Chương 3
“Rầm!”< >Một dòng nước lạnh lẽo nặng nề đổ ập lên trên người.
Mộ Diệp run run một chút, trong hồi ức mông lung triệt để tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt.
Bên tai không nghe tiếng kêu la thảm thiết như những lời đồn đoán, trái lại an tĩnh đến kì lạ.
u Sâm đã sớm thay đổi xiêm y, ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa, ngoại trừ hiển thị sắc mặt tái nhợt bên ngoài, hình dáng hoàn toàn không giống như vừa bị đâm qua một kiếm.
Mộ Diệp trừng mắt liếc hắn, lãnh đạm nói: “Điều không phải tru di hay sao, bệ hạ chỉ cần động thủ là được.”
< >“Hà tất phải quật cường như vậy?” Lâu Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, nói: “Ta từ trước đến nay điều không phải là người thương hương tiếc ngọc.”
Vừa dứt lời, hắc y thị vệ hai bên trái phải vung cao roi, từng lằn roi liên tục hạ trên người Mộ Diệp.
Roi không lưu tình chút nào liên tục đánh vào trên người, phát ra âm thanh nặng nề.
.. a…”
Mộ Diệp thời gian mới đầu còn hừ một tiếng, lúc sau cắn chặt răng, không thốt ra lời gì nữa. Mái tóc đen dài tán loạn rơi trên đầu vai, mồ hôi lạnh theo sườn mặt chảy xuống, một roi rồi một roi, cứ thế liên tục hạ xuống làm trên người hằn lên những đường máu, một thân bạch y đều bị nhiễm đỏ.
u Sâm cảm thấy thú vị, kêu thị vệ ngừng tiên hình, đi từng bước một tới bên cạnh Mộ Diệp, ngón tay cố ý đè lên vết thương đang rỉ máu do bị roi đánh gây nên, ôn nhu hỏi: “Đau không? có cảm thấy hối hận chưa?”
Mộ Diệp hít sâu một hơi, đôi môi chậm rãi nở nụ cười tươi, nói: “Ta hối hận một kiếm vậy mà đâm vào không đủ sâu, một lần không thể kết liễu tính mệnh của ngươi.”
Hắn nói những lời này xong thực sự thấy rất thỏa mãn. Lâu Sâm lại tuyệt không nổi giận, trái lại cười ha ha đứng lên, đôi môi tiến đến bên tai Mộ Diệp, gần gũi hầu như hôn lên tai hắn, tiếng nói trầm thấp động nhân: “Đệ tướng mạo tuy rằng rất đẹp, nhưng tính cách lại quá mức nặng nề, chơi đùa vài lần là thấy không có ý nghĩa, ngược lại nhìn hình dáng hiện tại của đệ như vậy ta lại thấy… Tương đối thú vị.”
Y nói xong thản nhiên như trước đây hôn lên mặt hắn.
Lâu Sâm thấy thế giật mình, cười càng thêm thoải mái. Nhưng trên người vốn có thương tích, mặc dù đã dùng thuật chữa trị qua nhưng dù sao cũng chưa khỏi hẳn, cười lớn tác động đến vết thương, khiến y nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
Y không hề miễn cưỡng Mộ Diệp, lấy tay vén gọn mái tóc đen tán loạn, ôn ngôn mềm giọng nói: “Ta ngày mai sẽ trở lại thăm đệ.”
Mộ Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt thấy bóng lưng quen thuộc càng đi càng xa, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Bệ hạ, dù cho chỉ có một khắc cũng được, ngươi có từng đối với ta thật tình động tâm qua?”
H n cảm giác hàn khí bắt đầu từ lòng bàn chân từ từ dâng lên, lạnh lẽo thấu xương, lạnh tới những đầu ngón tay, cho dù lúc nãy bị từng đường roi đánh trên người cũng không đau đớn như lúc này.
