Chương 8
EDITOR: LAM
Th ân là đội trưởng của một đội, Bạch Lâm Sanh không đến nỗi vô dụng. Thừa dịp Tô Cẩm Phong đi vắng, Bạch Lâm Sanh cố gắng lấy chìa khóa dự phòng giấu trong người mình ra, anh cắn chặt răng sau đó dễ dàng mở khóa còng tay.
V ì để phòng ngừa một ngày nào đó, bản thân sẽ rơi vào tình huống giống như bây giờ cho nên Bạch Lâm Sanh mới giấu thêm một chiếc chìa khóa, muốn thu phục anh, thằng nhãi Tô Cẩm Phong làm sao có cửa.
ện tại Bạch Lâm Sanh đã biết được thân phận thực sự của Tô Cẩm Phong, giờ đây anh không thể đối mặt với Tô Cẩm Phong bằng thái độ như trước nữa. Nếu như anh có thể trốn thoát khỏi đây, vậy thì khoảnh khắc gặp lại cũng sẽ là lúc anh bắt được thằng nhãi con này.
Ai nha, ai nha, cảnh sát Bạch à, biết nói sao đây? Hình như tôi đã quá chủ quan thì phải?” Tô Cẩm Phong tựa người vào cửa, vẫn là nụ cười tinh quái ấy, hắn đứng khoanh tay nhìn Bạch Lâm Sanh đã cởi bỏ được còng tay.
T ô Cẩm Phong không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Bạch Lâm Sanh mà là tự nhủ với chính mình: “Anh tính thoát bằng đường cổng chính hay là muốn nhảy cửa sổ?”
Tô Cẩm Phong bước vào phòng sau đó đóng cửa lại, hắn nhấc lên thứ mà mình đang cầm trên tay rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Hay là, anh ăn cơm trước đã, ăn xong nghĩ cách trốn sau có được không?”
“Làm sao? Không cưỡng chế tôi như lúc trước nữa à?” Bạch Lâm Sanh không quá bất ngờ trước sự trở về đột ngột của Tô Cẩm Phong, nó hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh.
Nếu anh thích bị đối xử như vậy, tôi sẵn sàng chiều theo.” Nụ cười lần này của Tô Cẩm Phong rất có thâm ý, “Có muốn ăn không?” Nghe giọng điệu là biết hắn chẳng hề để tâm đến việc Bạch Lâm Sanh đã thoát khỏi sự trói buộc của mình.
ch Lâm Sanh trông thấy Tô Cẩm Phong bình yên vô sự đứng trên nóc của tòa nhà đối diện, hắn làm động tác tay coi như là chào hỏi Bạch Lâm Sanh. Chẳng hiểu sao, Bạch Lâm Sanh lại thở phào nhẹ nhõm.
Tô Cẩm Phong sớm đã biết nơi này sẽ bị cảnh sát tìm ra, thế nên mới chuẩn bị kỹ càng cho việc chạy trốn? Nhưng mà hắn rõ ràng có cơ hội giết anh, vậy tại sao lại không động thủ?
ôi có nói qua là tôi không thích cách gọi này rồi mà?” Bạch Lâm Sanh quay người lại, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
áng lẽ phải là chuyện khiến người ta vui mừng nhưng Bạch Lâm Sanh lại chẳng thể vui nổi.
Về phần căn cứ này tại sao lại lộ tẩy, nghe đồn hình như là công lao của Bạch Lâm Sanh. Khi các đồng nghiệp của Bạch Lâm Sanh phát hiện ra Bạch Lâm Sanh bị bắt đi, họ đã bí mật theo dõi anh, cuối cùng tìm ra được nơi này.
hời điểm Bạch Lâm Sanh hay tin, anh đã nhịn không được cười phá lên. Đối với một kẻ cẩn trọng và giỏi về ngụy trang như Tô Cẩm Phong mà nói, về căn bản là sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra hành tung của mình chứ đừng nói chi tới việc người khác ở sau lưng theo dõi mà hắn lại không biết.
C õi lòng Bạch Lâm Sanh ngổn ngang trăm mối, mặc dù rất muốn bắt được Tô Cẩm Phong nhưng anh lại lo Tô Cẩm Phong thực sự sẽ bị bắt. Với tình hình hiện tại thôi thì cũng được, tuy rằng đối với một cảnh sát mà nói, lối suy nghĩ này của anh không hề xứng đáng với hai chữ đó.
u khi được thăng chức, Bạch Lâm Sanh được chuyển đến làm việc tại Bộ Trung ương.
