Chương 28: Phóng giáo Thiết lê, Lục Tiểu Vân nạt Tây Khương hảo hán Xử trâm Mai Hoa, Trại Nhiếp Ẩn giúp Thiếu Lâm đệ tử

Nói về Nữ Bá Vương Lý Tiểu Hoàn, sau thời gian ở Võ Đang sơn bèn thu xếp xuống Quảng Đông như đã hẹn cùng các môn đồ cao cấp Tây Khương và Thiết Diện Hổ.

Lôi Đại Bàng năn nỉ với thân mẫu đòi cùng đi nhưng Nữ Bá Vương hết sức ngăn cấm. Nàng nói :

- Mẹ đi chuyến này có đông đủ các bực cao đồ Tây Khương, dư sức hạ mẹ con Phương Thế Ngọc, hà tất con phải theo, thêm mất thì giờ tập luyện. Khóa học sắp hoàn tất rồi, mẹ khuyên con nên cố gắng.

Lôi Đại Bàng cằn nhằn :

- Chúng là kẻ thù sát phụ, đáng lẽ mẫu thân chờ con cùng tìm đến tận nhà họ Phương mới trúng lý. Một mình con dư sức hạ mẹ con tên tiểu tặc ấy, can chi phải yêu cầu các nhân vật cao độ Tây Khương giúp đỡ?

Nói đoạn, Lôi Đại Bàng bực tức đứng vùng lên, đi đi lại lại trong phòng.

Thấy con trai lực lưỡng oai vệ, dữ dội như con gấu, Lý Tiểu Hoàn mừng thầm nhưng nàng cố nén tâm, nghiêm nghị :

- Việc ngoại tổ của con bị táng mạng liên hệ đến Tây Khương rất nhiều, cớ sao con nói câu khinh bạc? Bạch Mi lão sư thấy con đang thời kỳ tập luyện, tiện thể phái cao đồ đi giúp, đáng lẽ con nên biết ơn mới phải đạo. Với khẩu khí hiện thời, phải chăng con cậy bản lãnh cao siêu mà khinh thường các bực trên?

Dứt lời, Lý Tiểu Hoàn ra vẻ giận dỗi, hầm hầm quay mặt sang một bên.

Lôi Đại Bàng vội quỳ xuống trước mặt thân mẫu, khẩn khoản :

- Nghĩ tới thù cha, con nóng tánh lỡ lời, thân mẫu đừng buồn. Con đâu dám khinh miệt các bực thúc phụ? Mẫu thân không ưng thuận cho theo xuống Quảng Đông, con không dám cưỡng lời.

Lý Tiểu Hoàn ôn tồn bảo Đại Bàng đứng dậy :

- Cũng như mẹ muốn báo thù ngoại tổ, con có thù cha phải báo là lẽ tự nhiên. Trong trường hợp hiện thời, đối với mẹ, hai mối thù cha, chồng, tình huyết mạch, nghĩa tào khang, bên nào cũng nặng, lẽ nào mẹ không cho con theo nhất là lúc này bản lãnh con đạt mức siêu việt? Nhưng kẻ thù của hai dòng họ Lôi, Lý toàn là người môn phái Thiếu Lâm, một võ phái hữu danh cũng như nổi tiếng đông người, biết đâu sau này, họ không thù ngược lại chúng ta? Bởi vậy, mẹ muốn con hoàn tất khóa học cho xứng danh đệ nhất môn đồ Võ Đang sơn. Mẹ lo liệu cáng đáng mọi việc cũng vì không muốn bỏ phí giai đoạn sau cùng hoàn tất công phu luyện tập. Báo xong mối huyết thù, mẹ sẽ trở về đây đón con về nhà vui cảnh điên viên. Hoặc giả chưa kết thúc được mối báo phục, lúc đó mẹ con ta sẽ toan tính sau. Gọn gàng, biết bao?

Lôi Đại Bàng khẩn khoản :

- Con xin tuân lời mẫu thân nhưng không khỏi lo lắng trong khi mẫu thân xông pha nguy hiểm theo dấu kẻ thù.

Lý Tiểu Hoàn mỉm cười, phượng nhãn xếch ngược :

- Đại Bàng! Con quên rằng suốt bao năm nay mẹ đã từng đơn thương nhất mã, giao tranh cùng hào kiệt thiên hạ sao? Chuyến này còn có Cao Tấn Trung, Mã Hùng, Phương Thất, Bạch Dũng, toàn là những danh thủ nhất, nhì Tây Khương theo giúp, hà tất con phải lo ngại thêm hao tâm tổn trí phương hại đến công phu luyện tập? Đừng quên rằng Bạch Mi lão sư dám phái bốn nhân vật ấy vào Vân Nam tìm Ngũ Mai đòi giải thích về việc Mai Hoa Thung Hàng Châu thì đủ hiểu tài lực của họ như thế nào!...

Lôi Đại Bàng nói ngay :

- Giải thích đây có nghĩa là gây sự cùng Ngũ Mai?

Lý Tiểu Hoàn cười khanh khách :

- Chứ sao!

Yên trí hơn, Đại Bàng nói :

- Dù thế nào con cũng yêu cầu mẫu thân tiểu tâm thận trọng?

Tiểu Hoàn gật đầu :

- Đó là lẽ tự nhiên của bất cứ ai trong võ giới.

Đại Bàng phản đối :

- Vị tất! Con suy xét đi nhiều, thấy phụ thân con và ngoại tổ quá ư khinh xuất.

Vô tình, Lôi Đại Bàng đã dùng hai tiếng khinh suất khiến Lý Tiểu Hoàn nghĩ đến việc vợ chồng nàng đảm nhận nhiều món tiền lớn của Thiết Diện Hổ lập lôi đài coi rẻ anh hùng thiên hạ. Hành động ấy mới thiệt là khinh suất!...

Số bạc lớn còn đó, nhưng phụ thân nàng, phu quân nàng đã thành người thiên cổ, còn có mẹ con nàng thì bỗng dưng đeo nặng mối thù. Dù phải, dù trái, thù cha, hận chồng nàng phải báo. Nàng có thể xả thân liều mạng trong việc báo thù, nhưng nàng không muốn đứa con thân yêu độc nhất của nàng dính líu vào vụ thù hiềm ấy một khi nàng còn sống.

Với con mặt nhà nghề, Lý Tiểu Hoàn biết con trai nàng - Lôi Đại Bàng - hiện thời là một trong mấy người ngoại đồ mà công phu luyện tập đáng liệt vào bực nhất trong mấy võ phái Võ Đang, Tây Khương, Bạch Hạc, Thiếu Lâm. Đó là kể về phương diện võ thuật.

Còn về phần Đại Lực chưa biết chừng Lôi Đại Bàng dẫn đầu với tuổi hai mươi của chàng. Chớ sao! Cao Tấn Trung, Mã Hùng, cao đồ của Tây Khương thì một người ba mươi, một người ba mươi hai. Dù hai người này đang thời dũng mãnh, cũng không lợi thế được như Lôi Đại Bàng - theo ý riêng của Tiểu Hoàn - mới đôi mươi mà đã đạt cao độ.

Về phần phái Bạch Hạc - một võ phái hoàn toàn phụ nữ thời bấy giờ - người ngoại đồ cao độ là nàng Lục Tiểu Vân năm ấy cũng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, sống độc thân. Tuy nổi danh Đại lực khắp miền Tây bắc Vân Nam, Lý Tiểu Hoàn cả quyết Lục Tiểu Vân có giỏi lắm thì may ra ngang tay với Lôi Đại Bàng, chớ không thể nào cao hơn được.

Còn Tung Sơn Thiếu Lâm, hình như trước kia - lúc sanh thời - võ sư Lý Ba Sơn một buổi đàm luận về cấp bực môn đồ võ phái, có nói là hiện thời Thiếu Lâm không có loại ngoại đồ cao cấp trực hiện tại Chùa...

So sánh như vậy, Lý Tiểu Hoàn có thể hiểu đại khái tổng quát về địa vị Lôi Đại Bàng trong võ giới miền Nam, ngoại trừ Nga Mi chuyên giữ bí mật tên tuổi và cấp bực môn đồ.

Thuyết phục được Lôi Đại Bàng ở lại Võ Đang sơn rồi, Lý Tiểu Hoàn ngược đường qua Hàng Châu thăm mộ Lôi Lão Hổ rồi mới xuống Quảng Châu vào trọ Thanh Thiên lầu.

Các môn đồ Tây Khương - Cao, Mã, Phương, Bạch - chưa tới nơi. Nếu tới thì bốn người ấy đã tìm đến nàng ở Thanh Thiên lầu như đã hẹn khi trước.

Tiểu Hoàn bèn đến Thạch Sư lộ tìm Vạn Lương phúc điếm, vừa hay Thiết Diện Hổ và Hòa Thân tới trọ được vài hôm.

Lúc đó Thiết Diện Hổ mới biết tin vụ lôi đài Thủy Nguyệt, nên bảo Tiểu Hoàn :

- Điệt nữ hãy ở đây ít lâu chờ ta dò thêm tin tức, hình như võ sĩ trấn đài bị đả tử thuộc phái Võ Đang và võ sĩ thượng đài là người của Thiếu Lâm.

