Chương 32: Chân đồi Hoàng Hoa cương, tưởng hào kiệt táng đởm Ven rừng Tăng Hổ lâm, hóa đại đạo lâm nguy

Vừa cạn bình trà thì Lý Tiểu Hoàn bước vào thực phòng, Song hiệp đứng dậy chào hỏi.

Tiểu Hoàn nói :

- Nhị vị đi đâu bữa nay không đến đây rủ tôi cùng đến võ trường?

Họ Lý chăm chú nhìn hai người, vẻ ngờ vực lộ hẳn trên nét mặt.

Biết vậy, Lã Mai Nương thản nhiên đáp :

- Hồi sáng vừa ra khỏi quán trọ, bất chợt gặp người bằng hữu đồng hương, thành thử khi chia tay cùng họ thì đã quá trễ, đoán chắc Thái thái đã đi khỏi rồi nên chúng tôi đến thẳng võ trường vào chỗ thường ngày nhưng đông quá không chen lấn được, đành phải kiếm chỗ khác đứng xem vậy. Tan võ trường, anh em tôi vội về thẳng đây.

Cam Tử Long góp chuyện :

- Thiệt không ngờ hai anh em Quán trưởng lại dũng mãnh dường ấy. Họ giấu danh diện, nhưng che sao nổi người tinh ý. Số người Tô Châu đứng quanh chỗ chúng tôi đều công nhận hai vị nam nữ hào kiệt đó là anh em Âu Dương. Thái thái đồng ý không?

Lẳng lặng nhìn Song hiệp giây lâu, Lý Tiểu Hoàn nói :

- Nếu thiệt là anh em Âu Dương thì quả họ giống nhị vị một cách khác thường!... Riêng tôi tưởng là chính nhị vị chờ phút chót mới giấu mặt trổ tài.

Nói đoạn, Lý Tiểu Hoàn vẫn lừ lừ nhìn Song hiệp nghi ngờ.

Biết vậy, Lã Mai Nương vẫn thản nhiên như không. Nàng cười khanh khách mà rằng :

- Thiệt đó, Âu Dương công tử vóc dáng y hệt gia huynh. Trái lại, Âu Dương tiểu thư cao hơn tôi chút đỉnh.

Lý Tiểu Hoàn lắc đầu :

- Kim Loan không cao lớn hơn Lã tiểu thư đâu, tôi nhận xét rõ ràng. Có một điều lạ là giống nhau về vóc dáng đã vậy, chớ hai con tuấn mã, hồng bạch long câu cũng giống nốt sao?

Cam Tử Long nói :

- Chẳng nói chi bạch mã, chớ con hồng mã chu xa đỏ hơn ngựa của tôi nhiều. Vả lại tàu ngựa của họ danh gia như Âu Dương thì thiếu chi màu sắc? Điều bất ưng ý là hai người đó xuất hiện giữa lúc Đại Hội sắp tàn canh. Theo thiển ý thì họ bất hợp pháp, giải khôi nguyên về tay Lôi Đại Bàng đại ca mới thiệt trúng lẽ. Ban giám khảo tuyển lệnh nam vào chức đó quả đã nhằm trúng tâm lý mọi người.

Lý Tiểu Hoàn chưa hết nghi ngờ, cải chánh :

- Hoàng Khôn cũng được tuyển ngang hàng, nhị vị bỏ sót rồi!...

Lã Mai Nương đối đáp ngay :

- Chúng tôi biết, nhưng bất bình vì điểm đó. Suy xét kỹ, nếu họ Hoàng phải trổ tài năng trước mọi người, vị tất đã làm nên chuyện? Chính vì được khảo thí sau cùng nên y khôn khéo rút kinh nghiệm ở lệnh nam là kẻ đi bước đầu khó khăn nhất, mới làm nên chuyện, phải không?

Thấy hai người có vẻ nhiều cảm tình với con trai mình, Tiểu Hoàn hả tâm, bỏ hẳn sự nghi ngờ lúc ban đầu, nàng nói :

- Nói thiệt với nhị vị điều này, nếu hôm nay anh em Âu Dương không xuất hiện, tất không tránh được giao tranh giữa môn đồ hai phái Tây Khương, Võ Đang và Thiếu Lâm.

Lã Mai Nương giả đò ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao vậy? Chắc hẳn không ngoài vấn đề cấp hạng trong Đại Hội nên mới có điều xích mích? Ở trong trường hợp đó, anh em tôi tất cũng không khỏi công phẫn. Nhưng việc đánh bọn Thiếu Lâm có chi cản trợ đâu?

Lý Tiểu Hoàn đáp :

- Anh em Âu Dương là người cao tài, trên sức, vậy hảo hán Tây Khương. Võ Đang không còn lý do phản đối áp đánh môn đồ Thiếu Lâm nữa, e phật ý ban Giám khảo và thiên hạ quan chiêm.

Trong khi ba người đang chuyện trò, chợt Thiết Diện Hổ đẩy cửa bước vào thực phòng.

Y nhìn qua và toan quay trở ra luôn thì Lý Tiểu Hoàn đã gọi lớn :

- Thiết thúc thúc, người quen thân cả mà, xin cứ tùy tiện ngồi chơi.

Không biết làm thế nào hơn, Thiết Diện Hổ đành đến chỗ ba người đang ngồi.

Y gượng gạo bảo họ Lý :

- Tôi tưởng quý vị đang nói chuyện nên trở ra.

Tiểu Hoàn nói :

- Riêng tây gì đâu! Đang bàn tán câu chuyện Quần Hùng Đại Hội.

Nói đoạn, nàng chỉ Song hiệp giới thiệu với Thiết Diện Hổ :

- Lã thiếu gia và bảo muội, bằng hữu thân giao. Và đây Thiết Diện Hổ thúc thúc, sư đệ của cố gia phụ.

Hết sức điềm nhiên tuy không ưa lối giới thiệu của Lý Tiểu Hoàn, Thiết Diện Hổ làm bộ trách :

- Chà! Lý nương tử quen miệng giới thiệu mãi, hình như gặp nhau trong khách sạn này cả rồi mà!

Nói đoạn y cúi đầu chào Song hiệp, Cam, Lã cũng thản nhiên đáp lễ, nhưng mừng thầm câu nói vô tình của Lý Tiểu Hoàn đã giúp hiểu thêm một điểm: Thiết Diện Hổ là môn đồ Tây Khương.

Ngoài ra giọng nói ồm ồm của gã nhắc nhở Cam Tử Long nhớ lại một... người thời xa xưa.

Nhác nhìn sư huynh nàng, Lã Mai Nương hiểu ngay tâm trạng lúc bấy giờ của họ Cam. Nàng nói :

- Từ ngày khởi hành lên Tô Châu, anh em tôi may mắn kết giao toàn nhân vật Tây Khương, Võ Đang. Riêng bên Thiếu Lâm, chúng tôi chỉ mới quen vỏn vẹn có ba người.

Thiết Diện Hổ nhìn Lã Mai Nương không chớp mắt, gã hỏi :

- Ba người nào vậy, Lã tiểu thư?

- Ba anh em Phương Thế Ngọc. Gặp họ hôm rồi trong tửu quán, gia huynh làm quen cho rộng đường quen biết, nhưng thất vọng vì xét thấy họ kiêu căng lắm.

Thiết Diện Hổ tò mò :

- Anh em họ Phương có bình luận gì không tiểu thư?

Mai Nương thản nhiên không hề để ý đến sự Thiết Diện Hổ chăm chú nhìn nàng và cố ý ngọt giọng một điều tiểu thư, hai điều tiểu thư. Nàng cốt ý nói chuyện để cho Cam Tử Long đủ thì giờ nhận xét gần nét mặt gã.

- Thưa tiên sinh, dĩ nhiên không ngoài những lời bình phẩm sai lạc ganh tị về Quần Hùng Hội và nhiều vấn đề khác nữa, nhắc lại làm chi những lời tiểu kỷ thêm nhàm tai. Có một điều là...

Nói tới đây, Mai Nương cố ý ngập ngừng vì nàng chợt nghĩ ra một mưu kế sau khi nhác thấy Cam Tử Long kín đáo khẽ gật đầu, tỏ ý chàng đã nhận chân được sự gì về Thiết Diện Hổ.

Quả nhiên Thiết Diện Hổ vội hỏi :

- Có điều chi hả Lã tiểu thư?

Mai Nương đáp :

- Anh em Phương gia mà bất cần. Họ bàn nhau vào du ngoạn Hoàng Thạch cương trong khi họ biết rằng, nếu bất chợt gặp các hào kiệt Tây Khương, Võ Đang thì sẽ không tránh nổi xung đột.

Hiểu ý Mai Nương, Tử Long hùa thêm :

- Trong trường hợp của họ, chắc chúng tôi không bao giờ dám dại dột khinh thường như vậy.

Thiết Diện Hổ nhìn Lý Tiểu Hoàn, đoạn cười hềnh hệch :

- Bọn Phương gia vào Hoàng Thạch cương, tất sẽ có các môn hữu Thiếu Lâm đi theo, họ không e sợ là phải.

