắc hắc, khụ khụ. . . . . . Ân, mặc dù là m bsp;vị võ lâm&nb ao thủ,nhưng ib p;bọn người đu p;giết hắn dùng ;quỷ kế hạ&nbs Công Tán,cuối&n cùng té xỉu  bsp;trước cửa n sp;chúng ta.Hùng lúc ấy đan sp;hái thuốc ngay sp;tại phụ cận, cứ như vậy  tiến vào nh bsp;của chúng ta, rồi thì giải&nb ợc xuất hiện. r>Vũ Văn Triệt&n bất đắc dĩ&nbs nbsp;lắc đầu, loại chuyện quá p;quỷ này, Vu Nguyệt Khánh tin mới có quỷ.
Mà trong&nbs ;lòng Hàn Thác&nb đã bắt đầu&nb nbsp;phục Vu Nguyệt Khánh, khi hắn vừa nghe đến tên của Vu Nguyệt Khánh,liền nhớ bsp;《võ lâm Phon sp;Vân bảng 》 cho tới 《võ công lợi hại nhất&n ng 》( mỗ vũ: đột nhiên nhớ& ới Hán Ngữ  trong bảng. . . . . . Sắc mặt người ào đó nhiễm&nbs t ác hàn. . . . . .) từng ghi lại: Vu Nguyệt Khánh, thánh chủ Vu Nguyệt Minh,võ công bài danh đệ  i bốn vị,rồi&n u đó đánh một trận Hoàng Sơn, bài danh thăng&nbs tới chín vị.Nh sp;Hàn Thác từng p;cùng võ lâm đệ nhất danh cũng chính là minh chủ võ lâm Phù Dật Kiếm so võ nghệ, tuy rằng đã cách bốn năm, nhưng đương sự hai&nb ười đem hết&nb n lực đãở ba trăm chiêu phân&n ;ra cao thấp, có thể thấy được Vu Nguyệt Khánh có bao nhiêu lợi hại.Thật là cao ;thủ thâm tàng bất lộ.
“Thì ra là thế. Có thể cùng  ngươi gặp coi như là&n p;vận khí.Như v sp;đi, ta mấy ngày gầnđâymuốn lên&nbs sp;Đương, ngày diễn ra võ lâm đại  nbsp;cũng cận kề, không bằngchúng ta đi trước đi!” Nói là mời,nhưn p;trong giọng nói sp;hiển lộ cường ngạnh khíthế không thể nghi ngờ.
Vũ Văn Triệt thở&n ài, xem ra người nọ là&nb i dứt không nbsp;được.
Hàn&nbs c cũng là ngh nbsp;như vậy. Đột nhiên, bọn họ nhất&nb nbsp;đem ánh mắt p;nhìn thẳng Vu Nguyệt Khánh, biến sắc, thoạt trắng tho sp;xanh, hơn nữa vẻ  nbsp;cực mất t ;nhiên.
“Xảy ra chuyện gì?” Vu Nguyệt Khánh tr sp;giọng hỏi,nhìn&nb ấy thần sắc&nb hai người làm cho hắncăng thẳng, ánh mắt thoáng&n chuyển,tại gương&nb g ở bên tư bsp;nhìn thấy dungmạo chính mì br>
Trách không  ược tiểu hòa&n ượng kia bảo ta nữ thí chủ. . . . . .Vu Nguyệt Khánh lửa giận bạo khởi, hai mắt trầm&nbs ống, hai tay nắm chặt.
Bỗ p;nhiên, gió lạnh nổi&nb n tứ phía, sát khí nặng&nbs ,như âm khí i đáy địa nbsp;làm cho Hàn Thác cùng&nbs ũ Văn Triệt run rẩy, mặt mày tái  , nước mắt lưng& ròng.
“Ô ô, đừng! Không liên quan đến ta, đều là do Thác làm!”
“Triệt, ngươi cư nhiên. . . . . . Ai, ‘ vợ chồng vốn&n chim cùng r , tai vạ ập đến&nbs sp;mình chạy’ tên nói câu này một điểm cũng& hông sai mà, ngươi quá mức&n ồi nha, chẳng lẽ ngươikhông có ph bsp;sao?”
“Cái&nbs nbsp;chứ? Nếu không tại&n gươi, ta sao. . . . . .”
“Câm miệng! !”
Hai người& đồng thời im lặng, đáng thương nhì p;Vu Nguyệt Khánh.
“Ta cho các ngươi hai&nbs on đường lựa chọn, một là đánh&nbs ng ta, hai là sáng s mai khởi hànhđến trước  bsp;diễn ra võ lâm đại  nbsp;một đêm, các ngươi đều& hải cải trang nữ nhân.”
“Này. . . . . .” Hai người liếc& mắt nhìn nhau&nbs ột cái, cắn răng: “Chúng ta chọn cách thứ hai.”