Danh từ hai võ phái ấy có hiệu lực khiến Tiểu Hoàn bốc nóng toàn thân. Nàng hỏi :

- Tôi chưa đi Triệu Khánh ngay được vì Cao, Mã, Bạch, Phương chưa tới nơi. Thúc thúc biết tên hai hảo hán giao đấu chưa?

Thiết Diện Hổ lắc đầu :

- Hiện thời chưa, nhưng chỉ mai, mốt thế nào cũng biết. Nếu đó là vụ lớn chúng ta nên theo dõi xem sao, bằng không thì chờ bốn người kia rồi cùng đi Triệu Khánh.

Lý Tiểu Hoàn nói :

- Tôi thiết nghĩ vụ lôi đài Thủy Nguyệt không thể nào tầm thường được, bởi lẽ hai chi nhánh lớn của Thiếu Lâm đều ở cả Quảng Châu. Nếu môn đồ Thiếu Lâm thượng đài tất họ không thể chối là không biết được. Đã vậy, ngày nào tôi cũng đến đây để thúc thúc cho biết tin tức.

Mấy hôm sau, do Thiết Diện Hổ, Lý Tiểu Hoàn biết rành mạch vụ Hồ Á Kiền đả lôi đài và nàng biểu đồng tình việc chờ Lữ Bố Anh đến Quảng Châu, sẽ để bọn Cơ phòng theo người cháu Ngưu Hóa Giao là Ngưu Cường từ Đông Hải thôn tới chịu tang, chuyển linh cữu Hóa Giao về Võ Đang sơn, yêu cầu Phùng Đạo Đức thẳng tay can thiệp.

Trong việc này, Thiết Diện Hổ, thêm một lần nữa, đã lợi dụng lòng sốt sắng của Lý Tiểu Hoàn, bảo nàng viết thư dùng lời lẽ thống thiết tả lúc Ngưu Hóa Giao lâm chung nhắc đến Phùng sư phụ, và tư cách hống hách của Hồ Á Kiền đã khiến Ngưu Hóa Giao công phẫn trượng nghĩa khinh tài trấn đài với mục đích diệt trừ môn đồ Thiếu Lâm cường bạo.

Trong lúc sốt sắng muốn cả hai phái Tây Khương, Võ Đang hợp nhất diệt trừ Thiếu Lâm để báo hai mối tử thù, Lý Tiểu Hoàn đã quên rằng một khi Phùng Đạo Đức huy động các môn đồ, tất trong số ấy phải có Lôi Đại Bàng, đứa con duy nhất thân yêu của nàng và nàng đã tính để y ngoài cuộc.

Về phần Song hiệp Lã Mai Nương, Cam Tử Long hai người chỉ để ý đến đại thể, biết rằng Lý Tiểu Hoàn còn trọ ở Thanh Thiên lầu và sau khi dò hỏi viên quản lý biết nàng chờ một số người sẽ đến kiếm nàng tại tửu lầu. Ngoài ra Cam, Lã không thấy cần phải theo dõi họ Lý nên không hiểu việc nàng liên lạc với Thiết Diện Hổ.

Mai Nương, Tử Long cần biết đại cương vụ tranh chấp giữa môn đồ các Nam phái để tùy thời can thiệp, nếu cần. Trái lại, môn đồ Thiếu Lâm tự đáng lẽ phải hoạt động để tìm hiểu hành động đối phương, thì chỉ giữ vai trò thụ động chờ địch thủ trổ đòn nào mới trả lại đòn ấy. Thành thử một mình Thiết Diện Hổ lợi dụng tình thế, ngầm ngấm nhóm ngọn lửa giao tranh, mặc cho các môn võ phái đã sẵn mối tỵ hiềm lại càng thù ghét nhau thêm.

Sẵn lòng ghen tị về danh tiếng với Thiếu Lâm tự, phái Tây Khương không tìm hiểu về cái chết của Lý Ba Sơn, vị lão sư Trưởng phái tức thì nổi giận, cậy mạnh, sai phái môn đồ đi tìm Ngũ Mai trả thù. Khôn khéo, muốn chằng việc này với việc kia, tạo nên một hậu thuẫn mạnh mẽ, Lý Tiểu Hoàn hẹn các môn đồ kiệt hiệt Tây Khương về Quảng Châu sẵn sàng giao chiến cùng Miêu Thúy Hoa, Phương Thế Ngọc, mở đường lối khai chiến cùng người thuộc Thiếu Lâm tự.

Lôi kéo được Tây Khương vào vòng chiến rồi, Thiết Diện Hổ vẫn lo khó lòng đẩy nổi Võ Đang vào cuộc giao tranh vì lẽ Lôi Lão Hổ không phải là đồ đệ chánh thức của Phùng Đạo Đức.

Đang lúc băn khoăn chưa biết hành động theo thể thức nào thì cơ hội độc nhất vô nhị đã đến với Thiết Diện Hổ: vụ Thủy Nguyệt lôi đài Quảng Châu với cái chết của Ngưu Hóa Giao. Cơ hội hoàn hảo theo ý mong muốn và dĩ nhiên Thiết Diện Hổ khai thác triệt để...

... Nhắc lại việc Cao Tấn Trung, Mã Hùng, Phương Thất, Bạch Dũng từ biệt Bạch Mi lão sư, đi tìm Ngũ Mai yêu cầu giải thích về vụ Thiền sư đả tử Lý Ba Sơn.

Bốn người ra khỏi đất Tây Khương, qua Lâm Nguyên huyện thuộc Tứ Xuyên, vẫn theo sơn đạo vào Tây bắc Vân Nam, đến huyện Quan Đồ. Đường lối xuyên sơn không rừng thì núi, hiểm trở vô cùng, phong cảnh thập phần hùng vĩ.

Tới huyện Quan Đồ, Cao Tấn Trung bảo Mã, Phương, Bạch :

- Ta vào quán trọ gửi ngựa và hành trang, sau sẽ đi Long Sơn (tức là Bạch Hạc sơn, người ngoại xứ vẫn quen gọi tên cũ mà Cao Tấn Trung lại là người Tứ Xuyên tiếp giáp với Vân Nam).

Phương Thất nói :

- Cái đó tùy ở đường từ Quan Đồ vào Long Sơn gần hay xa.

Mã Hùng nói :

- Phương sư đệ yên trí, vào Long Sơn gần chớ không xa. Gặp Ngũ Mai, ta cần phải gọn gàng. Đem ngựa theo vướng víu lắm.

Bốn người vào tửu quán nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới vào Long Sơn.

Ngay chân núi Long Sơn có một trang trại lớn trên hai trăm nóc nhà tranh ngói lẫn lộn nhưng khang trang nhất mực. Đó là Hoàng Hoa trại thuộc gia đình Ngũ Mai thiền sư, Trại chủ là người em đứng vào hàng thứ ba dưới Ngũ Mai, tên là Hoàng Hoa Kỳ Thắng, năm ấy tuổi mươi chín tuổi.

Họ Hoàng Hoa vào thung lũng Long Sơn, khai thác lập thành nông trại từ đời vua Sùng Chinh nhà Minh và truyền nghiệp cho đến Ngũ Mai mới được Hồng Mi thiền sư đem về Thiếu Lâm tự truyền nghệ và phát võ từ đó.

Dân Hoàng Hoa trại phần đông là họ Hoàng Hoa và thêm mấy họ Lục, Quan, Ngũ, xuất phát bởi những gia đình trước kia đã theo họ Hoàng Hoa vào khai khẩn khu vực Long Sơn.

Dân Hoàng Hoa trại tự túc đủ mọi phương tiện. Tới khi Ngũ Mai thành tài về trụ trì Long Sơn tự, thấy khu ấy có giống hoang mã kiêu dũng, nên dạy em trai là Kỳ Thắng phương pháp bắt hoang mã gây giống, trước còn bán cho huyện Quan Đồ, sau bán lan ra các miền lân cận và xuống tới thủ phủ Côn Minh.

Người Vân Nam quen gọi là giống Long Sơn Mã. Giống ngựa này cao lớn kiêu hùng, sức chạy cũng như đi đường trường rất bền bỉ, đến Trung Hoa Dân Quốc vẫn còn nổi tiếng Long Sơn Hảo Mã Trại chủ Hoàng Hoa Kỳ Thắng không được may mắn theo học võ thuật như Ngũ Mai nên nguyền sau này sẽ cho các con theo bá mẫu để chuyển dòng họ nông gia thành võ gia.

Người đồ đệ đầu tiên của Ngũ Mai là Thái Hòa ni cô, xứ sở ở Côn Minh. Người thứ nhì là Thái Diên người Khai Hóa, cũng thế phát như Thái Hòa. Hai người nội đồ này đều được Ngũ Mai dốc lòng truyền nghệ để sau này thay thế trụ trì Long Sơn tự.

Về sau, chọn lựa trong Hoàng Hoa trại, Ngũ Mai thâu nhận con gái nhà họ Lục, họ Quan, họ Ngũ là Lục Tiểu Vân, Quan Thái Cô, Ngũ Tam Xuân cùng ba người cháu gọi bằng bá mẫu (con Kỳ Thắng) là Hoàng Hoa Nữ, Hoàng Hoa Nhị Lang và Hoàng Hoa Nương.