Lý Tiểu Hoàn hỏi Song hiệp :

- Hoàng Thạch cương ở đâu? Từ hôm đến Tô Châu, tôi chưa du ngoạn nơi nào cả.

Lã Mai Nương lắc đầu :

- Chúng tôi cũng không biết.

Thiết Diện Hổ nói :

- Hoàng Thạch cương ở phía Tây bắc cách Tô Châu chừng sáu bảy dặm đường. Ở đó có dấu tích ngôi cổ tự thời chiến quốc, cây cỏ xanh tươi, lạ một điều là đá núi vàng khè. Hiện thời, nhiều điền chủ khai khẩn trồng cúc vàng nên người ta còn gọi là Hoàng Hoa cương... Lã thiếu gia và tiểu thư có nghe nói chừng nào họ du ngoạn nơi đó không?

Cam Tử Long đáp :

- Hình như là ngày mốt thì phải. Đại Hội vừa kết thúc, tiệc tùng xong, mọi người sẽ ra về hoặc trọ lại các quán khác, họ sẽ rảnh rang thăm thú thắng cảnh Tô Châu.

Phiếm đàm thêm vài câu nữa, Thiết Diện Hổ cáo từ hữu sự ra khỏi thực phòng.

Lý Tiểu Hoàn lưu Song hiệp lại dùng bữa chiều. Hai người vui vẻ nhận lời ngay.

Trong khi họ Lý lên lầu thay áo, Lã Mai Nương hỏi nhỏ Cam Tử Long :

- Chuyến này thiệt rõ mặt Thiết Diện Hổ, sư huynh thấy thế nào?

- Hoàn toàn giống. Cặp mắt hung bạo dữ dằn, tiếng nói ồ ồ, bộ râu quai nón mà y cạo nhẵn chân râu còn xanh lè. Hơn nữa, y là một môn đồ Tây Khương, nghĩa là biết sử dụng giáo Trường Sà, ngọn giáo đặt trên bàn thờ gia phụ...

Chàng cảm động chớp mắt luôn mấy cái rồi nhìn qua cửa sổ.

Mai Nương nói :

- Vừa rồi tiểu muội bày đặt câu chuyện anh em Phương Thế Ngọc du ngoạn Hoàng Thạch cương, sư huynh thấy Thiết Diện Hổ chú ý đấy chớ?

- Có, y theo đuổi chắc không ngoài vấn đề xúi bọn Tây Khương hay Võ Đang đón đánh môn đồ Thiếu Lâm, cốt ý tiếp tay gây ngọn lửa thù giữa các võ phái đó. Nếu thiệt gã là Tăng tặc đạo thì việc gã hợp tác với Hòa Thân làm Mật vụ viên quả rất hạp.

Cho tới nay ngu huynh chấp nối các tin tức mà chúng đã lượm lặt được trong khi theo đuổi gã ở Hoa Bắc, thấy nhiều điểm chỉ rõ Tây Thiền tự và Thiết Diện Hổ chỉ là một nhân vật.

Mai Nương nói :

- Không hiểu vì lý do gì, tiểu muội cảm tưởng như Lý Tiểu Hoàn bị Thiết Diện Hổ chi phối. Tên mật vụ viên này dính líu vào vụ Lôi Lão Hổ trấn Vô Địch đài năm ngoái ở Hàng Châu cũng chưa biết chừng.

- Dính líu bằng cách nào?

- Chẳng hạn gã theo lệnh Càn Long bỏ tiền bạc ra mua chuộc vợ chồng Lôi Lão Hổ. Hoàng kim hắc thế tâm, vợ chồng họ Lôi lòa mắt, quên cả hậu quả nguy hiểm, nhận làm một việc hết sức phi lý là trấn Vô Địch đài, ngông cuồng thách thức anh hùng thiên hạ đến nỗi phải bỏ mạng.

Bản lãnh trung hạng, đảm nhiệm một trọng trách bất tương xứng, tiểu muội tin chắc vợ chồng họ Lôi bị thúc đẩy, không ngoài vấn đề tham bạc.

- Sư muội nói phải. Có lẽ Lôi Đại Bàng biết việc mà song thân y đã làm, nên có vẻ thẳng thắn hồn nhiên hơn...

Lý Tiểu Hoàn từ trên lầu xuống, tươi cười hơn hồi nãy.

Dùng bữa xong, Cam, Lã cáo từ Tiểu Hoàn đến thẳng Tiểu Hà đình vào Nguyên Diệu tự ra mắt Chiêu Dương thiền sư trình bày việc nhận xét về Thiết Diện Hổ.

Lã Mai Nương thưa :

- Bạch sư phụ, sở dĩ đệ tử bày đặt câu chuyện ba anh em Phương Thế Ngọc ngày mốt sẽ viếng Hoàng Thạch cương là cốt ý xem phản ứng của Thiết Diện Hổ như thế nào.

Nếu ngày đó bọn Tây Khương, Võ Đang phục kích tất nhiên là do tên Thiết Diện Hổ bày đặt ra cả, và ta có thể hiểu rõ rằng những vụ xích mích, hiềm thù từ trước đến nay giữa các võ phái đều do tên mật vụ viên đó gây nên.

Y là người Hán, gây cảnh nồi da xáo thịt, bất kể tình đồng chủng, đồng giới, thì dẫu y là Tăng Tòng Hổ hay không, trước võ giới và dòng giống Hán tộc, y cũng là kẻ có tội đáng trăm thủ.

Chiêu Dương từ tốn :

- Hai hiền đồ nên thận trọng trong vụ này. Nên nhớ rằng ngoài Thiết Diện Hổ, còn có cả Lý Tiểu Hoàn biết chuyện Hoàng Thạch cương. Nếu quả sẽ có trận phục kích tại đó, Lý Tiểu Hoàn cũng có thể bị nghi là kẻ đã nhúng tay tổ chức trận phục kích.

Đỡ lời Lã Mai Nương, Cam Tử Long thưa :

- Chúng đệ tử nhận xét đã rõ ràng, Lý Tiểu Hoàn bị Thiết Diện Hổ đứng hàng thúc bá chi phối. Ngoài ra nàng không hành động gì được hơn, bởi lẽ còn vướng Lôi Đại Bàng.

- Hai hiền đồ tính sao?

Cam Tử Long nói :

- Xin sư phụ bàn tự sự với Sư trưởng Tung Sơn Thiếu Lâm lo cho việc “Hư” thành “Thiệt”.

Chiêu Dương mỉm cười :

- Nghĩa là ngày mốt, ba anh em Phương gia sẽ du ngoạn Hoàng Thạch cương làm mồi cho trận phục kích của Tây Khương, Võ Đang?

- Dạ. Nhưng xin thỉnh toàn thể các Đại sư cùng các môn đồ các phái hiện diện tại Tô Châu tới Hoàng Thạch cương. Nhân dịp này, chúng đệ tử muốn phanh phui căn nguyên vụ xích mích giữa ba phái Thiếu Lâm, Tây Khương, Võ Đang để chấm dứt các cuộc lưu huyết, hiềm thù vô ích.

Chiêu Dương nghiêm nét mặt :

- Sao các con dám tin chắc rằng sẽ có trận phục kích ở Hoàng Thạch cương mà dám đặt lời thỉnh cả các Đại Sư? Nếu câu chuyện bất thành, ta sẽ mang tiếng hấp tấp quá tin các hiền đồ...

Lã Mai Nương thưa :

- Bạch sư phụ, cách đây ba bữa, thiếu chút nữa thì đã xảy ra xung đột giao phong lớn ngay trong Anh Hùng quán giữa Tây Khương, Thiếu Lâm nếu anh em Âu Dương Tòng Lân không ngăn cản kịp. Sau đó môn đồ nghịch phái còn tính gây giao tranh ngay sau cuộc khảo thí chót tại võ trường. Vậy không lẽ họ nào bỏ lỡ cơ hội không phục kích tại Hoàng Thạch cương là nơi vắng vẻ rất tiện cho sự xung đột. Dám mong sư phụ tin ở sự tính toán hiểu biết của đệ tử và Cam sư huynh.

Cam Tử Long tiếp lời Mai Nương :

- Bạch sư phụ, nếu chúng đệ tử dự đoán chỉ có môn đồ nghịch phái không thôi thì không khi nào dám thỉnh đến hàng Đại sư. Trái lại đệ tử nghi rằng Bạch Mi, Phùng Đạo Đức và cả Thạch Phủ Kính cũng sẽ đích thân quan sát trận phục kích.

Bởi vậy, sự hiện diện hàng Đại Sư tại Hoàng Thạch cương rất cần sau khi chúng đệ tử phanh phui sự thật.

- Giờ nào chúng ta cần tới Hoàng Thạch cương? Và chỉ định nơi nào? Hoàng Thạch cương rộng lớn vô cùng.

- Kể từ giờ Mùi. Từ Tô Châu vào đó qua Tăng Hổ lâm và trung tâm điểm là đồi Hoàng Thạch, khu hoang tàn của ngôi cổ tự Âm Hồn. Người nên thận trọng kẻo gặp ba vị Sư trưởng nghịch phái trước, e hư đại sự.

