Chương 6
Tiêu Lê cứ thế náo loạn vài đêm, đang ở đêm thứ năm, tại lâu cao cấp nhất kinh thành Túy Hồng lâu, nơi Thúy Cúc đã từng làm người hầu, tổng bộ Hồng lâu, trong phòng hoa khôi Ánh Nguyệt, Tiêu Lê cư nhiên gặp được Trúc công tử.
gươi đến rồi?”
“Nhanh như thế đã cao vậy rồi, tiểu Lê nhi, trước đây ta mắt vụng về, không phát hiện người lớn lên như vậy…như vậy…”
Tr c công tử trước sau vẫn không thể dùng từ nào hình dung, không khỏi ngừng miệng trực tiếp kéo Tiêu Lê hướng dưới lầu đi.
rúc công tử, chúng ta đi đâu?” Tiêu Lê dễ dàng đuổi kịp cước bộ, nghi hoặc nói.
Đương nhiên là cho ngươi xem thế nào là nam nhân chân chính.” Trúc công tử quay đầu trêu tức cười, xuống tới phòng khách lầu hai ngồi xuống. Túy Hồng lâu có bốn tầng, tầng trên cùng do một mình hoa khôi độc chiếm, tầng ba chuyên tiếp đón văn nhân thi sĩ, võ lâm danh hiệp, từ tầng hai xuống chính thức là nơi trả giá mua hoan.
Trúc công tử rõ ràng là khách quen, một vị nữ tử rất có khí chất nhiệt tình lôi kéo hắn, cuối cùng hỏi một câu, “Như cũ?” có được câu trả lời khẳng định, thì mềm mại rời đi.
T ong đại sảnh lầu hai đều là nam nhân quần áo hoa lệ, hoặc có tiền, hoặc có thế, hoặc vừa có tiền vừa có thế, cho nên mọi người không chỉ có so ngân phiếu trong tay, còn so xem ai tiêu sái, ai nho nhã tuấn tú, bởi vậy nơi này dù cho bầu không khí náo nhiệt cũng không có tiếng động lớn, có rối ren cũng không loạn bét lên.
ên cạnh Tiêu Lê một nữ nhân xinh đẹp mềm mại đáng yêu đang ngồi, mặc dù so với Thúy Cúc kém một ít, nhưng cũng đủ cho nam nhân tận hứng. Đáng tiếc, với Tiêu Lê từ trong ra ngoài không hoàn toàn là nam nhân mà nói… Không thể hiểu mị lực nữ tính là bi ai đời này của Tiêu Lê, nhưng mà, y cũng không muốn làm loại tình yêu đồng tính. Nam nam chi mến đến tột cùng không bình thường không cần hỏi nhiều, duy chỉ nghĩ đến một đời trước AIDS tràn lan đủ để y chùn bước.
Đang lúc sốt ruột, phòng khách bỗng nhiên hoàn toàn tĩnh lặng, tựa như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Tiêu Lê hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, trên cầu thang lầu hai vị nam tử mặc đồ đen yên lặng đứng. Biểu tình lạnh lùng, nhãn thần như mũi đao, như chủ nhân bọn họ.
êu Lê nhìn thấy nam nhân chậm rãi di động bình thản, lãnh sát như vậy thật đáng sợ, khí thế làm cho xung quanh không có người nào có thể bỏ qua. Bất quá đang lúc muốn lên lầu ba thì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Lê bên này gật đầu. Tiêu Lê nhíu nhíu mi, y tự biết, đối phương sẽ không có khả năng chủ động cùng y chào hỏi, do dự quay đầu nhìn, quả nhiên Trúc công tử đang nâng chén hướng bên kia mỉm cười.
“Ha hả, ta đương nhiên biết mục đích của ngươi, tiểu nỹ nhân, ta không rõ ngươi cuồng dại tìm ta như vậy, lật biến toàn bộ kỹ viện trong kinh thành.” Trúc công tử cười híp đôi mắt, say say đưa tay xoa xoa mặt Tiêu Lê, thuận tiền nhéo vài cái, “Da co giãn tốt, tiểu mỹ nhân, theo bản công tử a, đảm bảo ngươi sẽ không chịu khổ.”