Long Sơn tự là nữ thiền viện, nên Hoàng Hoa Nhị Lang được đặc cách lên Long Sơn tự nhờ Ngũ Mai chuyên luyện cho đến năm mười bốn tuổi thì phải xuống ở hẳn Hoàng Hoa trại tập luyện cùng các bạn trai khác do Ngũ Mai hay Thái Hòa ni cô hàng ngày xuống võ trường chỉ dẫn.

Nội đồ Trưởng tràng Long Sơn tự thời bấy giờ có Thái Hòa bốn mươi lăm tuổi, tiếp tới có Thái Diên ni cô ba mươi tuổi. Phần ngoại đồ cao cấp là nàng Lục Tiểu Vân được lão ni thâu nhận lên núi trước những người khác tới bốn năm như Quan Thái Cô, Ngũ Tam Xuân, Hoàng Hoa Nữ đồng hạng. Rồi đến Hoàng Hoa Nhị Lang và Hoàng Hoa Nương.

Theo vết Ngũ Mai lão ni, các môn đồ phái Bạch Hạc, ngoài các môn đồ võ thuật khác, đều chuyên luyện môn Thương pháp đặc biệt do Ngũ Mai chế hóa ra sau nhiều năm nghiên cứu.

Đó là bài Bạch Hạc Thiết lê Thương. Ngọn thương Thiết lê từ hình thức đến cân lượng đều được Ngũ Mai lão ni nghiên cứu rất thận trọng. Chất thép cũng được lọc đi lọc lại theo phương pháp Thiếu Lâm phái và đưa xuống lò dưới Hoàng Hoa trại để đúc.

Có hai thứ thương Thiết lê: hoặc toàn thép, hoặc mũi bằng thép, cán bằng thiết mộc đem từ Tung Sơn về Long Sơn dùng.

Thứ toàn thép nặng tổng cộng có hai mươi cân, còn thứ cán bằng Thiết mộc nặng mười bốn cân. Tuy hai thứ nặng nhẹ khác nhau, nhưng công dụng cũng lợi hại tương đương, cán Thiết mộc rắn chắc không kém gì thép.

Sở dĩ Ngũ Mai lão ni chế tạo ra hai thứ cán toàn thép và cán thiết mộc là cố tùy nghi cho các nữ môn sử dụng từ lúc mới khởi luyện cho đến khi thành tài. Ngoài thương pháp, Ngũ Mai còn luyện cho các môn đồ luyện các môn đồ phép phóng thương bách phát bách trúng rất lợi hại.

Về môn phóng thương, trong các môn đồ nội, ngoại trên Long Vân tự hay dưới Hoàng Hoa trại, ngoài vị trưởng Thái Hòa ni cô, lúc bấy giờ có Lục Tiểu Vân và ba chị em Hoàng Hoa Nữ, Hoàng Hoa Nhị Lang, Hoàng Hoa Nương là người có tài nhất. Mỗi khi vào sâu trong núi săn thú lớn, bốn người ấy chỉ chuyên dùng Thiết lê thương hạ mồi chớ không dùng cung tiễn.

Vào tới thung lũng Long Sơn, bọn Cao Tấn Trung thấy Hoàng Hoa trại khang trang kiên cố, choán hẳn chân núi phía Tây và toàn thể thung lũng được khai khẩn gọn gàng, đẹp mắt thì không khỏi ngạc nhiên.

Cao Tấn Trung nói :

- Ồ, không ngờ nơi Long Sơn này lại có một thế giới nông nghiệp đặc biệt như vậy! Từ Quan Đồ huyện tới đây, có ba thôn trang nhưng không một nơi nào gọn gàng, lớn lao như sơn trang này.

Mã Hùng chỉ các vọng lâu cao ngất ở bốn phía trang thôn mà rằng :

- Sơn trang được phòng vệ cẩn mật dường kia, hẳn phải có một số người theo học phái Bạch Hạc.

Lúc bấy giờ đã quá Ngọ, bốn môn đồ Tây Khương đi vòng qua cổng trang nhận xét, thấy tấm biển vắt ngang trên trang môn đề ba đại tự Hoàng Hoa Trại. Thôn dân làm việc ngoài rẫy, trên nương đều đã nghỉ tay dùng bữa dưới bóng cây rậm mát.

Phương Thất lẩm bẩm :

- Thôn trang nào cũng có một vài tửu điếm rải rác ngoài đầu trang, riêng nơi này không có gì ráo trọi, như bất cần khách qua đường!

Cao Tấn Trung cười :

- Phương sư đệ quên rằng trước khi vào khu vực này, người ta đã cho biết là không có hàng quán nào cả ư?

Phương Thất đáp :

- Quên sao được, nhưng tiếc thay cho một thôn trang ở giữa khung cảnh hùng vĩ ngoạn mục đường này mà thiếu tửu điếm, quả là sự sơ sót đáng nói.

Cao Tấn Trung chỉ một mục đồng đang véo von thổi sáo trên mình trâu dưới bóng cây dương lớn.

- Ta đến kia hỏi thăm chú bé đường lên núi lối nào.

Bốn người liền đến thẳng gốc dương.

Thấy người lạ đi tới, mục đồng ngừng tiếng sáo, chăm chú nhìn hết người lại đến võ khí đeo bên sườn.

Cao Tấn Trung cất tiếng hỏi :

- Hỡi chú mục đồng, đường lên Long Sơn hướng nào vậy?

Lẳng lặng nhìn bốn người lạ giây lát, mục đồng hỏi lại :

- Tráng sĩ lên Long Sơn làm chi?

Bị hỏi ngược lại, Cao Tấn Trung khó chịu nhìn ba người sư đệ, đoạn bảo mục đồng :

- Ta hỏi chú bé chỉ đường thì cứ nói có được không, can chi nhiều lời?

Mục đồng ừ hử mà rằng :

- Tôi hỏi như vậy là có lợi cho tráng sĩ đó!

- Ủa! Sao lạ vậy? Có lợi gì?

- Tráng sĩ có biết trên Long Sơn có gì không?

- Sao lại không? Có Long Sơn tự chớ gì!

- Đó là ngôi nữ thiền viện, không một ai được phép lên đó cả.

Cao Tấn Trung khó chịu :

- Nhưng ta có việc muốn gặp Ngũ Mai lão ni, người khá chỉ đường ta cho tiền ăn quà.

Nói đoạn, họ Cao móc túi lấy tiền, nhưng mục đồng xua tay nói :

- Khỏi cần, tráng sĩ đã nhất định lên núi thì cứ đi vòng sau hướng Đông sẽ thấy lối. Nếu gặp sự không may thì đừng trách tôi không nói trước nhé?

Dứt lời, mục đồng đưa ống sáo lên môi tiếp tục thổi. Tiếng sáo véo von dìu dặt trong gió thoảng buổi trưa hè miền sơn cước.

Bọn Cao Tấn Trung lẳng lặng đi thẳng sang hướng Đông, theo đường mòn lên núi. Tới cổng chùa, bốn người nhìn quanh nhận xét, đoạn toan đẩy cửa bước vào thì chợt nghe tiếng chân bước trên lá khô sột soạt ở phía sau vọng tới.

Bốn người cùng quay phắt lại.

Một thiếu nữ trạc ngoài đôi mươi gọn gàng trong võ phục màu chàm, chân dận thảo hài, tay vác hai ngọn thiết thương ngù đỏ, lẹ làng bước tới. Thiếu nữ ngừng bước, nhìn chằm chằm bọn người lạ.

Trước vẻ hùng dũng, quắc thước thư anh ấy, bốn môn đồ Tây Khương đưa mắt nhìn nhau. Cao Tấn Khương mỉm cười, đoạn đưa tay đẩy cánh cửa chùa.

Nhưng đồng thời, một giọng lanh lảnh vang lên :

- Ai kia? Vào chùa có việc chi? Đây là ngôi nNữ thiền viện, nghe?

Mã Hùng nhìn đồng bọn rồi nói :

- Nữ thiền viện thì nữ thiền viện chớ, bộ cấm người tới hỏi thăm sao? Nếu có lệnh cấm, sao không bế môn từ ngay từ dưới chân núi, để người ta lên đây làm chi cho mất công? Cô nương... là người trong thiền viện này sao?

Thiếu nữ gật đầu, mắt sáng như hai vì tinh tú, nhìn mọi người :

- Phải! Quý vị tráng sĩ muốn hỏi ai?

Nàng dựng hai ngọn thương xuống đất.

Cao Tấn Trung nói :

- Tôi muốn gặp Ngũ Mai lão ni.

Thiếu nữ cau mặt :

- Nhưng quý vị vẫn không xưng danh? Hỏi lão ni có việc chi?

Cao Tấn Trung xây hẳn người trở ra, chống tay lên đốc đao, dõng dạc bảo thiếu nữ :

- Tôi từ Tây Khương đến đây có việc gấp. Chắc hai tiếng Tây Khương là đủ đảm bảo để cô nương... khỏi thắc mắc về mục đích hỏi Ngũ Mai lão ni? Còn quý danh là gì? Liên can chi tới lão ni mà căn vặn người ta như vậy?