ắn một thân linh lực sớm bị phong, lại vừa bị một trận tiên hình thảm khốc, lúc này mình đầy thương tích, miệng vết thương vẫn còn chảy máu. Trong miệng đều là một mảnh cay đắng khó chịu, trong yết hầu dâng lên một cổ huyết vị không thể kìm nén, làm hắn khó thở cơ hồ muốn ngất đi..
hưng trên người những vết thương vẫn nóng như lửa đốt vô cùng đau đớn, làm hắn tiếp tục tỉnh lại.
Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, giãy dụa nhìn về phía phát ra tiếng nói, hỏi lại: “Các hạ là ai?”
g>Trong lúc nói chuyện, một đạo nhân ảnh từ trong bóng tối đi ra, tư thái lả lướt,người này toàn thân vận hắc y, môi hồng răng trắng, tóc đen mượt như mây, hình dáng diễm lệ tuyệt luân.
“Người bị bệ hạ vứt bỏ cũng có không ít, người lớn gan như ngươi quả là không có người thứ hai, chẳng trách bệ hạ lại đối với ngươi vài phần kính trọng.”
“Thì đã sao? Ta không phải cuối cùng cũng kết thúc sinh mạng ở đây sao?” Mộ Diệp toàn thân vô lực, sợi dây trói chặt hai tay đã thật sâu siết chặt vào da thịt, nhưng một tiếng rên rỉ cũng không có kêu lên, trầm giọng nói: “Quân ký vô tình ta liền bỏ, kẻ phụ lòng người, sao đáng cho ta nhớ mãi không quên?”
Mộ Diệp vừa dứt lời, nàng kia liền mở lời khen một tiếng “Tốt ”, gương mặt tú lệ hơi nhăn nhó, nhìn qua cũng không hẳn là cười cũng không hẳn là khóc, rất có vẻ âm trầm quỷ dị. Hơn nữa hành động kế tiếp càng kỳ quái,nhanh tay lấy trong lòng ra một cây chủy thủ màu huyết hồng, một phát cắt đứt dây trói trên người Mộ Diệp.
N ữ tử cẩn cẩn dực dực thu hồi chủy thủ, nói: “Bệ hạ mặc dù sai người bắt giữ ngươi, nhưng muốn ta nguyện ý thả ngươi đi cũng là chuyện dễ dàng, hiện tại thì ngươi có muốn rời khỏi nơi đây không?”
Mộ Diệp tâm trạng kinh ngạc, nét mặt lại bất động thanh sắc, chỉ nói: “Ta cùng các hạ không quen,vô cớ vì sao ngươi lại giúp ta?”
Mộ Diệp thấy thần tình của nàng mới biết được nàng cũng là một người yêu cuồng dại, hơn nữa hiển nhiên đối Lâu Sâm chưa hết tình. Nhân lúc xảy sự tình này, không biết là thực sự cố tình tương trợ, hay là nghĩ nhân cơ hội này diệt trừ tình địch như hắn?
Mộ Diệp lấy tay đè đầu vai che vết thương, mạnh mẽ chống đỡ đi theo phía sau, một đường mà đi thực sự chưa từng gặp qua trở ngại.
àng thấy hắn chần chờ, liền cười lạnh giải thích nói: “Có một đường duy nhất có thể thoát khỏi chỗ này là thông qua nhân giới, lúc ngươi nhảy xuống dưới, chẳng khác nào bỏ qua chức vị Hoa thần hàng đầu, càng không có khả năng trở về thiên đình. Nhưng là một phàm phu tục tử, có thể sống an nhàn còn hơn ở đây đánh mất tính mệnh.”
Nói như vậy gần như là cưỡng bức và dụ dỗ, quả thực như là sợ Mộ Diệp không chịu ly khai.