Trên lưng mang Trúc công tử thân hình cao to hơn mình rất nhiều chạy đi trên nóc nhà, Tiêu Lê chờ hướng gió thay đổi, tống “Thanh Phong túy” mà sư huynh đưa rải ra, liên tiếp vang lên bốn tiếng rơi xuống đất. Thanh Phong túy là cực phẩm mê dược, vả lại dược liệu này cùng người có công lực có ảnh hưởng trực tiếp, công phu càng cao, ngất càng nhanh, càng lâu.
ới trở lại khách sạn bình dân, Tiêu Lê chưa kịp nghỉ ngơi, người trên lưng đã tự giác bước xuống đốt đèn châm trà. Uống chén trà lạnh, Trúc công tử nhíu lại lông mi, không nói gì, ngồi bên bàn nhìn về phía Tiêu Lê.
gài đến tột cùng đối với Thúy Cúc có tính toán gì không?” Tiêu Lê thẳng lưng bất động, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
ia ngài để ta dễ dàng đưa về, là vì sao?” Tiêu Lê nhìn đối phương thái độ thờ ơ, không thôi mê muội. Đối phương giả bộ say chẳng lẽ không phải ý tứ là cùng y nói chuyện hay sao?
Ta họ Lam, tên Trúc, nhị trúc chi trúc [chỗ này k hiểu a~]. Tiểu Lê nhi nếu nguyện ý, gọi Trúc đại ca.” Nguyên lai là Trúc công tử thật, Lam Trúc hiện tại ưu nhã cười, trong mắt quang mang kì lạ chợt hiện qua, đang buông chén xuống, tinh tế quan sát phản ứng đối phương.
Bất quá. Tiêu Lê chỉ khẽ căng khóe miệng, vẻ mặt ta biết mà. Đương kim Đại Thanh triều thống nhất thiên hạ từ hơn một trăm năm trước, đến nay bình an được ba mươi bốn năm, lão Hoàng đế nguyên bản cũng không có quá nhiều con cháu có tài, đời này có hai vị. Một vị là lão tứ, do hoàng hậu sinh ra hoàng thái tử Lam trúc, một vị khác là lão lục, Lam Dật, có người nói bị bệnh về đầu óc, ngu dại không ra gì, vốn trong Dật vương phủ không có kẻ nào. Nói vậy Lam Trúc này chính là Lam Trúc kia rồi.
Lam Trúc mắt đào vừa chuyển, nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Lê lập tức đoán được ý nghĩ của y, chỉ thấy hắn run rẩy đôi mi đậm, con ngươi thần tình trêu tức càng thêm rõ, môi độ dày vừa phải hơi đóng mở, câu chữ màng theo giọng mũi liên tiếp xông vào tai Tiêu Lê,
iểu Lê nhi, chỉ cần ngươi thay họ hàng bên vợ trong ba tháng mang đến một nghìn lượng bạc làm của hồi môn cho Thúy Cúc, bản điện sẽ cho kiệu tám người khiêng đưa nàng về phủ. Bằng không muốn ta lấy nàng, ngươi cũng phải làm của hồi môn cùng gả về. Đương nhiên, nếu tiểu Lê nhi thấy như vậy không ổn, cũng có thể trực tiếp bán mình nhập vào phủ ta, làm thiếp thân tiểu tư cho ta.”
“A” Lam Trúc đột nhiên phản ứng, bổ sung nói, “Không làm việc trái pháp luật, tiểu Lê nhi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình kiếm tiền nha.”
Một lời đã định, như vi thử hẹn, cả đời sẽ không được đi ôm mỹ nữ.”
gươi đến rồi?”
Tr c công tử trước sau vẫn không thể dùng từ nào hình dung, không khỏi ngừng miệng trực tiếp kéo Tiêu Lê hướng dưới lầu đi.
rúc công tử, chúng ta đi đâu?” Tiêu Lê dễ dàng đuổi kịp cước bộ, nghi hoặc nói.
Đương nhiên là cho ngươi xem thế nào là nam nhân chân chính.” Trúc công tử quay đầu trêu tức cười, xuống tới phòng khách lầu hai ngồi xuống. Túy Hồng lâu có bốn tầng, tầng trên cùng do một mình hoa khôi độc chiếm, tầng ba chuyên tiếp đón văn nhân thi sĩ, võ lâm danh hiệp, từ tầng hai xuống chính thức là nơi trả giá mua hoan.