Thiếu nữ không chút do dự :

- Tôi là Lục Tiểu Vân, môn đồ của lão ni. Nhưng rất tiếc, gia sư đi vắng rồi, quý vị muốn nói điều chi, tôi lãnh hội cũng được.

Cao Tấn Trung cười gằn :

- Rất tiếc, việc đó không thể nói với cô nương được. Tôi cần gặp lão ni, hà tất phải chối từ!

Lục Tiểu Vân quắc mắt :

- Nếu không tin, yêu cầu các người ra khỏi nơi đây ngay! Chùa này không tiếp ngoại nhân.

Mã Hùng cười nửa miệng, lững lờ bảo Cao Tấn Trung :

- Hà tất sư huynh phải phí lời. Chúng ta đến đây để nói chuyện với Ngũ Mai lão ni chớ có biết cô nương đây là ai! Cứ vào chùa sẽ biết thực hư.

Nói đoạn Mã Hùng cùng đồng bọn đẩy cổng chùa đi vào... Nhưng vừa qua khỏi tam quan thì đã thấy thiếu nữ đứng ở bên trong từ hồi nào, cầm ngang hai ngọn Thiết lê thương, nét mặt hầm hầm tức giận.

Thì ra trong khi bốn môn đồ Tây Khương đẩy cánh cổng chùa nặng nề để vào trong thì Lục Tiểu Vân đã lẹ như cắt, phi thân lên nóc cổng, vượt qua bốn người, vào sân trước chặn đường. Nàng quát lớn :

- Biết điều đứng lại ngay! Không được vô lễ!

Giữa lúc ấy, một ni cô trạc ngoại tứ tuần thủng thẳng từ trong chùa đi ra. Ni cô điềm đạm cất lời hỏi :

- Có điều chi mà rộn chốn thiền môn vậy?

Lục Tiểu Vân vẫn nhìn thẳng ra phía trước, nàng nói :

- Thưa sư tỉ, bốn người này hỏi gặp Sư trưởng, tiểu muội đã nói là Người xuất ngoại rồi mà họ không tin cứ ngang nhiên xâm phạm Thiền môn.

Thái Hòa ni cô - vì chính là người - giả đò hỏi bọn Cao Tấn Trung :

- Thật như vậy không? Bần ni thiết nghĩ quý vị tráng sĩ là người hiểu biết cấm luật trong nữ thiền viện, lẽ nào lại xâm phạm vô lối như vậy được! Chắc Lục sư muội lầm lẫn sao đó! Muôn vàn xin lỗi, nhưng lão ni xuất ngoại được mươi ngày nay rồi. Nếu quý vị cần gặp, hai tháng nữa sẽ trở lại. Hoặc giả muốn tìm gia sư, xin cứ đi Côn Minh.

Cao Tấn Trung sầm mặt lại, trước lời châm biếm của Thái Hòa ni cô :

- Chúng tôi từ Tây Khương đến đây, đường sơn xuyên ngàn dặm lẽ nào lại đi dễ dàng như vậy. Nếu Ngũ Mai lão ni dặn trước không dám... tiếp thì cứ nói, hà tất phải dối trá mà làm chi!

Thái Hòa điềm đạm :

- Mô Phật. Quý vị dù có là cao đồ Tây Khương thì ít ra cũng biết luật lệ tôn ti trật tự, cớ sao dùng thứ ngôn ngữ không xứng đáng danh phái chút nào, khiến thiên hạ chê cười là hữu luyện mà bất hữu giáo?

Bị chửi mát một lần nữa, Mã Hùng đùng đùng nổi giận tiến lên mấy bước, mặt đỏ gay, quát :

- Chúng ta đến đây muốn nghe Ngũ Mai giải thích mấy điều. Nếu giải đáp được trôi chảy, câu chuyện sẽ giảng hòa. Mau lên Lão ni ra đây! Đừng bắt buộc chúng ta phải vào thẳng nội điện thêm phiền!

Thái Hòa ni cô lạnh lùng đáp :

- Nói thiệt không biết nghe, bần ni là kẻ tu hành nhịn được, nhưng không nên học giận Lục sư muội đây, nghe?

Mã Hùng nói :

- Chúng tôi lên Long Sơn yêu cầu hội kiến cùng Ngũ Mai lão ni để hỏi lão ni giải thích một vấn đề. Cớ sao các người có ý ngăn cản và dùng thứ ngôn ngữ gây hấn như vậy? Hay là hai người muốn chúng tôi phải buộc lòng tự ý vào nội điện tìm lệnh sư? Nên hiểu rằng nếu sợ thì anh em đã không tới Long Sơn. Vậy, đừng nạt nộ vô ích!

Với giọng cứng rắn, nghiêm nghị hơn trước, Thái Hòa ni cô nói :

- Bần ni với Lục sư muội đã hết lời nói rằng gia sư hiện thời xuất ngoại. Quý vị tráng sĩ không chịu nghe, nhất quyết xâm nhập nữ tu viện, phạm cấm luật. Dĩ nhiên, quý vị sẽ vấp phải sự phản đối của toàn thể nhân viên Chùa này. Bần ni yêu cầu quý vị trở về chờ dịp khác.

Mã Hùng nghi ngờ nhìn Cao Tấn Trung hỏi ý kiến, nhưng Cao Tấn Trung hất hàm ra hiệu bảo Mã, Phương, Bạch cứ kéo thẳng vào nội điện.

Tấn Trung, Mã Hùng xông đi trước, tỏ ý khinh miệt Thái Hòa ni cô và Lục Tiểu Vân. Nhưng một tiếng thét vang lên chói ráy :

- Hỗn xược! Coi đây!...

Một vệt nhoáng như chớp giựt bay vụt qua giữa quãng trống Cao Tấn Trung và Mã Hùng, tiếp theo là một tiếng phập khô khan.

Cao, Mã vội nhảy sang hai bên tránh đòn, ngoái cổ nhìn lại phía sau, thấy ngọn Thiết lê thương cán thép cắm vào gốc liễu lớn ngập đến tận ngù đỏ.

Lục Tiểu Vân đã phóng ngọn thương ấy trổ uy võ cản bọn Cao Tấn Trung. Nàng giơ ngọn Thiết lê thương thứ hai lên ngang vai, quắc mắt nói lớn :

- Ta chưa muốn nhắm yếu hầu các ngươi đó! Hãy trông thân cây liễu đó làm gương! Trở ra ngay!...

Bướng bỉnh, Mã Hùng cất bước tiến lên, nhưng vừa đi được một bước thì Lục Tiểu Vân đã phóng luôn ngọn thương thứ nhì, lằn thương rít lên như gió cuốn, cắm phập xuống đất ngay trước mũi vỏ ủng của Mã Hùng.

Không nhịn được nữa, Mã Hùng tuốt phắt đơn đao ra khỏi vỏ, toan tiến đánh Lục Tiểu Vân, thì đồng thời Quan Thái Cô, Ngũ Tam Xuân, Hoàng Hoa Nương, một người cầm hai ngọn Thiết lê thương từ trong chùa chạy ra đứng dàn cả hai bên tả, hữu Lục Tiểu Vân, người nào cũng gọn gàng, quắc thước.

Hoàng Hoa Nương liệng một ngọn thương cho Lục Tiểu Vân bắt lấy.

Thế là năm vị nữ trung hào kiệt ấy cùng giơ thương, chĩa mũi nhọn vào bốn tráng sĩ Tây Khương, sẵn sàng phóng đánh.

Cao Tấn Trung vội quàn tay giữ lấy cánh tay Mã Hùng bảo y hoãn tiến.

Thái Hòa ni cô nói :

- Bốn người liệu tránh né kịp năm ngọn thương này phóng ra một lượt không? Xâm nhập Long Sơn tự không dễ dàng đâu!...

Hai bên gay go đến mực độ ấy mà không thấy Ngũ Mai lộ diện, Cao Tấn Trung suy nghĩ biết rằng quả Ngũ Mai đã đi vắng thiệt. Nếu cố tâm gây sự với bọn nữ hảo đồ Long Sơn thì không những không ích lợi gì mà còn mua thêm chuyện vào mình, chi bằng để lúc gặp Ngũ Mai thì dù có tốn công cũng không sao.

Nghĩ đoạn, Cao Tấn Trung bảo Mã, Phương, Bạch ba người :

- Thôi, Ngũ Mai lão ni đã không có ở nhà, ta vào chùa cũng vô ích, dịp khác sẽ trở lại đây.

Nghe vậy, Mã Hùng, Phương Thất, Bạch Dũng cùng thâu khí giới lại đứng sau Cao Tấn Trung.

Họ Cao hướng về phía nữ môn đồ Bạch Hạc sơn mà nói rằng :

- Nhớ nói lại với lão ni rằng chúng tôi tới Long Sơn để nói chuyện về vụ Mai Hoa Thung Hàng Châu! Lục cô nương phóng thương khá lắm!

Nói đoạn Cao Tấn Trung tiến đến chỗ ngọn thương cắm dưới đất rút phắt lên, lùi sang phía hữu mươi bước rồi phóng tới luôn. Ngọn thương Thiết lê cắm vào thân cây liễu theo hình thước thợ với ngọn thương do Lục Tiểu Vân phòng hồi nãy.