- Được, hiền đồ an tâm. Nếu đạt được mục đích, chấm dứt được vụ hiềm khích, Bắc phái Sơn Đông sẽ được tăng thêm uy tín trong võ giới vì hai hiền đồ. Như trưa nay tại võ trường, các Đại sư không ngớt lời khen ngợi hai con.

- Thưa sư phụ, các Đại sư cũng đoán là...

Chiêu Dương ngắt lời :

- Sao lại không! Sá chi cái trò Thiềm Thừ Thoát Xác đó? Với niên tuổi, sức lực chúng ta có phải nhường các ngươi, nhưng thần trí còn tinh tường, suy rộng ra sẽ lược đoán được ngay tự sự.

Cam, Lã nhìn nhau, lẳng lặng biệt Thiền sư về quán trọ.

Vừa về tới Thúy Lan đình thì thấy nhân viên trong quán và các người lối phố hãy còn đứng đông đảo bàn tán xôn xao quanh đó.

Cam Tử Long hỏi chủ quán :

- Có sự chi vậy, tiên sinh?

Chủ quán đáp :

- “Vừa rồi có ba đại hán qua nơi ngã ba đường kia, bỗng gặp một tráng sĩ nữa cũng chợt đi tới. Quanh quẩn không hiểu vì lẽ gì, vị tráng sĩ chỉ mặt một trong ba đại hạn mắng lớn:

‘A! Tên đại đạo này mấy năm nay biệt tích, ngờ đâu mi lẩn lút ở Tô Châu!’

Đại hán kia cũng không kém, mắng lại:

‘Đồ mãng phu tục tử này đui hay sao mà lầm lộn cắn quàng như chó dại vậy? Mi là thằng nào, gặp ta bao giờ mà dám xằng bậy quàng xiên?...’

Hai bên toan xô vào ẩu đả, nhưng hai đại hán kia ngăn cản không để hai bên xung đột. Giữa lúc ấy vị Tham chánh quan đi kiệu qua, quân lính theo hầu khá đông, dân phố phải tản cả sang bên lề đường. Nhờ lúc xáo trộn đó, ba đại hán bỏ đi mất, còn vị tráng sĩ kia đuổi theo tìm quanh không thấy, đành trở lại chỗ cũ”.

Nhìn Lã Mai Nương, Cam Tử Long mỉm cười hỏi chủ quán :

- Tiên sinh ngồi quầy hàng, mà sao nghe rõ đôi bên mắng nhau?

Chủ quán vội đáp :

- Thưa quí khách, tôi đi coi buổi cuối cùng Đại Hội, mải theo bằng hữu bàn tán mãi bây giờ mới về, tới ngã ba gần nhà thì vừa lúc xảy chuyện.

Mai Nương nói :

- A! Đi coi Quần Hùng Hội hào hứng lắm hả!

Chủ quán nhăn nhó mà rằng :

- Thưa tiểu thư đông quá, người như nêm cối, tôi mập lùn thành thử không sao len lách nổi, đành đứng ngoài nghe người ta hò reo, bàn tán dự thính vậy. Ghê gớm lắm và hào hứng vô cùng!

Thấy chủ quán phóng đại, Song hiệp nhìn nhau cố nhịn cười.

- Này, tiên sinh, cớ sao nhiều người còn quanh quẩn đây và nhìn ngó vào quán nhà thế?

Vỗ trán, chủ quán đáp :

- A! Tôi quên khuấy đi mất, mải nói chuyện Đại Hội, vị tráng sĩ gây chuyện hồi nãy, hiện đang ăn uống trong quán phòng. Nhiều người hiếu kỳ dòm ngó, tôi phải van mãi họ mới chịu tản đi. Đã vậy mà thôi đâu, còn e ba đại hán kia kéo cánh tới đây đánh lộn thì thiệt hại cho nhà hàng biết bao!

- Tráng sĩ ngồi nơi nào?

- Thấy đông người dòm ngó, vị ấy ngồi trong góc phòng trong. Người vận võ phục nâu sẫm, có bọc hành lý và kè kè thanh đơn đao to bản là chính đó.

Song hiệp vào Thúy Lan đình.

Lã Mai Nương bảo Cam Tử Long :

- Sư huynh thắc mắc về hai tiếng đại đạo nên muốn gặp vị tráng sĩ ấy để hỏi thăm phải không?

- Quả thế. Ngu huynh thấy nóng ruột lạ lùng, nên muốn hỏi rõ cho an tâm. Nào, ta vào thực phòng nghen?

Mai Nương lẳng lặng gật đầu.

Qua phòng ngoài, Song hiệp vào tới phòng trong. Thực khách giờ đó đã thưa thớt, nguyên vì Thúy Lan đình là một đại khách sạn chuyên nấu ăn cho khách trọ nên thực khách ngoài ít khi lui tới. Còn khách trọ thường dùng bữa sớm, bởi vậy giờ đó mới thưa người.

Đang ăn uống thư thả, tráng sĩ áo nâu thấy cặp nam nữ thanh niên sắc khí hào hùng, bèn kín đáo ngước mắt nhìn qua rồi lại rót rượu uống tự nhiên.

Song hiệp quan sát thấy tráng sĩ trạc ngoại tam tuần, mày ngài hàm én, để râu ba chòm vàng khè cắt ngắn, vóc người khá cao lớn, vận võ phục nỉ màu nâu thẫm, chân dận ủng cổ ngắn da đen. Bộ võ phục rất hạp với sắc da màu bánh mật dầy dạn phong trần.

Tửu bảo vội kéo ghế mời Song hiệp :

- Nhị vị hôm nay về trễ. Để con đi sửa soạn cơm rượu.

Cam Tử Long bảo :

- Ngươi lấy chìa khóa mở cửa, bày thồi trên phòng cho tươm tất, nghe. Ta không muốn ngồi đây hôm nay.

Nói đoạn, chàng cùng Mai Nương tiến tới thồi tráng sĩ cúi chào.

Tráng sĩ vội đẩy ghế đứng lên đáp lễ, ngạc nhiên nhìn Song hiệp chằm chằm.

Cam Tử Long nói :

- Xin lỗi quấy rầy tôn huynh, phải chăng chính tôn huynh vừa mới đuổi ba mãnh hán nào đó ở ngã ba đường gần đây?

Nghiêm nghị, tráng sĩ đáp :

- Phải, chính tôi. Nhị vị là ai? Muốn hỏi điều chi?

Cam Tử Long hạ giọng :

- Chúng tôi họ Lã có điều cần muốn nhờ tôn huynh chỉ dẫn, nhưng nói chuyện tại nơi công cộng này e bất tiện. Vậy xin thỉnh tôn huynh lên lầu đồng ẩm, được không? Chúng tôi trọ tại đây.

Tráng sĩ sẽ mỉm cười :

- Hân hạnh được nhị vị chú ý tới. Tôi họ Tề vẫn sẵn sàng nhận lời. Trên đời này giúp được nhau là quý, vả lại tôi cũng trọ lại đây đêm nay.

Thấy tráng sĩ họ Tề tánh tình hào sảng, Cam, Lã mừng rỡ đi trước dẫn đường. Tráng sĩ bỏ bữa ăn dở, xách bọc hành lý và cầm đơn đao theo sau.

Ba người vừa ra khỏi thực phòng thì gặp chủ quán, khiến lão ta ngạc nhiên trố mắt nhìn quên chớp.

Cam Tử Long nháy lão chủ quán mà rằng :

- Tôi mời quý khách nghỉ lại đây đó, vậy khá sửa soạn một phòng trên lầu.

Nghe nói khách trọ lại, chủ quán mừng rỡ quên cả ngạc nhiên, hối nhân viên lên lầu sửa soạn phòng ốc tươm tất.

Tên tửu bảo đang bày thồi ăn trong phòng Song hiệp, đèn thắp sáng trưng.

Để bọc hai thanh trường kiếm lấy ở Nguyên Diệu tự về xuống đầu giường, Cam Tử Long mời tráng sĩ an tọa. Chàng hối tửu bảo :

- Đem đủ thực vật lên rồi ra ngoài, chừng nào cần ta sẽ hỏi, nghe?

Tửu bảo vâng dạ lui ra. Lát sau ba người đồng ẩm, Song hiệp ăn uống cầm chừng cốt ý tiếp khách.

Tử Long nói :

- Chẳng giấu gì tôn huynh, thấy chủ quán nói rằng tôn huynh đuổi một tên đại đạo nào đó, mà hiện thời chúng tôi cũng đang truy tầm một tên độc đạo, vậy người của tôn huynh tên gì, thuộc hạng nào?

Tráng sĩ đáp :

- Câu chuyện dài lắm, chỉ vắn tắt thôi. Tôi là người Sơn Đông, ở Yên Châu trấn giáp giới Giang Tô...

Nghe đến đây, Lã Mai Nương vội ngắt lời tráng sĩ :

- Xin lỗi, tôn huynh họ Tề, cư ngụ tại Yên Châu trấn, vậy có thân thuộc gì với một vị đại tiên sinh họ Tề đồng trấn không?

