Chương 20: Hai trái tim không một khoảng cách
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ghi âm, Tưởng Bách Xuyên bật lên nghe thử. Thấy đoạn ghi âm đã ổn, anh tắt máy, nhét di động vào túi của Tô Dương. Thấy cô nhìn sang nơi khác, anh bèn xoay cô lại.
Tô Dương khụt khịt, trên mặt là vệt nước mắt chưa khô.
Tưởng Bách Xuyên ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh thấy cô rơi nước mắt. Tim anh bỗng thắt lại.
Anh giang tay ôm cô vào lòng: “Sao thế em?”
Tô Dương lắc đầu, không nói lời nào.
Tưởng Bách Xuyên không gặng hỏi. chỉ ôm cô thêm chặt.
Bọn họ đã ở bên nhau hơn mười một năm, sắp sửa tròn mười hai năm. Ngay cả khi gặp khó khăn trên con đường tình cảm, cô chưa bao giờ khóc, cũng chưa từng thương tâm.
Cô vốn sống lý trí, khi anh bận, cô sẽ không dính lấy anh, chưa bao giờ quấy với anh, càng chưa bao giờ gây rối vô cớ, chỉ có đôi lần cáu kỉnh hiếm hoi.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô khóc đến đỏ mũi, ôm chặt lấy anh, còn dụi đầu vào lòng anh, yếu ớt như một cô bé.
Tưởng Bách Xuyên dụi cằm lên đỉnh đầu cô, anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng ôm.
Cô vẫn còn đang nức nở trong lòng anh.
Anh cúi đầu, hôn lên tai cô, hỏi khẽ: “Em mệt à?”
Tô Dương lắc đầu, nghẹn ngào đáp: “Chỉ là thấy… hơi nhớ anh thôi.”
Tưởng Bách Xuyên cắn vành tai cô: “Sau này sẽ không để em không nhìn thấy anh quá một tuần nữa.”
Sau khi ghi âm, Tưởng Bách Xuyên bật lên nghe thử. Thấy đoạn ghi âm đã ổn, anh tắt máy, nhét di động vào túi của Tô Dương. Thấy cô nhìn sang nơi khác, anh bèn xoay cô lại.
Tô Dương khụt khịt, trên mặt là vệt nước mắt chưa khô.
Tưởng Bách Xuyên ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh thấy cô rơi nước mắt. Tim anh bỗng thắt lại.
Anh giang tay ôm cô vào lòng: “Sao thế em?”
Tô Dương lắc đầu, không nói lời nào.
Tưởng Bách Xuyên không gặng hỏi. chỉ ôm cô thêm chặt.
Bọn họ đã ở bên nhau hơn mười một năm, sắp sửa tròn mười hai năm. Ngay cả khi gặp khó khăn trên con đường tình cảm, cô chưa bao giờ khóc, cũng chưa từng thương tâm.
Cô vốn sống lý trí, khi anh bận, cô sẽ không dính lấy anh, chưa bao giờ quấy với anh, càng chưa bao giờ gây rối vô cớ, chỉ có đôi lần cáu kỉnh hiếm hoi.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô khóc đến đỏ mũi, ôm chặt lấy anh, còn dụi đầu vào lòng anh, yếu ớt như một cô bé.
Tưởng Bách Xuyên dụi cằm lên đỉnh đầu cô, anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng ôm.
Cô vẫn còn đang nức nở trong lòng anh.
Anh cúi đầu, hôn lên tai cô, hỏi khẽ: “Em mệt à?”
Tô Dương lắc đầu, nghẹn ngào đáp: “Chỉ là thấy… hơi nhớ anh thôi.”
Tưởng Bách Xuyên cắn vành tai cô: “Sau này sẽ không để em không nhìn thấy anh quá một tuần nữa.”