Chương 1
Mỗi năm bách hoa thịnh yến được tổ chức một lần, các lộ thần tiên tề tụ tại thiên đình, không khí náo nhiệt phi thường.
“Khách thương — ”
Một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm băng lãnh tỏa ra một tia sáng lạnh thấu xương.
Xa xa tiên nhạc phiêu phiêu, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Mũi kiếm run run kéo dài trên mặt đất, lưu lại thật dài những hoa ngân.
Hoa thần Mộ Diệp chỉ mặc y phục đơn giản, mái tóc đen dài tùy ý vấn ở sau đầu, gương mặt tuấn tú nhìn không giống như bình thường biểu tình trấn định mà trái lại mang theo vài phần hoảng hốt. Trong tay hắn cầm một thanh bảo kiếm sắc bén chậm rãi đi vào hành lang gấp khúc thông ra đại điện, hai tai tựa hồ như điếc không hề nghe thấy âm thanh náo nhiệt lan tràn khắp nơi.
hủ vệ cùng thị vệ vẫn chưa phát hiện hắn có vẻ dị thường, vừa thấy mặt liền hỏi: “Hoa thần đại nhân, yến hội từ lâu đã mở màn, người hôm nay đã tới chậm.”
Dừng một chút, thị vệ nhìn trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, chần chờ nói: “Thanh kiếm này…?”
Mộ Diệp cuối cùng cũng thanh tỉnh một ít, bên môi lộ dáng tươi cười, đôi mắt với hàng mi dài, con ngươi đen mở to làm đôi mắt càng thêm sâu thẳm, nói: “Ta muốn trước mặt bệ hạ múa kiếm.”
Hắn thường ngày tính tình ôn hòa, dáng dấp nhẹ nhàng yếu đuối, sao có thể làm người khả nghi? Bởi vậy dễ dàng được đi vào đại điện.
M ộ Diệp không nhìn cũng không liếc mắt, thẳng tắp một đường mà đi. Ánh mắt hững hờ lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng mắt hướng lên cao nhìn một tuấn mỹ nam tử ngồi trên ngai vàng giữa đại điện.
gồi ở bên cạnh lại là một nử tử xinh đẹp, ánh mắt môi cười đều là quyến rũ động nhân, người ngoài nhìn vào đã biết đây chính là nữ nhân đang được Thiên đế sủng ái.
Mộ Diệp đứng ở xa xa nhìn hai người bọn họ, kiếm cầm trong tay không tự chủ được mà run rẩy, trong ngực huyết khí dâng trào đến khó thở.
Mộ Diệp hít sâu một hơi, ép buộc mình quên những hồi ức ngọt ngào lúc trước, hắn đợi người nọ hồi tâm chuyển ý, đã chờ đợi lâu lắm, để rồi rốt cục minh bạch tất cả chỉ là ảo giác.
< >Nử tử hai bên trái phải cũng cười theo nói: “Cửu văn hoa thần dung mạo hơn người, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Bất quá nghe nói hắn tính tình rất cao ngạo, ngay cả bệ hạ cũng không để vào mắt. Còn nhớ bách hoa yến lần trước, bệ hạ ra lệnh hắn múa kiếm, hắn một mực nói đang ôm bệnh trong người, nhất quyết không đồng ý, chẳng biết thật hay giả?”
Mộ Diệp nghe bọn họ nói giỡn mới nhớ lại chuyện năm trước mà thấy như là đã xa lắm. Cũng bắt đầu từ lần đó, Thiên đế bắt đầu tìm cách thân cận với hắn, lúc đó hắn chỉ là một tiểu thần không có tiếng tăm gì, thậm chí… Thậm chí…
< >Mộ Diệp tại thiên giới người nhỏ, lời nhẹ, nơi chốn đều cẩn thận, không dám quá phận rêu rao, đây cũng là lần đầu nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của Thiên đế tại bách hoa yến mà múa kiếm.
Th oáng chốc chỉ thấy kiếm quang loang loáng.
Hắn ngày thường tướng mạo vốn đẹp, tư thái lại cực kỳ mềm mại, mũi kiếm hướng chỗ nào là tầng tầng lớp lớp những bông hoa rơi xuống, thật là cảnh đẹp ý vui.
B ên dưới thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi, nhưng đang vào lúc cao trào trong chớp mắt Mộ Diệp lại đột nhiên thay đổi kiếm chiêu. Hắn bỗng dưng tiến lên hai bước, trường kiếm trong tay không lưu tình chút nào hướng về phía Thiên đế đâm thẳng vào trước ngực — chỉ cần mạnh thêm một tấc, là có thể xuyên thấu vào tim.
N hư vậy mà cả gan làm chuyện phản loạn, thực sự là không thấy không tin, lần đầu mới thấy được.
Chỉ có Thiên đế thần tình tự nhiên, một bên trấn an vuốt ve đầu hắc miêu đang nằm trong lòng, một bên ôn nhu hỏi: “Hoa thần, đệ làm vậy là có ý tứ gì?”
Vì sao đối với ta như vậy?”