Tráng sĩ giương cặp mắt sáng ngời, hỏi :

- Lã tiểu thư chỉ định tiên sinh Tề Tưởng Bình phải không?

Song hiệp khẽ gật đầu.

- Tề Tưởng Bình là tôi. Chẳng hay thực danh nhị vị là chi?

Đẩy ghế đứng lên, Song hiệp vái họ Tề mà rằng :

- Anh hùng ở ngay trước mắt mà không nhận ra, quả thiệt đại lỗi.

Tề Tưởng Bình vội đáp lễ, khiêm nhượng :

- Kẻ hèn mọn này có gì đáng để nhị vị chú ý?

Cam Tử Long nói :

- Lã Mai Nương sư muội đây là bào điệt của Đại sư Lã Tứ Nương còn tôi họ Cam tên Tử Long.

Tề Tưởng Bình xá dài :

- Trời ơi! Tôi mới chính là kẻ hữu nhãn vô ngươi! Thì ra nhị vị đại hảo đồ Bắc phái Sơn Đông. Năm ngoái về thăm gia sư Chu Thiên Võ ở Lão Sơn, tôi được diện kiến lệnh sư vân du qua đó. Trong thời gian ở Lao Sơn, thiền sư có nói tới nhị vị và hỏi thăm tên độc cước đại đạo khét tiếng độc ác trong giới giang hồ lục lâm nhất là miền Vạn Lý Trường Thành, họ Tăng tên Tòng Hổ, tước hiệu Hắc Sát Cô Thần. Tôi đã thưa chuyện hầu Thiền sư...

Cam Tử Long nói :

- Dạ, gia sư có nhắc lại việc đó và chúng tôi năm ngoái có qua Yên Châu trấn tìm yết kiến tôn huynh, nhưng người nhà cho hay rằng tôn huynh áp tải hàng hóa đi Khai Phong phủ. Chúng tôi ở lại trấn một ngày rồi xuống Giang Nam...

Tiêu sư Tề Tưởng Bình hỏi :

- Nhị vị vẫn theo đuổi tên lục lâm đại đạo Tăng Tòng Hổ?

- Dạ, chừng nào trảm thủ cấp nó mới chấm dứt cuộc truy tầm.

- Thì hồi nãy, tôi mới nhận ra nó đi với hai mãnh hán, có lẽ cũng hạng bất hảo!

Song hiệp giựt mình nhìn nhau, nghĩ thầm rằng đã ngờ oan Mật vụ viên Thiết Diện Hổ. Hồi lâu, Mai Nương hỏi Tề Tưởng Bình :

- Hình dáng gã thế nào? Trang phục ra sao?

Tề tiêu sư không do dự :

- Da mặt đen sần sùi, diện mạo tối ư độc ác, mắt lồi, mũi lớn, trước kia để râu quai nón xồm xoàm, nay nó cạo nhẵn nhưng nhận được ra ngay. Thân hình lực lưỡng trượng phu, hạng dũng mãnh đại lực, tuổi trạc,...

Một lần nữa, không ai bảo ai, Song hiệp cùng thốt ra một tiếng :

- Ủa!

Tề tiêu sư nói tiếp :

- Nếu nhị vị chưa từng trông thấy gã bao giờ, khó nhận diện lắm, nhất là gã bỏ võ phục, vận theo lối hào phú, thương gia. Thiếu bộ râu, gã trẻ thêm năm sáu tuổi, nhưng giấu sao được vết thẹo trắng lợt sau đuôi mắt!

Nhìn Lã Mai Nương, Cam Tử Long kêu rộ lên :

- Ồ! Vết theo đuôi mắt! Đúng là Thiết Diện Hổ rồi!

Lã Mai Nương mày phượng xếch ngược, đấm hai tay vào nhau :

- Chà! Tên Hắc Sát Cô Thần này, hai lần tội chồng chất. Phản quốc hại dân, gây cảnh nồi da xáo thịt, võ giới tương tàn! Ám hại Cam lão bá, phục kích một vị lão anh hùng trong khi song đấu, phạm luật thách đấu của Võ giới.

Cam Tử Long sắc diện đỏ nhừ, dằn giọng :

- Ngu huynh thề quyết moi gan, xé ruột tên hèn mạt, ác tà, quen dùng nọc độc phun người, băm nó thành cám mới hả lòng!

Tề Tưởng Bình không khỏi kinh ngạc trước sự phẫn nộ lôi đình của hai tay đại hiệp môn đồ Bắc phái.

Phút giận dữ đã qua, Cam Tử Long ôn tồn tả phác qua mối phụ thù mà chàng đeo đẳng mười mấy năm trường đằng đẵng cho Tề tiêu sư nghe.

Chàng nói tiếp :

- Tôn huynh cũng theo đuổi tên Tăng đại đạo?

- Không, sự hiềm thù giữa y và tôi không đáng kể. Bảy năm trước đây, y lừa cướp của phiêu cuộc một chuyến hàng lớn, trong khi tôi mắc bận không đích thân áp tải được chuyến đó. Nhưng tiêu sư phụ thuộc tôi nhận được mặt nó. Về sau, hỏi thăm mãi, mới biết nó đã bỏ Hoa Bắc xuống Hoa Nam, không ngờ nó luẩn quất đất Tô Châu!...

Lã Mai Nương nói :

- Gã không lẩn quất ở Tô Châu đâu! Hiện thời gã là Mật vụ viên đắc lực của Thanh đình và đang đảm nhiệm một nhiệm vụ nặng nề!...

Tề Tưởng Bình cười gằn :

- Một công hai việc, nó muốn đổi lốt tặc đạo để đánh lạc đường kẻ thù đầy rẫy chớ gì! Trước kia nó giết người cướp của, nay nó phản quốc hại dân, tựu chung chỉ để phụng sự cái nhân độc ác, phản bội đáng khinh, đáng bỉ của nó, phải không? Lưỡi gươm công lý, Tề mỗ này xin nhường nhị vị xứng đáng hơn.

Lã Mai Nương hỏi :

- Hồi nãy, tên đại đạo đó đi với hai mãnh hán hình dáng thế nào, tôn huynh nhớ không?

Nghĩ ngợi giây lát, Tề tiêu sư đáp :

- Cao lớn lực lưỡng như nhau, râu quai nón, trạc non hay ngoại tam tuần chút đỉnh, một người sắc diện ngăm ngăm đen, một người vàng ệch, chắc là đồng bọn lục lâm hắc đạo.

Mai Nương nhìn Cam Tử Long mà rằng :

- Cao Tấn Trung và Mã Hùng, không còn ai vào đó nữa?

Tử Long gật đầu :

- Trúng hình dáng, diện mạo hai tên đó rồi.

Không hiểu, Tề tiêu sư hỏi :

- Nhị vị nói sao?

Cam Tử Long giải thích :

- Tên mặt vàng sần đó là Cao Tấn Trung và tên mặt ngăm đen là Mã Hùng. Cả hai đều là cao đồ phái Tây Khương, lực cử ngàn cân, võ nghệ công phu đáng liệt vào hàng danh thủ thời nay.

- A! Nếu hồi nãy chúng không lảng tránh, thì có lẽ tôi đã lâm vào cảnh cô thế rồi! Tăng Tòng Hổ thuộc hạng lợi hại và giàu kinh nghiệm, mưu mô xảo quyết nhất mực. Thế ra, hầu hết hảo thủ môn đồ của Bạch Mi lão sư hành nghề độc cước đại đạo.

Lã Mai Nương nói :

- Không phải vậy. Ngoại trừ tên họ Tăng, hai người kia đến Tô Châu dự Quần Hùng Đại Hội. Câu chuyện dài lắm, sư huynh tôi sẽ kể vắn tắt cho tiêu sư nghe.

Tiếp lời Mai Nương, Tử Long thuật qua vụ xích mích từ lâu giữa các võ phái và mới đây, nhờ quan Tổng đốc Tô Châu chàng mới biết rằng ban Mật vụ của vua Càn Long, nhất là Thiết Diện Hổ tức Tăng Tòng Hổ, nhúng tay nhóm ngọn lửa giao tranh để các võ phái tàn sát lẫn nhau.

Hiểu chuyện, Tề Tưởng Bình gật gù nói :

- A, ra thế đó. Xong vụ này, nhị vị nhất cử lưỡng đắc, thành công cả hai phương diện, không những đem hòa bình lại cho ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Tây Khương mà còn trả được mối đại thù nung nấu tâm can mười mấy năm trường.

Cam Tử Long nói :

- Sau mấy năm theo đuổi truy tầm thù nhân, tôi không ngờ kết quả đến dồn dập cả lúc này. Nhưng tôi... tôi e Tăng Tòng Hổ bị động chiều nay, tìm đường đào tẩu ngay chăng?

