Chương 22

“Kết thúc.” Lâu Sâm nhìn hắn từ từ bình tĩnh nhìn những tia sáng chậm rãi bay xuống, thì thào thở dài nói.

hông biết có phảí là Mộ Diệp lỗi giác hay không, hắn luôn cảm y như là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đã không còn lòng dạ nào bận tâm những thứ này..., chỉ là trừng lớn hai mắt khô khốc mờ mịt chăm chú nhìn phía rước, thậm chí buông xuôi hai tay, không có ý đồ thử thoát khỏi ôm ấp của Lâu Sâm.

âu Sâm rất thoả mãn với biểu hiện của hắn, nhẹ nhàng nói: “Nơi này không có gì hay để xem, chúng ta trở về đi.”









Trong khi đang nói chuyện, lòng bàn tay nổi lên nhàn nhạt hồng quang. Đợi khi tia sáng cực lớn, hắn đột nhiên giơ tay hướng lồng ngực đánh lên.

âu Sâm không ngờ được lúc này hắn còn có thể sử dụng pháp thuật, hơi sửng sốt một chút, vội vàng giữ lại cổ tay của Mộ Diệp.





... Tay hắn bị gẫy nát

N ưng Mộ Diệp không có chút đau đớn nào, đôi mắt đen nhánh cũng không có tâm tình gì, chỉ là kinh ngạc nhìn cánh tay mình.











hưng dáng vẻ của Mộ Diệp trước sau không hề phản ứng, cho dù bị nặng nề ném lên trên giường, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

ơn giận Lâu Sâm vốn chưa tiêu tan, lúc này cảm thấy trong lòng lại dấy lên ngọn lửa vô danh. Y cũng đi theo ngồi vào trên giường, cúi đầu đưa mắt nhìn hắn, hỏi: “Đệ đây là biểu tình gì? Còn đang suy nghĩ làm thế nào tự sát sao?”







âu Sâm liền lộ ra dáng tươi cười, cố ý nắm cổ tay hắn, tăng thêm một chút lực đạo.



õ ràng phải là đau nhức thấu tâm can, nhưng linh hồn của hắn tựa hồ đã bị hút ra khỏi thân thể, cảm giác gì cũng không có.

H n chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lâu Sâm.

am nhân trước mặt vô tình như vậy, nhưng ánh mắt y như nước, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nỉ non: “Hiện tại đã biết rõ đệ là người của ai chưa? Nếu đệ chết, ta sẽ đi âm tào địa phủ lấy hồn phách của đệ về; nếu đệ hồn phi phách tán, ta sẽ thu thập từng tia tinh hồn, dù sao thì đời này của đệ… vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi ta. ”

Mộ Diệp cảm thấy trong miệng đầy vị cay đắng.







Y vừa nghĩ, vừa động tay cởi quần áo mỏng manh của Mộ Diệp.



Khi thân thể Lâu Sâm áp lên, hắn chủ động nâng eo lên, thuận lợi cho người kia thô lỗ xâm phạm.




“ .. uhm… chậm một chút … A...”



ũng không có gì đặc biệt?





Chỉ cần...

Chỉ cần đừng… đừng để hắn yêu thêm người nào nữa là đủ rồi.








To n thân Mộ Diệp bởi vì tình cảm mãnh liệt mà trở nên nóng rực, nhưng đôi mắt âm trầm băng lãnh đến cực điểm.







ng vậy, y đã dùng hết tất cả thủ đoạn, cuối cùng cũng khiến sủng vật không nghe lời này phục tùng.





âu Sâm nhíu mày, nhịn không được đưa tay chạm vào gò má của Mộ Diệp.



Đây không phải là Mộ Diệp!






Y đem người trong lòng biến thành một quái vật vô tâm vô tình.