Cao Tấn Trung cười ha hả :

- Nếu là ngọn giáo Kim xà của Tây Khương thì mũi giáo sẽ xiên qua thân cây.

Dứt lời, y cùng đồng bọn Mã, Phương, Bạch đi ra cổng chùa. Trước khi ra khỏi tam quan, Cao Tấn Trung quay lại nói lớn :

- Nhớ nói với lão ni liệu bề đề bảng cấm địa ngay tận chân núi, nghe!

Không kém, Lục Tiểu Vân trả đũa :

- Chuyến sau còn dám tới Long Sơn, nhớ đi cho đông và đừng quên huy động nhiều người tài giỏi hơn nữa, kẻo đầu voi đuôi chuột như hôm nay thì phiền lắm!

Tấn Trung lẳng lặng ra khỏi tam quan cùng đồng bọn xuống núi.

Bạch Dũng nói :

- Mấy cô ả trên Long Sơn này coi bộ dữ dằn quá!

Cao Tấn Trung nghiêm sắc mặt :

- Dĩ nhiên. Ni cô và Lục Tiểu Vân có vẻ là môn đồ cao cấp của Ngũ Mai. Thoạt tiên, tôi yên trí là lão ni có nhà nên cố ý om sòm cho mụ phải ra mặt. Với Ngũ Mai, ta có thể giao tranh với riêng mụ ta thôi. Trái lại, với bọn môn đồ Long Sơn, trận đánh sẽ xảy ra toàn diện và bất lợi cho ta vì chùng đông hơn. Bởi vậy tra rút lui là phải lẽ.

Phương Thất nói :

- Mấy con yêu nữ ấy sẽ nhạo báng ta nhát gan, hả sư huynh?

- Đâu có! Mấy người ấy không phải môn đồ cấp dưới. Họ tự hiểu nếu ở địa vị của ta thì cũng nhượng bộ để tránh xô xát bất lợi. Vả lại nếu ta nhút nhát thì đâu dám tới Long Sơn tìm Ngũ Mai?... Dù sao, môn phóng thương của Lục Tiểu Vân cũng tuyệt kỹ không thua lối phóng dáo của Kim xà ở Tây Khương, phóng dáo Kim xà mạnh hơn nhưng không lẹ bằng. Căn cứ vào ngọn thương thiết kế đầu tiên do Lục Tiểu Vân phóng thì đủ hiểu.

Bốn người xuống tới chân núi thì mặt trời đã gác non tây.

Mã hùng nói :

- Mau ra khỏi khu Long Sơn, ngủ lại ở tửu điếm thôn một đêm sáng mai sẽ về Quan Đồ huyện. Chuyến này đi mất công...

Bỗng Mã hùng bỏ dở câu nói, chăm chú nhìn về phía rừng xa xa. Cao, Phương, Bạch lấy làm lạ nhìn Mã Hùng thì gã đã hất hàm nói :

- Coi kìa!

Ba người nhìn theo về phía đầu rừng. Một toán năm người đang tiến lẹ về phía Long Sơn.

Khi họ gần đến nơi, bọn Cao Tấn Trung nhận ta người đi đầu là một thanh niên hảo hán, dong dỏng cao, nước da bánh mật, tay cầm bốn cây Thiết lê thương. Bốn người theo sau trang phục ra dáng gia nhân, khệ nệ khiêng một con hổ khá lớn, đuôi quét lê thê trên mặt cỏ, một ngọn thương sắt cắm ngập quá nửa trong miệng mãnh thú há hốc, máu đóng keo lại hai bên mép.

Bốn môn đồ Tây Khương chăm chú nhìn thanh niên và xác mãnh hổ, cũng như thanh niên nhìn họ không chớp mắt.

Thanh niên bảo bọn gia nhân :

- Các ngươi khiêng mãnh thú về trại, ta sẽ về sau.

Nói đoạn, chàng đứng lại chần chừ nhìn bốn người lạ hồi lâu mới cất tiếng hỏi :

- Quý vị lên Long Sơn hay từ đâu qua đây?

Trông thấy ngọn Thiết lê thương và xét ngôn ngữ, Cao Tấn Trung dự đoán ngay thanh niên là môn đồ phái Bạch Hạc, và là con cháu Trại chủ Hoàng Hoa.

Thận trọng, Tấn Trung đáp :

- Tôi xin yết kiến Ngũ Mai lão ni, nhưng lão ni... không tiếp.

Không do dự, thanh niên cải chính ngay :

- Bá mẫu tôi đi Côn Minh thật, lẹ lắm cũng phải một tháng nữa mới về Long Sơn.

Dứt lời, thanh niên cúi đầu chào và nói tiếp :

- Tôi là Hoàng Hoa Nhị Lang, Ngũ Mai lão ni là bá mâu tôi và cũng là gia sư. Xin cho biết quý danh và mời quý vị qua tệ trang nghỉ ngơi.

Thấy sự niềm nở, dễ tánh của thanh niên, Cao Tấn Trung đành đáp lời :

- Cảm ơn tráng sĩ! Tôi họ Cao và mấy bằng hữu đây họ Mã, Phương, Bạch. Anh em tôi hữu sự, cần đi gấp. Xin để lần sau sẽ cùng tráng sĩ tái ngộ!...

Nói đoạn, Tấn Trung đưa mắt ra hiệu cho môn hữu, rồi cũng chào Nhị Lang, đi thẳng.

Thiếu niên họ Hoàng Hoa đứng ngây người ra, không hiểu vì lẽ gì bốn bị hảo hán lạ mặt lại lầm lũi đi ngay như vậy. Chàng toan đuổi theo cố nài họ về Hoàng Hoa trại để kết giao, nhưng bọn môn đồ Tây Khương lẹ chân đi xa mất rồi, nên chàng cũng mặc không để ý đến nữa.

Trên đường về Quan Đổ huyện, Bạch Dũng nói :

- Các môn đồ Bạch Hạc có lẽ chuyên về thương pháp! Bọn nữ đồ trên Long Sơn đều sử dụng Thiết lê thương và tên Hoàng Hoa Nhị Lang vừa rồi, cũng đã phóng thượng hạ ác hổ. Ngọn thương lút đến nửa cán vào mồm mãnh thú, đủ rõ tài bách phát bách trúng và dũng lực của Nhị Lang. Chưa biết chừng Ngũ Mai còn nhiều môn đồ khác nữa trong Hoàng Hoa trại.

Mã hùng bảo Bạch Dũng :

- Đó là sự hiển nhiên, chớ còn có lẽ gì nữa! Hoàng Hoa trại thuộc họ nhà Ngũ Mai, và sư đệ không thấy tên Nhị Lang kêu Ngũ Mai bằng bá mẫu đó sao?

Nói đến đây, Mã Hùng quay sang hỏi Cao Tấn Trung :

- Về vụ Ngũ Mai này, Cao huynh nghĩ thế nào?

Tấn Trung đáp :

- Ngày về Long Sơn của lão ni ấy không nhất định, ta chờ sao nổi? Và bị bọn Long Sơn đông đảo, ta quả bất địch chùng, tội chi mang họa vào thân trong lúc này? Phải tổ chức chu đáo mới có thể trở lại đó lần thứ nhì. Kinh địch chỉ uổng mạng vô ích như sư huynh Lý Ba Sơn. Tôi sẽ trình bày tự sự với Bạch Mi sư phụ. Chắc chắn người không quở anh em ta đâu! Bây giờ, ta nên qua Quảng Đông, tìm Lý Tiểu Hoàn giúp sức nàng hạ cho kỳ được mẹ con Phương Thế Ngọc, sau đó về Tây Khương hiệp bàn cùng Lão sư tùy người định đoạn vụ Ngũ Mai lão ni.

Ai nấy đều khen phải và hôm sau, Cao, Mã, Phương, Bạch từ Quan Đổ huyện qua Quý Châu sang thủ phủ Quảng Châu.

* * * * *

Nói về võ sư Lữ Anh Bố, sau mấy hôm suy nghĩ, võ sư nhận lời mời của Cơ phòng tử. Bạch An Phúc mừng rỡ, lấy ba ngàn lượng bạc và mua thêm tặng phẩm quý giá biếu Anh Bố.

Tới Quảng Châu, Bạch An Phúc mời Lữ võ sư về căn nhà mướn riêng cho Ngưu Hóa Giao trước kia.

Không để mất thì giờ, Anh Bố tức khắc đến Thiên Phúc tự làm lễ trước quan tài họ Ngưu.

Trông thấy bộ quan tài quản trong căn phòng tối âm u, soi sáng bởi mấy ngọn đèn cầy chập chờn trong khói hương, Anh Bố nghĩ tới người môn hữu thâm giao khi xưa thì không khỏi bùi ngùi thương cảm và càng nghĩ bao nhiêu, vị võ sư phái Võ Đang ấy càng thấy giận Hồ Á Kiền bất nhiêu.

Đành rằng đường quyền, ngọn cước vô tình, nhưng người thắng thế vẫn đủ thì giờ, đủ lương trí nhân nhượng đả thương đối phương, giành lấy phần thắng là đủ tỏ thắng, bại rồi, họ tất phải trổ độc thủ sát hại nhân mạng?