Tề Tưởng Bình lắc đầu, cả quyết :

- Thế thì nhị vị chưa hiểu tên đại đạo họ Tăng chút nào. Khi nó chưa biết đích danh, đích diện thù nhân thì nó còn trốn tránh, sợ bị đánh bất ngờ. Nhưng một khi nó biết rõ danh, diện, địa chỉ thù nhân rồi, thì thế nào cũng lần tới tìm cách tiêu diệt cho kỳ được kẻ địch mới chịu thôi. Đó là tâm địa của phường tiểu nhân độc ác hơn mãng xà, mãnh thú. Nếu nó biết tôi trọ đây, trước sau chỉ một vài bữa là thế nào nó cũng trổ tài phi thiềm tẩu bích, đến tận nơi ám hại bằng đủ mọi phương cách. Suy ngay vụ nó lập tâm ám hại lệnh phụ, Cam lão anh hùng và vụ nó rình rập chờ trúng buổi tôi không áp tải hàng hóa là nó trổ nghề cướp liền thì biết. Nó là một con độc xà, không còn lấy một mảnh nhân tâm, nguy hiểm tột bực.

Ba người ăn uống, chuyện trò hồi lâu nữa mới tan. Tề tiêu sư cáo biệt, trở về phòng an nghỉ.

Sai tửu bảo dọn dẹp xong, Song hiệp cũng sửa soạn nghỉ ngơi...

Canh ba đêm ấy vừa điểm trên vọng lầu dinh Tổng đốc, ánh trăng cuối tháng yếu ớt mờ ảo không xuyên qua nổi lớp sương thu rắc lên toàn thành Tô Châu như một màn phấn lam mờ. Lá khua xào xạc dưới làn gió thu rợn lạnh thổi từng cơn.

Toàn thành Tô Châu miên man trong giấc điệp, ngoại trừ những nơi trà đình, kỷ thất là hãy còn ánh đèn le lói, đờn địch ca vang.

Từ phía Thiết Xa Nang, một bóng dạ hành khách phi hành vùn vụt trên các dãy mái nhà, qua hết dãy này đến dãy khác.

Dạ hành khách đã có chuẩn đích, thông đường biết lối, nên chạy một mạch, lúc hiện chập chờn như bóng ma, đến thẳng khu lộ Linh Võ miếu mới dừng bước dưới một cành lá um tùm nhận xét.

Ngôi lữ quán Thúy Lan đình sừng sững cao hơn hết trong dãy phố, với những nếp mái cong cong mờ ảo trong nền trời sương phủ màu lam.

Bỏ chỗ núp, dạ hành khách cả quyết băng mình qua mươi nóc nhà nữa, phi thân đáp mình nhẹ nhàng như tàu lá rụng trước ngọn thu phong xuống từng mái thứ nhất Thúy Lan đình, và từ đó, dạ hành khách nhảy vút lên từng mái thứ nhì, nhón nhén vượt qua lan can vào hành lang.

Nghe ngóng, tìm tòi giây lát, dạ hành khách dường như không đắc ý, bước lên thành lan can đoạn nhảy vút lên bám lấy gù mái xây bằng sứ xanh. Đu mình hai vòng lấy trớn, dạ hành khách bật lộn toàn thân nằm sấp ngay trên mái trên cùng nhẹ nhàng êm ru...

Đang ngủ chập chờn, Trại Nhiếp Ẩn Lã Mai Nương chợt lắng tai nghe.

Nàng lẹ làng tung mền, với tay lấy thanh Yểm Nhật trường kiếm trên đầu giường, ngồi dậy, buông chân xuống thành giường xỏ cặp hài thêu mỏng gót, định ý đánh thức sư huynh nàng ở giường trong góc bên kia phòng thì Thôi Sơn Thái Bảo Cam Tử Long cũng đã trỗi dậy như nàng, trong tay lăm lăm cầm thanh báu kiếm Huyền Tiễn.

Trong ánh đèn dầu khêu nhỏ mờ ảo, Song hiệp không ai bảo ai mà cùng giơ tay ra hiệu chỉ ra phía cửa, đoạn chỉ ngược lên mái nhà. Đồng ý, cả hai cùng gật đầu.

Nhón nhén êm ru, Cam Tử Long lẹ tay tắt hẳn ngọn đèn dầu leo lét để trong góc phòng, trong khi Lã Mai Nương áp tai vào cửa sổ nghe ngóng.

Giây lát, nàng hất hàm lên mái ra hiệu cho sư huynh nàng, đoạn nhẹ tay mở cửa sổ không một tiếng động, rồi nhảy vút ra ngoài hành lang trước, Tử Long theo sau, với tay khép cánh cửa lại.

Kẻ trước, người sau, Song hiệp lẹ bước đi vòng hành lang quan sát, tay buộc nối dải trường kiếm đai quanh ngực...

Giữa lúc đó, ở phía đầu mái nhà bên kia, dạ hành khách cũng vừa đủ mình nằm rạp lên mái ngói óng.

Với cặp tai hữu luyện, thính giác có thể phân biệt được cả tiếng chân mèo, Song hiệp vội vàng ngừng bước, vận dụng công phu thần khí, băng mình như hai chiếc nhạn qua lan can ra mái ngoài, rồi từ đó phi thân lên mái trên, chủ ý đánh tập hậu dạ hành khách, mà hai người cùng ngờ là tên độc cước đại đạo Tăng Tòng Hổ tìm đến Thúy Lan đình ám sát tiêu sư Tề Tưởng Bình.

Song hiệp vừa lên tới đỉnh mái nhà, thì dạ hành khách còn đang nằm sấp dưới dốc mái. Không hiểu vì đặt tai sát xuống mái nên nghe được bước chân người phía sau hay linh tánh, dạ hành khách vội vàng quay phắt người lại, đứng hẳn lên, đồng thời rút đơn đao soạt một tiếng.

Cùng lúc đó, Mai Nương, Tử Long rút trường kiếm, lưỡi báu kiếm long lanh, kiếm khí xanh lè phản chiếu ánh trăng mờ lạnh toát.

Lẹ làng hơn, Song hiệp lẳng lặng hoa báu kiếm đánh trước, thủ vi hiệp công, làn kiếm quang rít lên nghe rợn tóc gáy.

Bản lãnh cũng không vừa, dạ hành khách vội vàng phóng mình ra xa bên phía hữu, thủ thế chờ khởi công.

Giữa khi đó, nhờ ánh trăng chiếu thẳng vào mặt dạ hành khách, Song hiệp nhận ra là... Lôi Đại Bàng. Và đồng thời, đặc biệt cũng nhận ra Song hiệp, chàng vội xua tay ra hiệu ngừng chiến, nói nhỏ :

- Tôi, đặc biệt đây! Là bạn chớ không là thù. Hữu sự cần kíp, thỉnh nhị vị theo tôi ra xa cho tiện nói chuyện.

Dứt lời, chàng tra đao vào vỏ.

Lã Mai Nương đưa tay chỉ sang phía tả, tỏ ý mời Lôi Đại Bàng đi trước.

Tức thì Lôi hảo hán băng mình chạy trước, Song hiệp theo sau. Cả ba cùng hòa mình vào trong màn sương phủ kín.

Lôi Đại Bàng và Song hiệp vừa đi khỏi, thì một bóng đen nữa nhảy vút lên mái nhà, tay cầm đơn đao sáng quắc, đưa mắt nhìn quanh, sẵn sàng tác chiến.

Đó là tiêu sư Tề Tưởng Bình.

Họ tề đi quanh mái quan sát, nghĩ thầm: “Rõ ràng ta nghe thấy tiếng khí giới tuốt ra sột soạt, kiếm khí rít lên như gió, lại hình như có tiếng người thì thào... Hừ, chúng biến đâu cả rồi? Lẹ quá!...”

Đứng trên nóc, quan sát khắp chung quanh hồi lâu không thấy động tĩnh, Tề Tưởng Bình mới trở về phòng, không khỏi cười thầm :

- Nguy thiệt! Mai Nương, Tử Long ngủ say đến mức này thì mong thành đại sự sao được?

Rót ly trà nóng uống, họ Tề ngồi thừ trên kỷ, suy nghĩ càng thấy nóng ruột hơn, yên trí kẻ gây tiếng động vừa rồi là Tăng Tòng Hổ và thế nào tên đại đạo đó cũng trở lại nữa, bèn trở ra nhón nhén đến phòng Song hiệp gõ nhẹ lên cánh cửa tới hai, ba lần, không thấy động tĩnh, nên đành cắp đao núp trong bóng tối hành lang chờ.

Nói về Song hiệp theo Lôi Đại Bàng, chuyền trên các mái nhà, ra khỏi khu phố đến công viên trước Linh Võ Miếu, mới dừng lại dưới một gốc đại thụ cành lá um tùm.

Đại Bàng chắp tay thi lễ :

- Xin lỗi khinh động nhị vị giữa đêm hôm khuya khoắt và rất phục nhị vị rất đỗi thính tai. Sự kiến này đủ chứng tỏ rằng bản lãnh công phu nhị vị thập phần điêu luyện...

Cam Tử Long ngắt lời :

- Sá chi chuyện đó, Lôi đại ca biết nơi chúng tôi trú ngụ và biết được cả số phòng mới đáng bực danh tài!