Trúc công tử rõ ràng là khách quen, một vị nữ tử rất có khí chất nhiệt tình lôi kéo hắn, cuối cùng hỏi một câu, “Như cũ?” có được câu trả lời khẳng định, thì mềm mại rời đi.
T ong đại sảnh lầu hai đều là nam nhân quần áo hoa lệ, hoặc có tiền, hoặc có thế, hoặc vừa có tiền vừa có thế, cho nên mọi người không chỉ có so ngân phiếu trong tay, còn so xem ai tiêu sái, ai nho nhã tuấn tú, bởi vậy nơi này dù cho bầu không khí náo nhiệt cũng không có tiếng động lớn, có rối ren cũng không loạn bét lên.
ên cạnh Tiêu Lê một nữ nhân xinh đẹp mềm mại đáng yêu đang ngồi, mặc dù so với Thúy Cúc kém một ít, nhưng cũng đủ cho nam nhân tận hứng. Đáng tiếc, với Tiêu Lê từ trong ra ngoài không hoàn toàn là nam nhân mà nói… Không thể hiểu mị lực nữ tính là bi ai đời này của Tiêu Lê, nhưng mà, y cũng không muốn làm loại tình yêu đồng tính. Nam nam chi mến đến tột cùng không bình thường không cần hỏi nhiều, duy chỉ nghĩ đến một đời trước AIDS tràn lan đủ để y chùn bước.
Đang lúc sốt ruột, phòng khách bỗng nhiên hoàn toàn tĩnh lặng, tựa như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Tiêu Lê hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, trên cầu thang lầu hai vị nam tử mặc đồ đen yên lặng đứng. Biểu tình lạnh lùng, nhãn thần như mũi đao, như chủ nhân bọn họ.
êu Lê nhìn thấy nam nhân chậm rãi di động bình thản, lãnh sát như vậy thật đáng sợ, khí thế làm cho xung quanh không có người nào có thể bỏ qua. Bất quá đang lúc muốn lên lầu ba thì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Lê bên này gật đầu. Tiêu Lê nhíu nhíu mi, y tự biết, đối phương sẽ không có khả năng chủ động cùng y chào hỏi, do dự quay đầu nhìn, quả nhiên Trúc công tử đang nâng chén hướng bên kia mỉm cười.
ới trở lại khách sạn bình dân, Tiêu Lê chưa kịp nghỉ ngơi, người trên lưng đã tự giác bước xuống đốt đèn châm trà. Uống chén trà lạnh, Trúc công tử nhíu lại lông mi, không nói gì, ngồi bên bàn nhìn về phía Tiêu Lê.
gài đến tột cùng đối với Thúy Cúc có tính toán gì không?” Tiêu Lê thẳng lưng bất động, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
ia ngài để ta dễ dàng đưa về, là vì sao?” Tiêu Lê nhìn đối phương thái độ thờ ơ, không thôi mê muội. Đối phương giả bộ say chẳng lẽ không phải ý tứ là cùng y nói chuyện hay sao?
Ta họ Lam, tên Trúc, nhị trúc chi trúc [chỗ này k hiểu a~]. Tiểu Lê nhi nếu nguyện ý, gọi Trúc đại ca.” Nguyên lai là Trúc công tử thật, Lam Trúc hiện tại ưu nhã cười, trong mắt quang mang kì lạ chợt hiện qua, đang buông chén xuống, tinh tế quan sát phản ứng đối phương.
iểu Lê nhi, chỉ cần ngươi thay họ hàng bên vợ trong ba tháng mang đến một nghìn lượng bạc làm của hồi môn cho Thúy Cúc, bản điện sẽ cho kiệu tám người khiêng đưa nàng về phủ. Bằng không muốn ta lấy nàng, ngươi cũng phải làm của hồi môn cùng gả về. Đương nhiên, nếu tiểu Lê nhi thấy như vậy không ổn, cũng có thể trực tiếp bán mình nhập vào phủ ta, làm thiếp thân tiểu tư cho ta.”
“A” Lam Trúc đột nhiên phản ứng, bổ sung nói, “Không làm việc trái pháp luật, tiểu Lê nhi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình kiếm tiền nha.”
Một lời đã định, như vi thử hẹn, cả đời sẽ không được đi ôm mỹ nữ.”