Chương 34
Mà hắn lại không chút quý trọng!
Hắn còn chưa có bồi y làm tất cả mọi việc, còn chưa uống trà y pha, xem hoa y trồng, còn không kịp…không kịp nói cho y tâm của hắn vẫn trước sau như một.
Y hôm qua ở trong sân nhìn hắn, cũng có cảm thụ như thế này sao?
Bệ hạ... Đừng đi...”
Hắn trời sinh tính tình quật cường, chưa bao giờ ở trước mặt Lâu Sâm cầu xin, nhưng lúc này không quan tâm mà mở miệng. Thân thể hắn vừa khẽ động, liền từ bên cạnh bàn nặng nề ngã ở trên mặt đất.
ắn sao có thể đóan được?
Bệ hạ có lệnh, mang Hoa thần đại nhân đến nhân giới.”
“Hoa thần đại nhân, xin thứ tội.”
Thiên giới gặp đại kiếp nạn, khắp nơi đều là lòng người hoảng sợ.
Mộ Diệp biết Lâu Sâm biếm hắn hạ phàm, hoàn toàn là vì bảo hộ hắn, thế nhưng hắn một chút cũng không cảm kích. Chỉ cần có chút khí lực, hắn liền há mồm gọi tên Lâu Sâm, lúc đầu còn thảm thiết cầu xin, về sau lại lại hung ác nguyền rủa, hắn cảm thấy mình đã điên rồi.
Th iên giới sụp đổ thì đã sao?
H ắn cái gì cũng không quan tâm, chỉ thầm nghĩ cùng người kia ở một chỗ.
ng rồi, là nửa trái tim!
T âm của hắn từ lâu đã cùng hồn phách của Lâu Sâm hòa vào nhau, tự nhiên có khả năng hóa giải pháp thuật của y.
Mộ Diệp vừa lấy lại tự do, không chút chần chờ, thân hình chuyển một cái, bàn tay vung lên, thuận lợi thoát khỏi kiềm chế của hai người thị vệ. “Đừng cản ta!”
ương nhiên không có ai dám tiến lên ngăn cản.
ay là lúc này thiên giới đại loạn, hình đường không người gác, hắn dọc đường không gặp phải trở ngại gì. Chỉ là hồ sâu lạnh lẽo thấu xương, lúc Mộ Diệр bơi đi, nhiều lúc cho rằng mình sẽ chết đuối ở đó. Chờ hắn thiên tận vạn khổ bò lên bờ thì cả người ướt đẫm, nước từ mái tóc dài chảy xuống không ngừng.
Thế nhưng hắn không rảnh quan tâm, chỉ lau qua loa gương mặt, giương mắt nhìn quanh.
Cảnh sắc cấm địa vẫn hoang vắng như cũ.
B u trời giăng đầy u ám âm trầm như muốn rơi xuống, khắp nơi trên mặt đất đều nứt nẻ.
Mộ Diệp chỉ đi vài bước, đã bị những hòn đá rơi loạn trúng trán, nhất thời máu chảy như suối. Tuy rằng cước bộ hắn lảo đảo, nhưng vẫn từng bước đi về phía trước.
Lâu Sâm đang ngồi dưới tàng cây thần mộc đã héo rũ.
T c y đã hoàn toàn biến trắng, nhưng dung nhan vẫn như trước tuấn mỹ vô song, lá cây khô vàng từng chiếc từng chiếc bay xuống, cảnh tượng tuyệt mỹ khiến lòng người run sợ.
u Sâm không hề ngờ tới lại gặp Mộ Diệp, lúc đường nhìn chạm nhau, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Nhưng lập tức lại dâng lên nụ cười, gần như sủng nịch thở dài, nói: “Hoa thần Mộ Diệp, ngươi dám kháng chỉ bất tuân?”
“Bệ hạ còn không biết tính tình của đệ sao? Đệ tuyệt sẽ không để người khác định đoạt số phận của mình.” Mộ Diệp rốt cục đi tới trước mặt Lâu Sâm, sau đó hạ thấp thân người, chậm rãi quỳ rạp xuống bên cạnh y.
“Cơ thể của ta sắp hóa thành trụ trời mới, đệ muốn lưu ở chỗ này với ta sao?”
Mộ Diệp ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển thì ra là cảnh mê người như vậy. Bởi vì trước khi thiên địa hủy diệt, hắn cùng với y cũng sẽ không chia lìa nữa.
Y hôm qua ở trong sân nhìn hắn, cũng có cảm thụ như thế này sao?
Bệ hạ... Đừng đi...”
ắn sao có thể đóan được?
Bệ hạ có lệnh, mang Hoa thần đại nhân đến nhân giới.”
Mộ Diệp biết Lâu Sâm biếm hắn hạ phàm, hoàn toàn là vì bảo hộ hắn, thế nhưng hắn một chút cũng không cảm kích. Chỉ cần có chút khí lực, hắn liền há mồm gọi tên Lâu Sâm, lúc đầu còn thảm thiết cầu xin, về sau lại lại hung ác nguyền rủa, hắn cảm thấy mình đã điên rồi.
Th iên giới sụp đổ thì đã sao?
H ắn cái gì cũng không quan tâm, chỉ thầm nghĩ cùng người kia ở một chỗ.
ng rồi, là nửa trái tim!
T âm của hắn từ lâu đã cùng hồn phách của Lâu Sâm hòa vào nhau, tự nhiên có khả năng hóa giải pháp thuật của y.
Mộ Diệp vừa lấy lại tự do, không chút chần chờ, thân hình chuyển một cái, bàn tay vung lên, thuận lợi thoát khỏi kiềm chế của hai người thị vệ. “Đừng cản ta!”
ương nhiên không có ai dám tiến lên ngăn cản.
ay là lúc này thiên giới đại loạn, hình đường không người gác, hắn dọc đường không gặp phải trở ngại gì. Chỉ là hồ sâu lạnh lẽo thấu xương, lúc Mộ Diệр bơi đi, nhiều lúc cho rằng mình sẽ chết đuối ở đó. Chờ hắn thiên tận vạn khổ bò lên bờ thì cả người ướt đẫm, nước từ mái tóc dài chảy xuống không ngừng.
Cảnh sắc cấm địa vẫn hoang vắng như cũ.
B u trời giăng đầy u ám âm trầm như muốn rơi xuống, khắp nơi trên mặt đất đều nứt nẻ.
Mộ Diệp chỉ đi vài bước, đã bị những hòn đá rơi loạn trúng trán, nhất thời máu chảy như suối. Tuy rằng cước bộ hắn lảo đảo, nhưng vẫn từng bước đi về phía trước.
T c y đã hoàn toàn biến trắng, nhưng dung nhan vẫn như trước tuấn mỹ vô song, lá cây khô vàng từng chiếc từng chiếc bay xuống, cảnh tượng tuyệt mỹ khiến lòng người run sợ.
u Sâm không hề ngờ tới lại gặp Mộ Diệp, lúc đường nhìn chạm nhau, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Nhưng lập tức lại dâng lên nụ cười, gần như sủng nịch thở dài, nói: “Hoa thần Mộ Diệp, ngươi dám kháng chỉ bất tuân?”
“Cơ thể của ta sắp hóa thành trụ trời mới, đệ muốn lưu ở chỗ này với ta sao?”