Hiểu là hai anh em họ Lã (Đại Bàng chưa biết tên thiệt của Song hiệp) nghi ngờ mình, Đại Bàng vội giải thích :

- Tài giỏi chi đâu! Nhị vị hẳn còn nhớ rằng đã có lần cho gia mẫu biết nhị vị tạm trú trên lầu Thúy Lan đình. Gia mẫu mới cho tôi biết địa chỉ lúc sẩm tối, khi tôi tới thăm.

Song hiệp im lặng nghe. Đại Bàng nói tiếp :

- Hình như nhị vị đã nói lộ cho gia mẫu biết việc ba anh em Phương Thế Ngọc, qua ngày mốt sẽ du ngoạn Hoàng Thạch cương?

Lã Mai Nương gật đầu :

- Có như vậy.

- Và nhị vị đã giáp tiếp một người là Thiết Diện Hổ?

- Đúng! Có cả lệnh mẫu ngồi đó. Thiết Diện Hổ cáo từ đi trước.

- Chính vì lẽ ấy, mà đêm nay tôi tới tiếp xúc với nhị vị. Số là Thiết Diện Hổ, vốn thù ghét các môn đồ Thiếu Lâm, nhất là ba anh em Phương Thế Ngọc...

Cam Tử Long ngắt lời :

- Phương Thế Ngọc là kẻ tử thù của đại ca mà!...

Lôi Đại Bàng cười lạt :

- Nhị vị chưa hoàn toàn hiểu tâm trạng tôi nên mới vội nói như vậy. Sau này, nếu có dịp thuận tiện, tôi sẽ tâm sự về vụ Phương Thế Ngọc đả lôi đài, nhị vị sẽ hiểu tôi hơn. Giờ đây, tôi xin vắn tắt. Khi cáo từ ra đi, Thiết Diện Hổ liên lạc với các môn đồ Tây Khương, dự tình phục kích anh em Phương gia tại Hoàng Thạch cương. Cao Tấn Trung, Mã Hùng ngỏ lời mời tôi, Phùng Huy Hạ và các bằng hữu Võ Đang dự trận. Vì lẽ còn vướng Phùng sư phụ, tôi và Huy Hạ phải ngoài mặt ưng thuận. Mặt khác, sau khi bàn tính với Phùng Huy Hạ, tôi lẻn đến Thúy Lan đình báo vụ phục kích, yêu cầu nhị vị hành động làm thế nào cản ba anh em Phương gia để họ hủy bỏ cuộc du ngoạn Hoàng Thạch cương tránh trận giao tranh lưu huyết vô ích. Nên nhớ rằng, Thiết Diện Hổ và Cao, Mã thỉnh luôn cả một số môn đồ Không Động hiện diện tại Tô Châu tiếp tay.

Lã Mai Nương hỏi :

- Sao Lôi đại ca không báo thẳng cho phe Tung Sơn có tiện hơn không?

- Nhị vị lộ chuyện đó với gia mẫu thì tôi căn cứ vào nhị vị mới phải lẽ chớ!

- Kế hoạch phục kích thế nào?

- Tôi chưa vào khu Hoàng Thạch cương bao giờ, nhưng theo như Thiết Diện Hổ hoạch định, đoàn phục kích ẩn trong khu rừng trước đồi Hoàng Thạch, chờ bọn Phương gia đi qua, họ sẽ theo và khởi chiến trong một ngôi chùa hoang tàn trên đồi. Phần Phùng Huy Hạ và tôi sẽ tùy cơ ứng biến, nhưng không dám bảo đảm về tư cách hay hành động của các môn đồ Võ Đang.

Cam Tử Long nói :

- Cám ơn Lôi đại ca đã nhận định được sự phải trái, báo tin. Chúng tôi sẽ thông báo cho bên Phương gia.

Lôi Đại Bàng nhắn thêm :

- Tôi mong rằng bọn Phương Thế Ngọc bỏ ý định du ngoạn Hoàng Thạch cương là hơn hết. Như vậy tôi giữ được cảm tình giữa đôi bên.

- Lôi đại ca khá an tâm, không xảy ra chuyện lưu huyết đâu. Tôi muốn hỏi đại ca một điều.

Lôi Đại Bàng thẳng thắn :

- Xin cứ nói.

- Đại ca có hiểu chi về vụ lệnh cố thân phụ thiết lập Vô Địch đài năm ngoái tại Hàng Châu không?

- Không. Nhưng tôi nhận thấy nhiều điểm vô lý trong vụ đó.

- Nếu vậy, đại ca liệu lời hỏi thân mẫu xem có uẩn khúc gì chăng?

- Xin lãnh ý, thôi ta chia tay, tôi trở về Thiết Xa Nang.

Nói đoạn, Lôi Đại Bàng vòng tay cáo biệt, chạy vụt vào trong màn sương đêm dày đặc.

Ra khỏi công trường Linh Võ Miếu, Song hiệp theo đường cái chạy về Thúy Lan đình.

Kẻ trước người sau, hai người vượt tường lên chuyền lên thượng lầu. Vừa đặt chân xuống hành lang thì bỗng nhiên một bóng đen xô ra cử đơn đao toan chém.

Lẹ như cắt, Song hiệp thoái luôn mấy bộ và nhận ngay ra Tề Tưởng Bình.

Đồng thời, tiêu sư họ Tề cũng chợt nhận ra Lã Mai Nương, Cam Tử Long.

Mai Nương hỏi nhỏ :

- Sao tiêu sư lại núp ở đây đón chém chúng tôi vậy?

- Xin lỗi. Tôi không chú ý và tưởng nhị vị còn ngủ say. Thế ra hồi nãy là...

- Phải, có khách dạ hành tới đây và chúng tôi đuổi theo.

- Phải chăng là Tăng Tòng Hổ?

- Không, đó là một người bạn.

Nói đoạn, Mai Nương thuật sơ vụ mới xảy ra cho Tề Tưởng Bình nghe.

Sáng hôm sau, Song hiệp dậy trễ, điểm tâm xong cùng Tề Tưởng Bình qua chùa Nguyên Diệu yết kiến Chiêu Dương thiền sư và trình bày cho Người biết việc Lôi Đại Bàng đến Thúy Lan đình đêm qua.

Lúc ở chùa trở ra, Cam Tử Long bảo Tề tiêu sư về lữ quán trước, e lỡ gặp Thiết Diện Hổ thấy ba người đồng hành thì hư cả cơ mưu hoạch địch, còn Song hiệp nhàn rỗi, định đến Lưu gia khách sạn gặp Lý Tiểu Hoàn để dò xét tình hình.

Khi vừa tới Đông Môn, giữa cảnh người xuất nhập thành khá đông đảo, thì vừa có ba viễn khách phụ nữ, một người cưỡi Mai Hoa lư, hai người cưỡi ngựa, trang phục gọn gàng, lưng đeo khí giới đi tới. Cả ba cùng nhìn tòa nhà Hồng Vân Lai lữ điếm sừng sững ở bên tả thành môn.

Người cưỡi lừa nói với hai bạn đồng hành những gì không rõ, nhưng họ nhìn cả về phía dãy phố, nơi Song hiệp lúc đó đứng xây lưng lại, và đang mải ngắm tiệm bán các thứ võ khí tân, cổ.

Thiếu nữ, một trong hai người cưỡi ngựa, trao cương cho bạn đồng hành, rồi thoăn thoắt băng qua đường đến thẳng chỗ Song hiệp.

Lã Mai Nương, Cam Tử Long bỗng quay ngoắt người lại, nhìn trừng trừng.

Thiếu nữ cung bái mà rằng :

- Hai năm nay khao khát tái ngộ, bây giờ mới gặp nhau đây! Nhị vị đại hiệp còn nhớ tôi không?

Song hiệp tươi cười đáp lễ. Mai Nương nói :

- Chao ôi! Lâm Hồng Vân hiền muội đây mà! (Coi hồi thứ, Lâm Hồng Vân là ái nữ vị tiêu sư Lâm Diên Khánh, hữu danh tại Đồng Quan, Thiểm Tây). Bá mẫu đâu mà độc hành như vậy?

Chỉ tay về phía hai người còn ngồi trên ngựa và Mai Hoa lư, Lâm Hồng Vân nói :

- Ở đằng kia, gia mẫu và...

Thiếu nữ chưa dứt lời thì Mai Nương đã reo lên :

- A, sư huynh coi kìa, Lã đại sư cùng đi với Cầm Đại Nương bá mẫu. Ta đến đó đi.

Tới nơi, Song hiệp toan hành đại lễ chào Hồng hiệp Lã Tứ Nương nhưng Đại sư đã khoát tay bảo :

- Ngoài đường sá, hai con hà tất dùng đại lễ.

Nói đoạn, Lã Tứ Nương và Cầm Đại Nương xuống lừa, ngựa. Song hiệp vái chào Đại sư và thi lễ cùng lão bà họ Cầm.

Lã Tứ Nương hỏi :

- Hai con tới Tô Châu lâu chưa? Trọ ở đâu? Thầy đang kiếm lữ quán đây.