Thiên đế ôm hắc miêu chậm rãi đứng lên, dường như không có việc gì nói: “Ta cùng rất nhiều người nói qua rất nhiều lời như vậy, nói với đệ những câu gì ta cũng không nhớ rõ.”
Y nhãn thần trong suốt, ánh mắt nhu hòa, giọng nói nhỏ nhẹ, thực sự là người phong nhã đa tình, nhưng hết lần này tới lần khác… đúng là người đa tình cũng chính là người tối vô tình.
Thiên đế tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, chủ động bước thêm một bước về phía trước, trường kiếm vẫn đang kề trước ngực mình. Y nói: “Đệ đã biết chân tướng, nhưng luyến tiếc động thủ giết ta đúng không?”
Y lắc đầu làm như tất cả mọi sự đều nằm trong bàn tay mình, trong tâm thập phần thất vọng, thở dài nói: “Thực sự là không thú vị.”
Mộ Diệp bị y làm cho từng bước lui về phía sau, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, tay cầm kiếm cũng từ từ buông thả xuống phía dưới.
Y vừa dứt lời, bỗng nhiên trong ngực nổi lên một trận đau nhức.
Thi ên đế nhẹ nhàng buông hắc miêu trong lòng ra, tới giờ này khắc này, trên mặt mới hiện ra biểu tình kinh ngạc.
Một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm băng lãnh tỏa ra một tia sáng lạnh thấu xương.
Mũi kiếm run run kéo dài trên mặt đất, lưu lại thật dài những hoa ngân.
Hoa thần Mộ Diệp chỉ mặc y phục đơn giản, mái tóc đen dài tùy ý vấn ở sau đầu, gương mặt tuấn tú nhìn không giống như bình thường biểu tình trấn định mà trái lại mang theo vài phần hoảng hốt. Trong tay hắn cầm một thanh bảo kiếm sắc bén chậm rãi đi vào hành lang gấp khúc thông ra đại điện, hai tai tựa hồ như điếc không hề nghe thấy âm thanh náo nhiệt lan tràn khắp nơi.
hủ vệ cùng thị vệ vẫn chưa phát hiện hắn có vẻ dị thường, vừa thấy mặt liền hỏi: “Hoa thần đại nhân, yến hội từ lâu đã mở màn, người hôm nay đã tới chậm.”
M ộ Diệp không nhìn cũng không liếc mắt, thẳng tắp một đường mà đi. Ánh mắt hững hờ lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng mắt hướng lên cao nhìn một tuấn mỹ nam tử ngồi trên ngai vàng giữa đại điện.
gồi ở bên cạnh lại là một nử tử xinh đẹp, ánh mắt môi cười đều là quyến rũ động nhân, người ngoài nhìn vào đã biết đây chính là nữ nhân đang được Thiên đế sủng ái.
Mộ Diệp đứng ở xa xa nhìn hai người bọn họ, kiếm cầm trong tay không tự chủ được mà run rẩy, trong ngực huyết khí dâng trào đến khó thở.
Mộ Diệp hít sâu một hơi, ép buộc mình quên những hồi ức ngọt ngào lúc trước, hắn đợi người nọ hồi tâm chuyển ý, đã chờ đợi lâu lắm, để rồi rốt cục minh bạch tất cả chỉ là ảo giác.
< >Nử tử hai bên trái phải cũng cười theo nói: “Cửu văn hoa thần dung mạo hơn người, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Bất quá nghe nói hắn tính tình rất cao ngạo, ngay cả bệ hạ cũng không để vào mắt. Còn nhớ bách hoa yến lần trước, bệ hạ ra lệnh hắn múa kiếm, hắn một mực nói đang ôm bệnh trong người, nhất quyết không đồng ý, chẳng biết thật hay giả?”
< >Mộ Diệp tại thiên giới người nhỏ, lời nhẹ, nơi chốn đều cẩn thận, không dám quá phận rêu rao, đây cũng là lần đầu nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của Thiên đế tại bách hoa yến mà múa kiếm.
Th oáng chốc chỉ thấy kiếm quang loang loáng.
B ên dưới thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi, nhưng đang vào lúc cao trào trong chớp mắt Mộ Diệp lại đột nhiên thay đổi kiếm chiêu. Hắn bỗng dưng tiến lên hai bước, trường kiếm trong tay không lưu tình chút nào hướng về phía Thiên đế đâm thẳng vào trước ngực — chỉ cần mạnh thêm một tấc, là có thể xuyên thấu vào tim.
N hư vậy mà cả gan làm chuyện phản loạn, thực sự là không thấy không tin, lần đầu mới thấy được.
Vì sao đối với ta như vậy?”
Y nhãn thần trong suốt, ánh mắt nhu hòa, giọng nói nhỏ nhẹ, thực sự là người phong nhã đa tình, nhưng hết lần này tới lần khác… đúng là người đa tình cũng chính là người tối vô tình.
Thi ên đế nhẹ nhàng buông hắc miêu trong lòng ra, tới giờ này khắc này, trên mặt mới hiện ra biểu tình kinh ngạc.