Vu Nguyệt Khánh vẫ p;là không chút&n ;biểu tình nhìn& ;chăm chú vào&nbs ọn họ, đôi con ngươi vô tình&nb hư băng tuyết&nb rong trời đông&n lạnh giá khiến& cho hai người bọn&n ọ không dám nhìn thẳng vào hắn.
Đẩy cử ra, thân người Vu Nguyệt Khánh dừ sp;lại một chút: “Nhớ kỹ, đừng nuôi ý nghĩ muốn trốn, nếu không, các ngươi sẽ&nb ông có một yên lành. Đừng tưởng rằngta sẽ giống Hàn&nb a bảo cùng g môn đối v bsp;chuyện các ng trốn thoát mà mặc kệ.
Chỉ tới& hi người đã&nbs nbsp;khuất, hai người mới&n hở mạnh một&nb .
“Triệt, chúng ta dường như đã&n u một kẻ kh nbsp;nên dây vào. r>
“Đúng vậy,&nb y cả chuyện  Hàn gia bảo sp;cùng Đường m sp;hắn tựa hồ& ũng biết. Ngay cảthân phận c ;chúng ta cũng biết , thật sự là  nbsp;mặt.” Vũ V sp;Triệt thở dà >
“Ô ô ô, ghê tởm nhất&nb ính là còn m phẫn nữ nhân, thật quá mức&nb . Không phải ta đã trang điểm&n ho hắn, mặc nội y nữ trang, xát phấn lên&nbs t hắn, thoa son lên môi hắn, chải cho lông mi của hắn dài&nbs hơn so với ta sao? Cũng không nhìn&n ;xem là ai làm cho hắn xinh đẹp&nb ễm lệ hơn, thật là. . . . . .”
“Ách. . . . . . Ha hả, đối với một&n nam nhân mà nói, ngươi làm đượ thật sự là quá nhiều. . . . . .” Vũ Văn Triệt&nbs àn toàn không&nbs ói gì.
Trong&nbs một khách ***&nbs huyện Thanh phong, Thanh Y một hồi lại&nb nbsp;ý nghĩ muốn đâm đầu chết.
Tại sao? Ngươi cư nhiên&n hỏi tại sao?&nbs ươi xem tình  nh chiếnđấu tr p;cái bàn bên cạnhđi. Mấy chục cái&nb t, mấy chục cái&nb a, nam nhân có bộ rắn chắc g như con gấuđã muốn ở ong này ăn c bsp;một ngày rồ sp;Hơn nữa ***&nb tiểu nhị còn&nb ng ở ngay bên cạnh Thanh Y, rất sợ con gấu này ăn rồi không t tiền, hắn cường tráng như thế, ai dám ngăn cản a! Cho nên, chưởng quầy, tiểu nhị, hơn&n ữa còn mộtđám quầnchúng vây qu nbsp;đều dùng á sp;mắt nhìn qua&n ;lại trên ngườ ;của hắn cùng HùngĐạicòn đang&nbs bsp;gắng chiến bsp;hăng hái. Ánh sp;mắt cùng ý&nb ghĩ cho là dù Hùng Đại có chạy,cũng có th p;bắt được d àng làm cho Thanh Y dở khóc dở  .
Cuối cùng, sau khi ở cá bsp;bàn thứ N thấy đáy một&n én cơm lớn nbsp;hai cân thịt sp;bò, một con gà nướng cùng&n hịt heo xào, một tiếng ợ&nb nbsp;vang lên trong nbsp;khách *** yên tĩnh.
“Oa, ăn hảo no nha! ! Ăn ngon thật!” Hùng Đại vừa&n ng nói ra một câu khiến&n ất cả mọi người yên tâm.
Mọi ngư p;đều thở dài& hẹ nhõm một&nbs , trong lòng không&n p;hẹn mà cùng nghĩ thầm: hảo mệt nha, cuối cùng cũng&n ăn no !
Thanh Y dưới ánh nhìn&n hăm chú của  ởng quầy cùng&n iểu nhị, xuất ra tờ ngân phiếu: “Không cần th ;lại, chúng ta còn muốn ở  nbsp;đây một đ r>
Tiểu nhị s bsp;mặt đại biến, cười nói: “Hảo, không thành vấn& ;đề, iểu nhân& ập tức chuẩn bị gian phòng&nbs ốt nhất cho ngài.”
Hùng Đ sp;đứng lên, cùng Thanh Y dưới sự hướn ẫn của tiểu nhị đi tới  h phòng.
“Thanh Y, thật là hướng& ày sao?”
“Ân, đi thêm nửa  y là có thể p;đến Vũ Đươn Sơn .”
“Ngươi x ;định Vu Nguyệt Khánh sẽ ;đi?”
Nhất định, nếu thánh chủ&n à bị người&nbs g võ lâm cứ sp;đi.” Thanh Y biểu tình khẳng định làmcho Hùng Đại an tâm. Hắn lấy ra đan dược đã&nb u chế tốt, trong lòng lặng thầm hy vọng Vu Nguyệt Khánh khô bsp;xảy ra chuyện gì .