Mộ Diệp nguyên bản cũng không thèm để ý sinh tử, chỉ là đã có một cơ hội như thế, đương nhiên không muốn tiếp tục bị Lâu Sâm đùa bỡn, bởi vậy quyết tâm phải li khai, bước chân đi về phía trước nửa bước.
u Sâm đã sớm thay đổi xiêm y, ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa, ngoại trừ hiển thị sắc mặt tái nhợt bên ngoài, hình dáng hoàn toàn không giống như vừa bị đâm qua một kiếm.
< >“Hà tất phải quật cường như vậy?” Lâu Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, nói: “Ta từ trước đến nay điều không phải là người thương hương tiếc ngọc.”
Roi không lưu tình chút nào liên tục đánh vào trên người, phát ra âm thanh nặng nề.
.. a…”
Mộ Diệp thời gian mới đầu còn hừ một tiếng, lúc sau cắn chặt răng, không thốt ra lời gì nữa. Mái tóc đen dài tán loạn rơi trên đầu vai, mồ hôi lạnh theo sườn mặt chảy xuống, một roi rồi một roi, cứ thế liên tục hạ xuống làm trên người hằn lên những đường máu, một thân bạch y đều bị nhiễm đỏ.
u Sâm cảm thấy thú vị, kêu thị vệ ngừng tiên hình, đi từng bước một tới bên cạnh Mộ Diệp, ngón tay cố ý đè lên vết thương đang rỉ máu do bị roi đánh gây nên, ôn nhu hỏi: “Đau không? có cảm thấy hối hận chưa?”
Y nói xong thản nhiên như trước đây hôn lên mặt hắn.
Lâu Sâm thấy thế giật mình, cười càng thêm thoải mái. Nhưng trên người vốn có thương tích, mặc dù đã dùng thuật chữa trị qua nhưng dù sao cũng chưa khỏi hẳn, cười lớn tác động đến vết thương, khiến y nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
H n cảm giác hàn khí bắt đầu từ lòng bàn chân từ từ dâng lên, lạnh lẽo thấu xương, lạnh tới những đầu ngón tay, cho dù lúc nãy bị từng đường roi đánh trên người cũng không đau đớn như lúc này.
ắn một thân linh lực sớm bị phong, lại vừa bị một trận tiên hình thảm khốc, lúc này mình đầy thương tích, miệng vết thương vẫn còn chảy máu. Trong miệng đều là một mảnh cay đắng khó chịu, trong yết hầu dâng lên một cổ huyết vị không thể kìm nén, làm hắn khó thở cơ hồ muốn ngất đi..
hưng trên người những vết thương vẫn nóng như lửa đốt vô cùng đau đớn, làm hắn tiếp tục tỉnh lại.
Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, giãy dụa nhìn về phía phát ra tiếng nói, hỏi lại: “Các hạ là ai?”
g>Trong lúc nói chuyện, một đạo nhân ảnh từ trong bóng tối đi ra, tư thái lả lướt,người này toàn thân vận hắc y, môi hồng răng trắng, tóc đen mượt như mây, hình dáng diễm lệ tuyệt luân.
N ữ tử cẩn cẩn dực dực thu hồi chủy thủ, nói: “Bệ hạ mặc dù sai người bắt giữ ngươi, nhưng muốn ta nguyện ý thả ngươi đi cũng là chuyện dễ dàng, hiện tại thì ngươi có muốn rời khỏi nơi đây không?”
àng thấy hắn chần chờ, liền cười lạnh giải thích nói: “Có một đường duy nhất có thể thoát khỏi chỗ này là thông qua nhân giới, lúc ngươi nhảy xuống dưới, chẳng khác nào bỏ qua chức vị Hoa thần hàng đầu, càng không có khả năng trở về thiên đình. Nhưng là một phàm phu tục tử, có thể sống an nhàn còn hơn ở đây đánh mất tính mệnh.”
Mộ Diệp nguyên bản cũng không thèm để ý sinh tử, chỉ là đã có một cơ hội như thế, đương nhiên không muốn tiếp tục bị Lâu Sâm đùa bỡn, bởi vậy quyết tâm phải li khai, bước chân đi về phía trước nửa bước.