Cam Tử Long nói :

- Thưa đại sư, chúng con trọ tại Thúy Lan đình, lộ Linh Võ Miếu, rộng mát vừa ý lắm. Còn Thiền sư ở chùa Nguyên Diệu cùng Đại sư Liễu Bá Nhân và các vị Sư trưởng khác.

- A! Chiêu Dương đạo hữu cùng ở Tô Châu à? Nguyên Diệu tự đủ chỗ ở không?

- Thưa Đại sư, rất rộng rãi, tĩnh mịch.

Lã Tứ Nương bảo hai mẹ con họ Cầm :

- Cầm thái thái và Hồng Vân trọ với Cam, Lã. Tôi đến Nguyên Diệu tự cần gặp các Đại sư.

Trong khi đi đường đến chùa Nguyên Diệu, Lã Mai Nương phác thuật mọi sự cho cô mẫu nghe. Sau đó, nàng hỏi :

- Điệt nữ nghe cô mẫu đi với vợ chồng Lã Nguyên sư thúc, cớ sao lại đồng hành cùng Cầm bá mẫu và Lâm thơ thơ?

Lã Tứ Nương đáp :

- Chính vì việc của hai người đó mà Lã Nguyên lên Bạch Vân tự kiếm ta. Câu chuyện dài lắm và cũng chưa xong, ta sẽ nói chuyện sau. Cam Tử Long sẽ giúp đỡ một tay, nhưng phải lo cho rồi vụ Thiết Diện Hổ đã, kẻo lại mất công tìm kiếm.

Lã đại sư bảo Cam Tử Long :

- Ta rất mừng cho hiền đồ sắp đạt được mục đích báo thù. Công phu khổ luyện trên mười năm trời và mấy năm phiêu bạt giang hồ, lòng chí hiếu của hiền đồ quả đã thấu tới Cửu trùng. Báo thù xong, hiền đồ mới an tâm rảnh trí, có nhiều thì giờ chú trọng tới việc xã hội nhân quần.

Cam Tử Long thưa :

- Đệ tử có đạt... (...)

Tứ Nương mỉm cười nhìn Song hiệp, Lã Mai Nương đỏ mặt, suýt thầm Cam Tử Long khéo đa ngôn, đoạn tảng lờ nói chuyện với Lâm Hồng Vân, Lã đại sư nói :

- Gặp các hiền đồ ở đây là một sự may cho Lâm mẫu (chỉ Cầm Đại Nương) và Hồng Vân. Hai hiền đồ có thể thay thế ta, và vì Lâm gia ra tay một chuyến nữa.

Năm người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã tới Nguyên Diệu tự.

Cam Tử Long vào chùa báo với Chiêu Dương và các vị Đại sư ra đón tiếp Hồng y đại hiệp Lã Tứ Nương. Sau đó, Song hiệp dẫn hai mẹ con Lâm mẫu về Thúy Lan đình lấy phòng trọ.

Mọi việc xong xuôi, Mai Nương, Tử Long đến lộ Túy Tiên Đình, vào Lưu gia khách sạn tìm Lý Tiểu Hoàn, nhưng viên quản lý lữ quán cho biết họ Lý đã ra phố từ sớm.

Cam, Lã ra về, vừa đi tới trước đình Túy Tiên thì gặp Thiết Diện Hổ đi kiệu trở về.

Thấy mặt kẻ thù, Cam Tử Long cố gắng lắm mới nén nổi cơn lôi đình. Chàng muốn nhảy bổ tới hô đích danh tên lục lâm đại đạo, nhắc lại hận xưa và băm vằm tên hung thủ ra làm muôn mảnh.

Biết vậy, Lã Mai Nương nói nhỏ :

- Sư huynh cố nén tâm nghen. Bất cẩn lộ giận dữ chút xíu là đủ hư đại sự.

Thiết Diện Hổ xuống kiệu, niềm nở chào hỏi :

- Nhị vị kiếm Lý nương tử phải không?

Lã Mai Nương vội đáp :

- Không may cho anh em tôi quá, Lý thái thái đi vắng mà câu chuyện lại khá cần.

- Tiểu thư có thể nhắn tôi cho khỏi mất công qua lại.

Mai Nương giả đò nhìn Cam Tử Long ra vẻ ngần ngại.

Thiết Diện Hổ hỏi luôn :

- Phải chăng câu chuyện thuộc phạm vi ba anh em Phương gia?

Tử Long đáp :

- Chính vậy. Trưa mai vào hồi giờ Ngọ, họ sẽ vào tới Hoàng Thạch cương. Vì cảm tình, việc Lý nương tử cũng như việc của chính chúng tôi, nên muốn báo cho nương tử biết để tùy nghi định đoạt.

Thiết Diện Hổ tươi cười mà rằng :

- Tôi sẽ thông báo cho Lý nương tử. Thú thiệt tôi cũng tò mò muốn theo dõi xem Lý nương tử đối xử với bọn Phương Thế Ngọc ra thế nào. Có lẽ rất gay go. Tiếc rằng, không thể dự đoán Lý nương tử hành động ra sao.

Chàng bèn tương kế tựu kế, bảo Thiết Diện Hổ :

- Sáng mai, chúng tôi sẽ vào Hoàng Thạch cương, du ngoạn luôn thể.

E sự hiện diện của hai người làm vướng cơ mưu phục kích ấn định vào ngày mai, ngăn cản thì phi lý, bất tiện, Thiết Diện Hổ đành nói :

- Nếu thế thỉnh nhị vị qua đây, sớm mai ta cùng vào Hoàng Thạch cương luôn thể.

Chỉ chờ có thế, Cam Tử Long nhận lời ngay. Thành thử Thiết Diện Hổ chủ ý mời Cam, Lã cùng đi cho tiện bề kiểm soát, ngờ đâu trái lại, y lại bị hai người kiểm soát, mất hết lối thoát.

Song hiệp cáo biệt ra về. Thiết Diện Hổ nhìn theo tới lúc hai người khuất hẳn mới lững thững trở về Lưu gia khách sạn.

Về phòng, mở toang cửa sổ nhìn qua hành lang xuống nơi mà y vừa gặp Song hiệp trước Túy Tiên Đình, Thiết Diện Hổ nheo cặp mắt độc dữ nham hiểm, lẩm bẩm một mình :

- Thiếu nữ trông thiệt vừa mắt, tiếc rằng bộ tịch nó có vẻ cương cường, dũng mãnh. Trong đời, không biết bao nhiêu phụ nữ đã qua tay ta rồi, quả tình chưa có lấy một người nào hạp nhãn đủ mọi phương diện như nàng này. Hừ! Nhưng lúc nào cũng có anh nàng kề kề bên cạnh, thì còn mần ăn chi được nữa!

Lẩm bẩm đến đây, Thiết Diện Hổ bỗng cảm thấy khó chịu, cởi tung nút áo, liệng chiếc trường y lên thành kỷ. Y chắp hai tay ra sau lưng, đi đi lại lại trong phòng như con mãnh thú, mắt trợn trừng từng, cặp mi chổi xể nhíu lại, hung ác dữ tợn!

Trong căn phòng vắng vẻ này, y hiện nguyên hình là một con ác thú đáng để người ta trăm phần khinh tởm. Gã lẩm bẩm nói tiếp với một giọng hằn học :

- Hừ! Ngày mai hạ xong bọn họ Phương, ta sẽ xuất kỳ bất ý, cho thằng anh nàng một nhát, sau đó sẽ liệu cách chiếm đoạt tấm thân ngà ngọc kỳ mỹ của nàng. Nàng sẽ trổ võ chống cự ư? Hà!... Hà!... Hà!... Phụ nữ dầu tài giỏi cũng chẳng được bao hơi sức! Trên đời này, đã mấy đứa được dũng mãnh như con sư tử cái trên võ trường mà e sợ? Đạt sở thích dập hoa vùi liễu xong, ta sẽ tặng luôn cho nó một nhát để nó theo anh nó cho rồi đời. Đáng tiếc thiệt! Tiếc cho bông đào mơn mởn, đáng lẽ phải được khách thưởng hoa nâng niu chiều chuộng, chẳng may lại gặp tay ta là một con người không thích cảm tình. Hơn nữa, nghề nghiệp của ta bắt buộc ta không được có cảm tình!...

Ngừng bước, Thiết Diện Hổ ngồi phịch xuống bành kỷ, hai chân duỗi dài, nhắm mắt lại tưởng tượng đến tấm thân đều đặn, tuyệt đẹp của thiếu nữ họ Lã, nhưng khuôn mặt quả cảm, tuấn tú của vị thanh niên tráng sĩ bỗng hiện ra trong trí gã, khiến gã giựt mình, mở choàng mắt ra.

Đưa mắt liên láo, Thiết Diện Hổ nhìn quanh căn phòng rộng rãi, bài trí lịch sự trang nhã, tưởng tượng như có kẻ nào đang rình rập, tìm hiểu đời tư bỉ ổi của gã.

- Kỳ thay! Khuôn gặp của tên họ Lã này quen thuộc quá chừng. Hình như ta đã có lần gặp y ở đâu rồi! Nhất là cặp mắt xếch ngược sáng ngời, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp, cằm vểnh ngược xẻ đôi quả cảm. Rõ ràng là từng gặp y rồi!