Căn cứ vào đó, đủ hiểu rằng Hồ Á Kiền tánh tình độc ác, không nhân nhượng anh em đồng đạo.

Ở Thiên Phúc tự về nhà, Lữ Anh Bố định bụng nghỉ ngơi hai ngày rồi bắt tay vào việc. Nhưng Thiết Diện Hổ, Mật vụ viên của Càn Long được tin ngay và báo cho Nữ Bá Vương Lý Tiểu Hoàn biết Anh Bố đã tới Quàng Châu.

Vốn là chỗ quen biết cũ, Lý Tiểu Hoàn tức khắc đến thâm Lữ Anh Bố.

Gặp người quen thân gần như đồng phái giữa nơi xa lạ mà chàng đang sửa soạn hành động một công chuyện lớn, Lữ Anh Bố mừng rỡ vô cùng :

- Tôi không ngờ gặp được Lôi phu nhân ở đây, chẳng hay đi đâu qua Quảng Châu.

Lý Tiểu Hoàn đáp :

- Hẳn là võ sư am tường việc tiện phu bị Phương Thế Ngọc đả tử ở Hàng Chây và tiếp ngay đến việc gia phụ thác về tay Ngũ Mai?

Rầu rầu nét mặt, Anh Bố gật đầu :

- Có biết, nhưng không rõ chi tiết. Tôi rất buồn khi hay tin này.

Lý Tiểu Hoàn tượng thuật việc Hàng Châu cho Lữ Anh Bố nghe. Dĩ nhiên nàng dùng lời lẽ kích thích gây mối hận thù môn đồ Thiếu Lâm trong trí võ sư họ Lữ. Nàng nói thêm :

- Tôi đã đem quan tài gia phụ về Tây Khương và được Bạch Mi lão sư phái môn đồ xuống giúp báo thù. Hiện nay, tôi chờ họ để cùng qua Triệu Khánh phủ tìm mẹ con họ Phương.

- A, thế ra Phương Thế Ngọc cùng mẫu thân y hiện ở Triệu Khánh? Có lẽ họ mới về phủ thành ấy nên tôi không được biết.

- Triệu Khánh là quê hương của họ Phương. Chúng bỏ đất Giang Nam về đấy chắc không ngoài ý định tránh tôi theo dõi báo thù. Nhưng tránh đâu cho thoát, trừ phi chúng thăng thiên hay độn thổ! Trong thời gian chờ đợi các hào kiệt Tây Khương, tôi không ngờ lại xảy ra vụ Ngưu võ sư bị thác về tay Hồ Á Kiền, Nên để ý theo dõi thì biết rằng võ sư sẽ về Quảng Châu trấn đài thách báo thù.

Lữ Anh Bố chép miệng thở dài, hằn học :

- Thế ra bọn môn đồ Thiếu Lâm khinh miệt anh hùng thiên hạ một cách quá đáng! Không ngờ Ngũ Mai và Chí Thiện lại làm hư thanh danh cả một đại phái nổi tiếng kỷ luật xưa nay, Cháu Ngưu Hóa Giao là Ngưu Cường và các tiểu đồ có nói tới việc chở quan tài về Võ Đang sơn. Thoạt đầu, tôi e hành động ấy sẽ làm phiền lòng Phùng lão sư. Bây giờ trái lại, tôi thấy chúng ta hữu lý. Ta cần phải có một hậu thuẫn mạnh mẽ để đương đầu với người của Thiếu Lâm.

Nhân dịp tốt, Lý Tiểu Hoàn hùa thêm :

- Tôi tán thành hảo ý ấy. Nếu là tôi thì quan tài Ngưu võ sư hiện thời đã về tới Võ Đang sơn rồi. Bây giờ e khi trễ.

Lữ Anh Bố nói ngay :

- Trễ còn hơn không! Hiện Ngưu Cường và Cơ phòng tử đã lo liệu đầy đủ cho cuộc hành trình, tôi ưng thuận là họ khởi hành ngay.

Nói đoạn, Lữ Anh Bố gọi tên Châu Oai hầu thường trực lên bảo :

- Ngươi qua trụ sở Cơ phòng kiếm Bạch Anh phúc tiên sang, nói là ta đồng ý việc chở quan tài Ngưu võ sư đi Hồ Nam. Ngươi cũng sửa soạn đi theo, nghe?

Chờ Châu Oai đi khỏi, Lý Tiểu Hoàn hỏi Anh Bố :

- Chừng nào võ sư thượng đài?

- Người quân tử cần phải quang minh chính đại. Trước khi trấn đài, tôi muốn đến thẳng nơi Hồ Á Kiền cư ngụ căn vặn cho rõ hắc, bạch để tránh mọi sự thắc mắc sau này.

Lý Tiểu Hoàn ngạc nhiên :

- Nghĩa là võ sư định đến...

Lữ Anh Bố gật đầu :

- Phải, đến Tây Thiền tự.

- Tây Thiền và Quang Hiếu là ổ của bọn Thiếu Lâm, võ sư nên tính cho kỹ.

Anh Bố mỉm cười :

- Chính vì đã tính kỹ nên tối mới hành động như vậy. Lẽ nào môn đồ Thiếu Lâm cậy đông uy hiếp một người đơn thân đến chùa, yêu cầu giải thích một vấn đề liên can đến cả hai bên? Nếu thê, về phương diện tinh thần nghệ thuật, họ chưa đánh cũng đã bại rồi.

Lý Tiểu Hoàn ừ hử mà rằng :

- Liệu ta có thể tin được ở một kẻ thù đã hạ sát ba người trong phái ta không? Võ sư nên tiểu tâm!

Lữ Anh Bố cười ha hả :

- Đành thế, nhưng tâm lý ra, bọn Thiếu Lâm mất danh tiếng không dám bạo động vô lý do. Vả lại, Tây Thiền tự ở ngay trong đại trấn Quảng Châu, trong trượng hợp xung đột, dù chúng tài giỏi đến mức nào, tôi cũng đủ sức chống cự để tìm đường tháo lui. Lo gì! Nhưng có một điều...

Lữ Anh Bố ngừng giây lát, suy nghĩ, đoạn nói tiếp :

- Hiện thời, tôi hành động giữa khu vực đầy rẫy môn đồ Thiếu Lâm tự mà hậu thuẫn Võ Đang hoàn toàn không có gì. Nếu mai, mốt các hào kiệt Tây Khương về Quảng Châu, phu nhân có thể yêu cầu họ tiếp tay mỗi khi cần đến không?

Lý Tiểu Hoàn không do dự :

- Đó là lẽ tự nhiên. Võ Đang, Tây khương cùng chung một mối thù, hào kiệt Tây khương được biệt phái giúp tôi, lẽ nào họ bỏ qua không giúp võ sư? Còn việc trấn lôi đài, võ sư nên chờ họ tới Quảng Châu hãy công khai thách đấu.

Về phần Cơ phòng tử, chúng trang hoàng lại lôi đài Thủy Nguyệt và phao đồn luôn võ sư Lữ Anh Bố từ Triệu Khánh phủ về Quảng Châu trấn đài, thách đầu Hồ Á Kiền để trả thù cho sư đệ Ngưu Hóa Giao.

Tin truyền khẩu loan rất mau lẹ trong thị trấn, dân chúng nô nức sửa soạn dự khán trận tranh hùng mà họ tiên đoán là hào hứng, hiếm có.

Bên Tây Thiền và Quang Hiếu biết tin ngay.

Hai hòa thượng Tam Đức, Thái Trí càng tập luyện ráo tiết Hồ Á Kiền. Truyền tất cho chàng nhiều thế Quyền Cước thiệt tinh vi, kỳ hiểm, nhờ vậy bản lãnh họ Hồ tiến được một bước dài.

Một mặt, Thái Trí nhờ Phương Hiếu Ngọc và Thanh Thiên lâu báo cho Song hiệp Lã Mai Nương, Cam Tử Long hay việc Lữ Anh Bố đã tới Quảng Châu.

Phương Hiếu Ngọc vừa đến cửa lầu thì gặp ngay Cam, Lã đi ra.

Lã Mai Nương hỏi :

- Phương đại ca đến báo tin Lữ Anh Bố phải không?

Hiếu Ngọc gật đầu :

- Vâng, gã tới Quảng Châu được ba hôm nay rồi, chưa thấy động tịnh chi cả.

Tử Long nói :

- Phương đại ca à, chúng tôi gặp Anh Bố rồi và thấy lo cho Á Kiền.

- A! Nhị vị gặp gã ở đâu?

- Ngay vừa đây, gã đến thăm Lý Tiểu Hoàn và đã đi khỏi. Tiếc quá, sớm chút nữa thì chỉ mặt cho nhân huynh coi.

Lã Mai Nương nói :

- Hiện thời, trong tửu lầu, ai nấy đều bàn tán sôi nổi về trận đả lôi đài Thủy Nguyệt, nên chúng tôi rủ nhau đến Tây Thiền xem ngay nào quyết đấu.

Hiếu Ngọc nói :

- Tây Thiền, Quang Hiếu cũng chỉ mới nghe đồn thôi và chưa chánh thức nhận được chiến thư. Vì thế sư huynh Thái Trí phái tôi báo tin nhị vị hay. Ta cùng về Tây Thiền, Thái Trí và mọi người sang cả bên đó rồi.