Ngày đầu tiên được điều động về Trung ương, đã có không ít người cất lời khen ngợi khi trông thấy Bạch Lâm Sanh. Thành thật mà nói, nếu Tô Cẩm Phong không dẫn anh tới đó, sợ rằng vụ án này còn lâu mới phá được nhỉ?
Ừ, đã lâu không gặp.” Bạch Lâm Sanh miễn cưỡng cong lên khóe môi, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, thằng nhãi con này thế mà lại là thủ trưởng của mình!
HOÀN
Th ân là đội trưởng của một đội, Bạch Lâm Sanh không đến nỗi vô dụng. Thừa dịp Tô Cẩm Phong đi vắng, Bạch Lâm Sanh cố gắng lấy chìa khóa dự phòng giấu trong người mình ra, anh cắn chặt răng sau đó dễ dàng mở khóa còng tay.
V ì để phòng ngừa một ngày nào đó, bản thân sẽ rơi vào tình huống giống như bây giờ cho nên Bạch Lâm Sanh mới giấu thêm một chiếc chìa khóa, muốn thu phục anh, thằng nhãi Tô Cẩm Phong làm sao có cửa.
ện tại Bạch Lâm Sanh đã biết được thân phận thực sự của Tô Cẩm Phong, giờ đây anh không thể đối mặt với Tô Cẩm Phong bằng thái độ như trước nữa. Nếu như anh có thể trốn thoát khỏi đây, vậy thì khoảnh khắc gặp lại cũng sẽ là lúc anh bắt được thằng nhãi con này.
Ai nha, ai nha, cảnh sát Bạch à, biết nói sao đây? Hình như tôi đã quá chủ quan thì phải?” Tô Cẩm Phong tựa người vào cửa, vẫn là nụ cười tinh quái ấy, hắn đứng khoanh tay nhìn Bạch Lâm Sanh đã cởi bỏ được còng tay.
T ô Cẩm Phong không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Bạch Lâm Sanh mà là tự nhủ với chính mình: “Anh tính thoát bằng đường cổng chính hay là muốn nhảy cửa sổ?”
Tô Cẩm Phong bước vào phòng sau đó đóng cửa lại, hắn nhấc lên thứ mà mình đang cầm trên tay rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Hay là, anh ăn cơm trước đã, ăn xong nghĩ cách trốn sau có được không?”
Nếu anh thích bị đối xử như vậy, tôi sẵn sàng chiều theo.” Nụ cười lần này của Tô Cẩm Phong rất có thâm ý, “Có muốn ăn không?” Nghe giọng điệu là biết hắn chẳng hề để tâm đến việc Bạch Lâm Sanh đã thoát khỏi sự trói buộc của mình.
ch Lâm Sanh trông thấy Tô Cẩm Phong bình yên vô sự đứng trên nóc của tòa nhà đối diện, hắn làm động tác tay coi như là chào hỏi Bạch Lâm Sanh. Chẳng hiểu sao, Bạch Lâm Sanh lại thở phào nhẹ nhõm.
ôi có nói qua là tôi không thích cách gọi này rồi mà?” Bạch Lâm Sanh quay người lại, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
áng lẽ phải là chuyện khiến người ta vui mừng nhưng Bạch Lâm Sanh lại chẳng thể vui nổi.
Về phần căn cứ này tại sao lại lộ tẩy, nghe đồn hình như là công lao của Bạch Lâm Sanh. Khi các đồng nghiệp của Bạch Lâm Sanh phát hiện ra Bạch Lâm Sanh bị bắt đi, họ đã bí mật theo dõi anh, cuối cùng tìm ra được nơi này.
hời điểm Bạch Lâm Sanh hay tin, anh đã nhịn không được cười phá lên. Đối với một kẻ cẩn trọng và giỏi về ngụy trang như Tô Cẩm Phong mà nói, về căn bản là sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra hành tung của mình chứ đừng nói chi tới việc người khác ở sau lưng theo dõi mà hắn lại không biết.
C õi lòng Bạch Lâm Sanh ngổn ngang trăm mối, mặc dù rất muốn bắt được Tô Cẩm Phong nhưng anh lại lo Tô Cẩm Phong thực sự sẽ bị bắt. Với tình hình hiện tại thôi thì cũng được, tuy rằng đối với một cảnh sát mà nói, lối suy nghĩ này của anh không hề xứng đáng với hai chữ đó.
u khi được thăng chức, Bạch Lâm Sanh được chuyển đến làm việc tại Bộ Trung ương.
Ừ, đã lâu không gặp.” Bạch Lâm Sanh miễn cưỡng cong lên khóe môi, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, thằng nhãi con này thế mà lại là thủ trưởng của mình!
HOÀN