Nhưng ở đâu, trong trường hợp nào?...

Thừ người ra hồi lâu, cố gợi trong trí nhớ bóng hình vị thanh niên mãnh hán quen thuộc ấy, Thiết Diện Hổ chợt nhớ ra hai anh em họ Lã có cặp trường kiếm.

Hắn nghĩ: “Ta muốn coi đó là thứ kiếm gì mà chúng cẩn trọng, giữ khư khư có vẻ quý báu lắm. Được rồi mai sẽ hay, thế nào ta cũng gạn chúng phải đưa kiếm cho ta coi”.

Suy nghĩ chán chê, Thiết Diện Hổ sang phòng Hòa Thân.

Viên Thị lang Trưởng ban mật vụ đang ngồi bên kỷ đăm chiêu, nhìn chiếc đèn lục lăng ở giữa căn phòng, nét mặt khó đăm đăm.

Đã thuộc tánh nết như từ lâu, Thiết Diện Hổ biết vị thượng cấp của y đang nghĩ lung lo lắng, và lo lắng về sự gì, y thừa hiểu.

Thấy Thiết Diện Hổ vào phòng, viên Trưởng ban mật vụ không buồn nhúc nhích. Lẳng lẳng, Thiết Diện Hổ kéo ghế ngồi xuống bên án thơ. Không khí trong phòng trở nên khó thở, nặng nề.

Hồi lâu, Hòa Thân mới trườn mình ngồi ngay ngắn lại, buông sõng mấy câu :

- Không ngờ công việc đã gây lớn đến thế rồi mà hỏng cả. Tôi có cảm tưởng như viên Tổng đốc đại trấn này không thiệt tâm mặc sức cho bọn môn đồ đối phái hoành hành như Ban mật vụ yêu cầu.

Thiết Diện Hổ nói :

- Dầu sao, y cũng phải nghĩ tới một đại hội tổ chức thường niên thấu đáo mà bỗng dưng lại lộn xộn, mang tiếng với toàn trấn chớ.

Hòa Thân cau mặt :

- Có lẽ y đặt danh tiếng của y lên trên cả lệnh Hoàng đế chăng? Phải tâu vụ này lên nhà Vua mới được!

Thiết Diện Hổ phản đối :

- Không nên. Quan Tổng đốc có đủ lý lẽ tự bào chữa. Môn đồ ba đối phái đã sửng sốt, chưng hửng trước cuộc biểu diễn kinh hồn của hai hảo thủ kỳ tài.

Hơn nữa, trước sự hiện diện của hai kỳ thủ sau cùng, họ mất hết quyền hành động, bởi lẽ nếu phản đối thì họ tranh tài cùng hai hảo thủ vô địch, chớ lý nào họ tự đánh lộn với nhau. Nhưng dầu sao, cớ sự chưa đến nỗi nào...

Nghe vậy, Hòa Thân quay phắt người lại, nhìn nhân viên trực thuộc mà rằng :

- Tướng quân nói sao?

- Trưa mai, sẽ có một trận giao tranh nẩy lửa trong Hoàng Thạch cương.

- A! Chúng đưa nhau vào khi hiểm địa đó tàn sát chăng?

Thiết Diện Hổ cười mũi :

- Làm chi có chuyện tự nhiên như vậy, nếu không có bàn tay tổ chức!

Hòa Thân sung sướng ra mặt, đứng vùng lên vỗ vai Thiết Diện Hổ mà rằng :

- Đó là mối đại công của tướng quân. Tôi sẽ trình bày với Thánh thượng sự tận tâm, tận lực, lòng trung thành vô bờ bến của tướng quân mới được.

Hà!... Hà!... Khá lắm. Tôi muốn mục kích trận giao tranh lưu huyết đó.

Thiết Diện Hổ cản :

- Không nên! Đại nhân nên ngồi nhà chờ báo tiệp thì hơn. Tội chi vô nơi hoang vắng, chuốc lấy sự nguy hiểm làm chi?

- Trong khu Hoàng Thạch hiện thời nhiều gia chủ đã khai khẩn, lập trang trại, chăn nuôi, trồng tỉa cơ mà!

- Đúng thế, nhưng họ không ở hẳn ngay khu hoang tàn cổ tích đồi Hoàng Thạch, cách đó còn một đồi đường dài khá xa.

Im lặng hồi lâu, Hòa Thân hỏi :

- Lực lượng nào phục kích? Và phục kích ai?

- Võ Đang, Tây Khương được môn đồ Không Động trợ lực sẽ tàn sát ba anh em Phương Thế Ngọc. Trong trường hợp ba tên đó đã cùng đồng bọn thì sức mạnh vẫn ngã về phe này vì đông hơn nhiều. Tôi cả quyết thế nào cũng... có kẻ bỏ mạng tại chỗ. Như vậy, chương trình hành động của ta vẫn tiến triển mạnh mẽ như thường.

Sung sướng cười ha hả, cặp mắt một mí ti hí híp hẳn lại. Hòa Thân xoa tay :

- Tối mai, chúng ta phải tới kỹ viện bắt các mỹ nữ Tô Châu chuốc một bữa rượu mừng thiệt say, mới được! Tướng quân nghĩ sao?

Dứt lời, Hòa Thân lại nheo mắt cười khì khì. Y không lạ gì tánh hảo ngọt của viên tướng trực thuộc y, nhất là buổi đến Tô Châu, luôn luôn bận rộn, chưa hôm nào rảnh rang mua vui nơi kỹ viện, thưởng thức sắc khuynh thành của gái đẹp Cô Tô.

Thiết Diện Hổ lặng thinh, chẳng phải gã không ưa chương trình du hí của Hòa Thân, nhưng hai tiếng mỹ nữ đã vô tình nhắc nhở gã nhớ tới sắc nước hương trời của vị giai nhân tuyệt mỹ hào hùng họ Lã.

Hừ! Con người đó mới xứng danh anh thư tuyệt sắc chớ!... Ngày mai, ngày quyết liệt. Tây Khương thắng, Thiết Diện Hổ này cũng thắng! Chỉ một đao chớp nhoáng, tên thanh niên tráng sĩ họ Lã sẽ thành quỷ không đầu, và ngọc mỹ nhân kia sẽ nằm gọn trong cánh tay cứng như sắt của gã giữa cảnh rừng cây hoang vắng, mặc sức gã thả hồn trong giấc mộng Vu đài...

Tưởng tượng đến đây, Thiết Diện Hổ thở dài khoan khoái khiến Hòa Thân không khỏi ngạc nhiên :

- Chi vậy?

Thiết Diện Hổ lắc đầu, bí mật :

- Không có gì cả!...

Nói đoạn, gã đứng lên đi ra lối cửa phòng. Hòa Thân dặn với :

- Tôi đi có việc tối nay chờ tôi cùng ra phố dùng bữa nghen.

Nói về Lý Tiểu Hoàn, sáng hôm đó đến Anh Hùng quán thăm Lôi Đại Bàng Và tính chuyện xử sự sai khi Đại Hồi Quần Hùng bế mạc.

Vốn đã có ý riêng, Lôi Đại Bàng mời Tiểu Hoàn tới một nơi vắng vẻ ngoài hậu viên đàm đạo. Chàng nói :

- Trên đời này, con còn một mình mẫu thân cũng như mẫu thân còn một mình con là người thân tình nhất. Những điều con sắp hỏi đây, yêu cầu mẫu thân thành thực thẳng thắn trả lời cho con được hay, may ra mới tìm nổi con đường chân chánh quang minh chính đại mà noi theo...

Lý Tiểu Hoàn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm chàng mãnh hán, con trai độc nhất của nàng :

- Ủa! Con định nói gì vậy?

- Con định nói rằng mẫu thân nên bộc lộ cho con được tỏ tường những điều thắc mắc, buồn phiền từ năm ngoái, lúc thân phụ con thiết lập lôi đài, mạt sát công khai, khinh thường anh hùng thiên hạ.

Lý Tiểu Hoàn cúi đầu nhìn mũi hài, nín thinh.

Lôi Đại Bàng nói tiếp :

- Sự liên lạc giữa thúc thúc Thiết Diện Hổ và...

Giựt nẩy mình, Lý Tiểu Hoàn quắc mắt nhìn Lôi Đại Bàng :

- Hay cho tên súc sanh! Ngươi dám đem tâm nghi ngờ mối liên lạc giữa thúc thúc và ta sao?

Biết là mẹ nóng tánh hiểu lầm. Đại Bàng vội ôn tồn :

- Xin mẫu thân chớ nóng nẩy, hãy kiên tâm nghe con hết lời đã nào! Con muốn nói rằng Thiết Diện Hổ có liên can gì vụ song thân thiết lập Lôi đài ở Hàng Châu không? Liên can bất cứ về phương diện gì, xin mẫu thân nói thật con nghe.

Lý Tiểu Hoàn lặng thinh, nhìn đám cỏ tiên xanh mướt trên ngọn giả sơn trước mắt.

Đại Bàng nói tiếp :