Mai Nương, Tử Long cùng Phương Thế Ngọc về đến Tây Thiền thì hai hòa thượng, Hoàng Khôn cùng các hào kiệt Thiếu Lâm đang tụ tập cả ở võ sảnh sau chùa, xem Hồ Á Kiền luyện song đấu cùng Phương Thế Ngọc.

Mai Nương đem việc Lữ Anh Bố đến thăm Lý Tiểu Hoàn tại Thanh Thiên lầu, nói cho Tam Đức, Thái Trí nghe.

Thái Trí hỏi :

- Gã có trông thấy nhị vị không?

Mai Nương đáp :

- Không, chúng tôi dùng điểm tâm trong góc thực phòng, y đi thẳng đến phòng Lý Tiểu Hoàn.

Nghe vậy, Tam Đức nói :

- Dĩ nhiên Lý Tiểu Hoàn theo dõi vụ lôi đài Thủy Nguyệt và tiếp xúc ngay với Anh Bố khi gã mới tới thị trấn. Vì thế gã mới biết địa chỉ đến thăm nàng ở Thanh Thiên lầu. Vóc dáng gã thế nào?

Nhìn khắp mọi người một lượt, Lã Mai Nương chỉ Lý Cẩm Luân và Đồng Thiên Cân :

- Y hệt Lý, Đồng hai người, duy khác mỗi bộ râu thưa hơn nhiều. Không biết Ngưu Hóa Giao thế nào, nhưng Lữ Anh Bố có dáng dấp một nhân vật trên trung đẳng của Võ Đang sơn.

Lúc đó Phương Thế Ngọc vừa nhảy ra khỏi vòng chiến, hô lớn tiếng bảo Á Kiền :

- Nghỉ tay đi, thấm mệt rồi hả?

Thở dồn dập, mồ hôi nhễ nhại, Á Kiền rút khăn gài ở đai lưng ra lau mặt, lau cổ, hổn hển :

- Gớm! Phương huynh loạn đả, tiểu đệ hầu đỡ không kịp.

Thế Ngọc cười khanh khách :

- Cá thế Hồ đệ mới khỏi hoa mắt trước địch thủ tiêu hùng chớ.

Nói đoạn, Phương tiểu khách bước tới cung kính chào Mai Nương, Tử Long.

Cam Tử Long vui vẻ vỗ vai Phương Thế Ngọc :

- Lúc này mà Lý Tiểu Hoàn biết hiền đệ ở đây thì vụ Lôi Địch Đài Hàng Châu sẽ tái diễn luôn ở Quáng Châu.

Thế Ngọc nói theo :

- Và Lý Tiểu Hoàn sẽ nhận được bài học đích đáng. Tiểu đệ vẫn chưa nuốt trôi được ngọn cước Bàn Long của mụ ấy!

Lã Mai Nương mỉm cười nhìn Thế Ngọc :

- Thế nào chả có dịp đụng độ với Nữ Bá Vương lần nữa. Nhưng hiện thời hiền đệ không nên lộ diện để tránh cho vụ lôi đài Thủy Nguyệt khỏi là mầm giống giao tranh giữa các võ phái. Chịu thế không?

- Hiền tỷ khuyên bảo, tiểu đệ tất phải tuân lời chớ!...

Chỉ Hồ Á Kiền, Thế Ngọc nói tiếp :

- Mấy tháng nay xa cách, Hồ sư đệ tấn tới về kỹ thuật hiềm vì sức yếu quá, khó tranh thủ với thời gian về phương diện công phu dũng lực.

Cam, Lã khen phải.

Lúc ấy Hồ Á Kiền đã nghỉ xả hơi. Tam Đức hòa thượng cắt Lý Cẩm Luân và Đồng Thiên Cân luân phiên luyện xong đấu cho Á Kiền, rồi mời mọi người về kinh phùng.

Cam Tử Long hỏi hòa thượng Tây Thiền :

- Sư phụ muốn để cho Á Kiền quen chịu đựng Lý, Đồng hai người để khi gặp Lữ Anh Bố khỏi bị bỡ ngỡ?

Tam Đức gật đầu :

- Phải đó. Bần tăng lượng đoán nếu Anh Bố hơn nổi Đồng Thiên Cân thì cũng chỉ ngang tay với Lý Cẩm Luận là cùng. Hai người ấy vóc dáng tương tự Anh Bố, Á Kiền sẽ quen với một đối phương cùng tầm vóc đó. Dẫu sao, bần tăng cũng vẫn ngày đêm lo cho tánh mạng y mà không tìm ra giải pháp nào cả. Mới hơn ba năm tập luyện, Á Kiền chịu trận với một đối thủ cỡ Hồng Hy Quan, Lý Cẩm Luân, Phương Thế Ngọc thì cầm chắc cái chết trong tay? Nhị vị đại hiệp có phương kế nào giải cứu nổi Hồ Á Kiền không?

Tử Long nói :

- Còn giải pháp nào hơn là phái người kèm Hồ Á Kiền về thẳng Tung Sơn? Khi Anh Bố đến chùa tìm hoặc khởi chiến thư, sư phụ cứ việc trả lời rằng Á Kiền đã rời Quảng Châu đi nơi khác rồi, chẳng lẽ y bắt buộc ta phải nộp Á Kiền cho y báo thù sao? Nếu y chấp nhất muốn giao đấu, sư phụ cứ việc chỉ định Cẩm Luân, Hy Quan, Á Phúc, Hiếu Ngọc hay Mỹ Ngọc, tùy ý lựa ai đấu thì đấu, cần chi? Thiếu Lâm phái hữu lý và không có vấn đề danh dự môn phái trong việc này.

Tam Đức chép miệng lắc đầu :

- Kế đó hay thật, nhưng Hồ Á Kiền ương ngạnh trong danh dự cá nhân, quyết không khi nào y chịu đi. Thoảng hoặc bần tăng ép buộc y rời khỏi Quảng Châu, lỡ y trốn về đây, đích thân tìm Lữ Anh Bố thì thành ra bần tăng mang tiếng nhút nhát, dối trá.

Mai Nương nói :

- Việc đó không khó, khi nào nhận được chiến thư ta dùng mông hán dược đánh mê Hồ Á Kiền, dùng mã xa tải y ra khỏi Quảng Châu chừng vài ngày đường. Lúc đó mọi sự đã qua. Á Kiền sẽ đành lòng về Tung Sơn chớ sao?

Trầm ngâm suy nghĩ, Thái Trí hưởng ứng :

- Lã nữ hiệp nói phải. Chỉ có giải pháp ấy cứu nổi Hồ Á Kiền. Không lẽ chờ y thượng đài giao đấu cùng Anh Bố rồi ta can thiệp đánh hôi ư?...

Giữa lúc mọi người đang bàn tán thì bỗng có tiếng náo động ngoài sân trước, kế tiếp hai tăng đồ chạy vội vào Kính phòng báo với Tam Đức hòa thượng :

- Thưa sư phụ, có năm vị hảo hán xin yết kiến, hiện còn chờ cả ở Tam Quan.

Hai hòa thượng và các hào kiệt Thiếu Lâm nhìn nhau.

Tam Đức hỏi tăng đồ :

- Họ có xưng danh tánh và có võ trang không?

- Thưa họ võ trang đầy đủ và không xưng danh, chỉ yêu cầu yết kiến sư phụ.

- Được rồi, bần tăng ra ngay.

Chờ hai tăng đồ đi khỏi, Lã Mai Nương bảo với mọi người :

- Chắc chắn bọn Lữ Anh Bố đó. Sư phụ Thái Trí, Phương gia tam kiệt cùng chúng tôi núp trên đại hùng bảo điện xem. Còn quý vị hãy ra tiếp họ cho đàng hoàng xem sao.

Lúc đó đã gần chính Ngọ, vắng khách dâng hương lễ Phật. Song hiệp theo hòa thượng Thái Trí đi lối sau lên phương trượng trong khi Tam Đức hòa thượng nghiêm trang từ tốn đi thẳng ra sân trước. Các hào kiệt Thiếu Lâm theo Hoàng Khôn đi sau.

Ra đến sân trước, Tam Đức thấy năm hảo hán dũng mãnh đeo đoản khí đứng dàn bên trong Tam Quan, thái độ kiêu hùng không hẳn ra hung hãn, cũng ra lầm lì. Người nào mắt cũng sáng ngời uy dũng.

Các tăng nhân trên phương trượng thấy lạ cũng đứng cả trên thềm đá theo dõi xem việc gì.

Tam Đức lặng lẽ đi vừa nhận xét, thấy mãnh hán đứng đầu bên hữu vóc dáng giống Đồng Thiên Cân. Râu thưa thì đoán ngay là Lữ Anh Bố. Còn bốn người kia toàn trạc tam tuần trở lại, trang phục áo trấn thủ và lá giáp bằng da thuộc theo kiểu dân Tây Xuyên.

Hòa thượng nghĩ thầm: “Năm người này đồng bọn với nhau, cớ sao một người y phục theo lối Quảng, còn bốn người kia y hệt người miền Tây!”

Ra tới đầu sân, Hoàng Khôn cùng các hào kiệt Thiếu Lâm giữ y đứng tạ sang đầu địa diện và đứng bước lại đó chờ động tĩnh.

