Chương 12: Chúng ta cãi nhau thế nào
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Há, sai cái gì?"
Cuối cùng đã tới lúc Trương Trạng cẩn thận từng li từng tí cúi người xuống thỏ thẻ: "Tô Diêm, chúng ta ngồi xuống nói, có được hay không?"
Tôi cau mày lại, trước tiên để cho Trương Trạng đang đu trên lưng mình tụt xuống, sau đó tự rót cho mình một cốc nước sôi, ngồi ở ở trên giường chậm rãi nhấm nháp, giận bên nọ, quạu bên kia, đến Tần Thủy Hoàng cũng không bễ nghệ thiên hạ như tôi.
"Trước tiên nói cho anh nghe xem em đến Quảng Châu làm gì?"
Tr ơng Trạng lúc này cúi thấp đầu, thành thật khai báo: "Trong nhà bức hôn, em trở về nói cho bọn họ biết rằng em không thể kết hôn với phụ nữ."
"Há, come out," tôi dùng ngữ khí nhạt nhẽo để nói: "Tại sao lại không nói với anh?"
Trương Trạng rụt người không nói lời nào.
Tôi bèn đổi đề tài khác: "Thế chuyện nhà em thế nào rồi?"
Trương Trạng ngồi tựa vào tường, mặt mày ra chiều mệt mỏi lắm, nửa ngày sau mới nói: "Xích mích."
Trương Trạng không nhìn tôi, ánh mắt giả vờ rơi vào góc tường, trong mắt đầy tơ máu, ria mép nhợt nhạt quanh miệng, sắc mặt tiều tụy trước nay chưa từng thấy, tôi nhìn tỉ mỉ tường tận mặt anh ta mới phát hiện trên má có một vết đánh nhàn nhạt, hình dạng khá giống dấu tay...
Tôi ngẩn người ra đó, mũi đau xót, đau lòng không sao nói thành lời, Trương Trạng tuy rằng cả ngày bày ra bộ dạng ông lãnh đạo lớn nhưng mà tôi biết anh ta thật ra rất ít khi tức giận lại sợ đau, mỗi lần tôi chuẩn bị phải mất đến nửa giờ, Trương Trạng mới không bị đau héo.
Tôi bò qua, xoa xoa mặt anh ta, nói không thành tiếng: "Em ấy à, mặt mũi sao thế này, bị đánh à...Có đau không..."
Trương Trạng nắm chặt lấy tay tôi, cúi đầu cọ cọ, hai tay vòng qua xương sườn của tôi, vùi đầu vào vị trí trái tim, tôi nghe thấy tiếng anh ta thì thào cùng tiếng khóc nức nở: "Đau lắm, Tô Diêm, em...em rất nhớ anh."
Tôi vỗ nhẹ sau lưng anh ta, toàn bộ lục phủ ngũ tạng tan thành một bãi chanh chua loét, tôi hôn lên tai Trương Trạng, vừa khóc vừa hạ giọng: "Xin lỗi em, mới nãy anh lại nổi nóng với em."
Trương Trạng bôi hết nước mắt nước mũi lên quần áo tôi tạo thành một vệt dài, đại khái là thấy oan ức quá đây mà, khóc đến khản cả tiếng: "Anh hung dữ với em...Anh còn muốn đi, làm sao anh lại bắt nạt người ta như thế..."
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Há, sai cái gì?"
Cuối cùng đã tới lúc Trương Trạng cẩn thận từng li từng tí cúi người xuống thỏ thẻ: "Tô Diêm, chúng ta ngồi xuống nói, có được hay không?"
Tôi cau mày lại, trước tiên để cho Trương Trạng đang đu trên lưng mình tụt xuống, sau đó tự rót cho mình một cốc nước sôi, ngồi ở ở trên giường chậm rãi nhấm nháp, giận bên nọ, quạu bên kia, đến Tần Thủy Hoàng cũng không bễ nghệ thiên hạ như tôi.
"Trước tiên nói cho anh nghe xem em đến Quảng Châu làm gì?"
Tr ơng Trạng lúc này cúi thấp đầu, thành thật khai báo: "Trong nhà bức hôn, em trở về nói cho bọn họ biết rằng em không thể kết hôn với phụ nữ."
"Há, come out," tôi dùng ngữ khí nhạt nhẽo để nói: "Tại sao lại không nói với anh?"
Trương Trạng rụt người không nói lời nào.
Tôi bèn đổi đề tài khác: "Thế chuyện nhà em thế nào rồi?"
Trương Trạng ngồi tựa vào tường, mặt mày ra chiều mệt mỏi lắm, nửa ngày sau mới nói: "Xích mích."
Trương Trạng không nhìn tôi, ánh mắt giả vờ rơi vào góc tường, trong mắt đầy tơ máu, ria mép nhợt nhạt quanh miệng, sắc mặt tiều tụy trước nay chưa từng thấy, tôi nhìn tỉ mỉ tường tận mặt anh ta mới phát hiện trên má có một vết đánh nhàn nhạt, hình dạng khá giống dấu tay...
Tôi ngẩn người ra đó, mũi đau xót, đau lòng không sao nói thành lời, Trương Trạng tuy rằng cả ngày bày ra bộ dạng ông lãnh đạo lớn nhưng mà tôi biết anh ta thật ra rất ít khi tức giận lại sợ đau, mỗi lần tôi chuẩn bị phải mất đến nửa giờ, Trương Trạng mới không bị đau héo.
Tôi bò qua, xoa xoa mặt anh ta, nói không thành tiếng: "Em ấy à, mặt mũi sao thế này, bị đánh à...Có đau không..."
Trương Trạng nắm chặt lấy tay tôi, cúi đầu cọ cọ, hai tay vòng qua xương sườn của tôi, vùi đầu vào vị trí trái tim, tôi nghe thấy tiếng anh ta thì thào cùng tiếng khóc nức nở: "Đau lắm, Tô Diêm, em...em rất nhớ anh."
Tôi vỗ nhẹ sau lưng anh ta, toàn bộ lục phủ ngũ tạng tan thành một bãi chanh chua loét, tôi hôn lên tai Trương Trạng, vừa khóc vừa hạ giọng: "Xin lỗi em, mới nãy anh lại nổi nóng với em."
Trương Trạng bôi hết nước mắt nước mũi lên quần áo tôi tạo thành một vệt dài, đại khái là thấy oan ức quá đây mà, khóc đến khản cả tiếng: "Anh hung dữ với em...Anh còn muốn đi, làm sao anh lại bắt nạt người ta như thế..."