Khi còn cách năm mãnh hán độ chừng một trượng. Tam Đức hòa thượng đứng lại, một tay chắp lên ngực, khom mình chào :

- A di đà Phật. Quí vị tráng sĩ truyền gọi bần tăng?

Nam hảo hán khẽ cúi đầu đáp lễ, đoạn đứng nghinh ngang như trước, chăm chú quan sát tình hình tổng quát lúc bấy giờ trên sân chùa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, xét thái độ năm dũng sĩ lạ mặt, Tam Đức hòa thượng chắc chắn đó là Lữ Anh Bố và đồng môn hữu nên rất điềm tĩnh, nét mặt quắc thước tinh anh thường nhật bao hàm thêm vẻ từ bi vô bờ bến.

Để đối phó lại thái độ ngang tàng của năm mãnh hán nọ, các hào kiệt Thiếu Lâm tự bình tĩnh nhưng rất hiên ngang lặng lẽ nhìn lại họ.

Đứng trong địa hùng bảo điện, Lã Mai Nương thích chí, ghé tai bảo Cam Tử Long chú ý theo dõi tình thế.

- Tình hình cả hai bên cùng găng. Bên Võ Đang có năm người mà hết sức ngang tàng bướng bỉnh. Trái lại, phía Thiếu Lâm tự nhiên nhưng thật uy dũng, anh hùng. Nội sự hai bên đối lập nhìn nhau cũng đã thấy rợn người!...

Cam Tử Long nói :

- Hình như bốn dũng sĩ kia không đồng phái với người đứng hàng đầu phía hữu. Họ trang phục theo dân miền Tây. Môn đồ Tây Khương chăng?

Mai Nương gật đầu :

- Sư huynh nói có lẽ, nhưng họ về Quảng Châu làm gì? Và về đúng lúc tình hình Thiếu Lâm, Võ Đang đang gay go!

- Viên quản lý Thanh Thiên lầu có nói rằng Lý Tiểu Hoàn chờ mấy người quen, có lẽ là bốn môn đồ Tây Khương kia chăng? Chắc họ mới tới hôm nay, trong lúc chúng ta qua Tây Thiền tự cùng Phương Hiếu Ngọc. Sư muội nghe kìa...

Giữa lúc Song Hiện Cam, Lã đang thì thào bàn tán thì ngoài sân chùa Tam Đức hòa thượng điềm đạm cất giọng trầm trầm nhắc lại bọn năm dũng sĩ :

- Mô Phật, hình như quý vị tráng sĩ yêu cầu diện kiến bần tăng? Thỉnh quý vị vào khách phòng dùng tạm ly trà và cho bần tăng được biết quý tánh đại danh?

Dũng sĩ đứng đầu hàng bên hữu tiến lên hai bước, tay trái nắm đốc đao đeo bên sườn, nghiêng mình chào đoạn dõng dạc nói :

- Phải chăng hòa thượng pháp danh Tam Đức, trụ trì Tây Thiền tự?

- Mô Phật. Chính bần tăng là Tam Đức.

Dũng sĩ xưng tên :

- Còn tôi đây họ Lữ tên Anh Bố, môn đồ Võ Đang sơn.

Chỉ bốn hảo hán đứng sau, Lữ Anh Bố nói tiếp :

- Đây là bằng hữu đồng bọn của tôi. Hẳn tiện danh tôi nhắc nhở hòa thượng một điều gì?

Lạnh lùng, điềm nhiên, Tam Đức khẽ lắc đầu :

- Mô Phật! Quả nhiên bây giờ là lần thứ nhất bần tăng được nghe đại danh tráng sĩ.

Bốn dũng sĩ đứng sau Lữ Anh Bố cười mũi, đưa mắt nhìn nhau.

Lữ Anh Bố bảo Tam Đức :

- Khá lắm!... Nếu hòa thượng không biết Lữ Anh Bố thì xin tự giới thiệu: tôi là sư huynh của võ sư Ngưu Hóa Giao, trấn thủ lôi đài Thủy Nguyệt.

- À! Thế ra đứng trước ngọn Thái Sơn mà kẻ tu hành này ngu muội không biết gì, quả đáng tội muôn vàn, tráng sĩ rộng lượng bao dung. Xin mời vào...

Lữ Anh Bố ngắt lời :

- Cảm ơn, khỏi cần trà nước bận rộn. Hẳn giờ hòa thượng biết tôi tới đây với mục đích gì rồi, phải không?

Vẻ mặt ngạc nhiên, Tam Đức lắc đầu :

- Bần tăng làm thế nào mà biết được mục đích cuộc viếng thăm bổn tự của quý vị trang sĩ? Liên can gì tới Ngưu Hóa Giao và lôi đài Thủy Nguyệt?

Lữ Anh Bố khó chịu trước thái độ điềm nhiên và thiệt khéo léo của đối phương.

Anh Bố nghe đồn về Tam Đức đã nhiều, nay diện kiến mới biết quả nhiên đạo hạnh của vị chân tu ấy rất rất cao. Sau đức tánh điềm tĩnh kia tất ẩn náu một bản lãnh cao siêu, dòng lực tiềm tàng đáng kể.

Võ sư họ Lữ hỏi :

- Phải chăng chính hòa thượng đã bế Hồ Á Kiền chạy khỏi Thủy Nguyệt đài? Tên họ Hồ đã đả tử Ngưu Hóa Giao là môn đồ Võ Đang sơn, và là sư đệ của tôi, cớ sao người nói là không liên quan.

Tam Đức nghiêm nét mặt :

- Tráng sĩ và bần tăng là người trong võ giới, đầu đội trời, chân đạp đất không biết khuất tất là gì, vậy ta thẳng thắn nói chuyện. Phải đó, chính bần tăng cứu Hồ Á Kiền ra khỏi Thủy Nguyệt đài, nếu không thì y đã bị mọi người phụ trách lôi đài băm vằm ra từng mảnh rồi. Còn lệnh sư đệ Ngưu Hóa Giao trấn lôi đài, thì mặc nhiên đài chủ đã công khai nhận lấy sự nguy hiểm của việc thủ đài ấy rồi. Hai bên giao đấu hẳn hòi, kẻ thắng người bại rõ rệt trước công chúng âu cũng trông thấy chớ đâu có việc hạ sát lén lút? Tráng sĩ nên nghĩ cho kỹ.

Lữ Anh Bố cười gằn :

- Nếu sự thật được như vậy, tôi quyết không bao giờ dám hé răng nhưng trong vụ ấy có những điều đáng kể. Một là Ngưu sư đệ trọng nghĩa khinh tài thấy Hồ Á Kiền áp bức giết chóc Cơ phòng tử Cẩm Châu Đường, nên thủ đài để chấm dứt một chuyện tàn bạo cậy mạnh hiếp yếu. Hai là khi võ sĩ thủ đài đã trúng đòn té rồi, Hồ Á Kiền còn nhảy tới bồi thêm đòn cố ý sát hại. Tánh háo sát của Hồ Á Kiền đã rõ rệt. Hôm nay, tôi tới đây không có ý phiền hà hòa thượng nhưng chỉ tìm gặp Hồ Á Kiền hỏi tội cố sát của y thôi.

Không ngờ Lữ Anh Bố bị người tuyên truyền, luận điệu sai lạc đến như thế, Tam Đức cố tâm giải thích :

- Mô Phật! Tráng sĩ muốn rõ thực hư, nên nghe lý lẽ của đôi bên. Bần tăng chỉ muốn giữ tình hòa hảo trong võ giới chúng ta nên không thiên vị. Cơ phòng tử là kẻ thù sát phụ của Á Kiền nên Kiền đã hạ kẻ thù. Phủ quan sở tại công minh xét rõ vụ đó nên Á Kiền mới được hủy án tại ngoại. Sự kiện đó là bằng chứng cụ thể, chứng tỏ Cơ phòng tử Cẩm Châu Đường không phải hạng người tốt. Họ đã thỉnh võ sư, lập Thủy Nguyệt đài thách thức mạt sát Á Kiền. Lệnh sư đệ Ngưu Hóa Giao tham tài bỏ nghĩa, phạm tới danh dự môn phái và cá nhân, cực chẳng đã, Á Kiền buộc lòng phải giao đấu. Tráng sĩ nên điều tra xem Hóa Giao đã nhận bao nhiêu vàng bạc và tặng vật của Cơ phòng tử!...

Chạnh lòng về vấn đề tiền bạc, Lữ Anh Bố trừng mắt nói lớn :

- Hòa thượng bất tất nhiều lời. Tôi chỉ cần biết Hồ Á Kiền có ở đây hay không?

Tam Đức chưa kịp đáp thì Hoàng Khôn thấy Lữ Anh Bố cố chấp, ngôn ngữ khởi đầu bất lịch sự, nên chàng tiến lên tranh luận cốt tránh cho Tam Đức là người tu hành, khỏi phải dùng lời lẽ cương cường.

Khôn lễ phép cúi chào Lữ Anh Bố mà rằng :

- Tôi là Hoàng Khôn, môn đồ Thiếu Lâm tự, xin thay Tam Đức sư huynh trả lời câu hỏi củ