Quyển 2 - Chương 48: Mười bước giết một người

Tôi sát ý đã quyết, dọc đường đi, cũng có hắc y nhân định cản trở, nhưng đều bị đại đao của tôi chém, hoặc chết hoặc bị thương, cũng có không chết không bị thương, chỉ có vận khinh công thoát khỏi, tuy là như thế, trên người của tôi cũng mang vô số vết đao to nhỏ.















Tôi gắng sức gọi, lúc này mới phát hiện giọng nói đã khàn khàn, nhỏ đến nỗi không thành lời, cách xa như vậy, hắn khó mà nghe thấy được. Ngược lại Phi Viễn ở cạnh hắn qua khe hở lúc vung kiếm đã nhìn thấy tôi, quay đầu gọi hắn, nhìn khẩu hình môi là “Thiếu chủ”, thế nhưng cái tên kia chỉ đang lo gẫy đẩy đống cháy, không thèm quan tâm, có lẽ là bị kêu phiền, cũng chẳng thèm nhìn quơ lấy một cây củi đang cháy phóng về phía Phi Viễn, Phi Viễn không đề phòng, bị trúng một kích, cắn răng không rên lấy một tiếng, tiếp tục đánh trả lại bọn hắc y nhân đang bao vây, ánh mắt nhìn tôi tuy có ý tứ muốn giúp đỡ, nhưng làm sao thì hắn cũng không có cách.




Kh ông biết vì sao, tên hắc y nhân bên cạnh đang cùng tôi triền đấu lại dần dần lui bước, để tôi suông sẻ không chút trở ngại nhanh chóng lết hai chân đến cạnh Phi Viễn, bốn người che chở Phong Tiếu Thiên hơi nghiêng người tránh ra, tôi đứng sau lưng hắn, lúc này mới nghe được rõ, hắn vừa lấy kiếm gẫy khúc gỗ đang cháy, vừa mắng: “Tiểu bạch si… Muội ra đây cho ta! Cai đồ ngu ngốc muội… Nếu muội đi ra… Ta sẽ không bao giờ… mắng nữa…”











Giọng nói này, nghe một lần liền không thể quên, huống chi là tôi đã nghe vô số lần rồi, đúng là Đỗ Nhược.


Phong Tiếu Thiên nới lỏng tay, xoay ngươi một tay ôm lấy eo tôi, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta, khuôn mặt đang cười như hoa của Đỗ Nhược tức khắc ngưng lại.




Tôi bị hắn thình lình dọa nhảy dựng, cơ hồ phải nhảy dựng lên, nhìn hắn nghi hoặc, hắn lại nói: “Bỏng chết, qua bên này, đợi lát nữa không bị nướng chín cũng không được, chúng ta mau rời khỏi đây đi!”






Tôi mỉm cười, lắc đầu, chỉ cảm thấy trong lòng yên tâm bình thản không nói nên lời, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: “Huynh từng nói, chúng ta dù có phúc họa cũng có nhau mà!”


chấp kiếm hạ cửu châu, một mình tôi cảm thấy nhanh nhẹn! (?) Vẻ mặt bất kham phóng đãng như thế, chính là một Phong Tiếu Thiên mà tôi quen thuộc!


Đỗ Nhược dụng tâm kín đáo liếc mắt nhìn tôi: “Tiểu cung chủ à, người này đúng là cường địch của Vân Tiêu cung mà, mấy lần phá hủy chuyện tốt của cung chúng ta, hôm nay ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, lập trường đối lập đấy!”










ôi nới lỏng độc châm trong tay, cười khẽ: “Đỗ Nhược, tự soạn chiếu đi, không phải sở trường của ngươi sao? Hôm nay bất luận ngươi có để cho bọn ta rời khỏi đây không, bọn ta cũng sẽ đi! Ngươi thử xem có ngăn được không?”

Tiếng nói còn chưa dừng lại, trong đám hắc y nhân có người đầu tiên chống lại, hướng về phía Phi Viễn đánh tới.











Tôi nhanh nhào tới, trợn mắt ra nhìn, tay nhanh như chớp điểm mấy đại huyệt trên người Phong Tiếu Thiên, máu chỗ vết kiếm đâm đã chuyển sang màu đen, tôi nên hiểu rõ chứ, trên thân kiếm của Đỗ Nhược hẳn là đã quét độc dược!






Đỗ Nhược nhìn tôi như bị sợ hãi, há miệng thở dốc, tôi đưa mắt quết nhìn toàn cảnh, Kim phủ lúc này đã là một biển lửa, còn chúng tôi thì ở bên ngọn lửa hừng hực thù hận lẫn nhau.

Nhóm người này, nhìn võ công rõ ràng không phải là cùng một bang phái, lấy năng lực của Đỗ Nhược, tôi không kỳ quái ả ta sẽ mời được cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo, chỉ là lúc này đây, tôi cũng không có thì giờ mà hỏi.







ỗ Nhược mặt mày biến sắc, tôi nghĩ ả ta cũng biết tôi độc chết bốn tên vây quanh ả, muốn lấy mạng ả cũng không phải chuyện khó.

rong đám người có người nhỏ giọng kêu gào: “Ngươi đừng có ở đó mà dọa người…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã ngã xuống đất không dậy nổi, bệnh trạng độc nhất vô nhị giống hệt bốn người vừa nãy.


rong đám người có người lén thì thầm to nhỏ, có người liếc mắt nhìn Đỗ Nhược thật có lỗi rồi xoay người đi.

D n dần có người rời đi, tôi chỉ đưa mắt mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Nhược, không để một chút lơi lỏng!



hời điểm đám người đi hết chỉ còn lại bảy người, Đỗ Nhược nhìn ánh mắt tôi dĩ nhiên có hương vị cầu xin, tôi nhẹ nhàng hỏi: “Bảy người các ngươi, sao không đi? Định ở đây chờ chết ư?”



Tôi than nhẹ: “Các ngươi tên gọi là gì?”




“Được, ta thành toàn mảnh tâm của các ngươi đối với Đỗ cô nương!”


Tôi cười ha ha, vung tay áo, hai người kia yên lặng không tiếng động ngã xuống đất!




Tôi luôn miệng nói được, thuốc bột giấu trong tay áo nhẹ nhàng hạ xuống, để lưỡi kiếm trong tay dính một chút. Chợt phi người lên, đánh về phía hắn, hắn giơ kiếm định ngăn cản, nào biết tôi nửa đường lại đổi phương hướng, một kiếm công kích thẳng về phía Đỗ Nhược, Đỗ Nhược nghiêng người sang, kiếm cắt qua nửa ống tay áo của ả, bên cánh tay trái một vết thương thật dài, máu đỏ nhỏ giọt như từng hạt châu, nửa bộ quần áo tức khắc bị nhiễm đỏ.




Người nọ giống như không tin: “Tiểu cung chủ thực sự tha cho Đỗ sư muội sao?”




Người nọ còn chưa hiểu được, Đỗ Nhược đã khàn cả giọng, “Thiên Tinh, đồ yêu nữ, không phải chỉ là Lăng hoa toái sao, dược của Trần Vạn Sinh ta không tin hắn không có thuốc giải?”


Tôi thân thiết nhìn ả vô cùng đáng thương: “Không tồi, lăng hoa toái vốn dĩ là phương thuốc của sư phó ta, chỉ có điều là, sau khi bị ta cả tiến, ngay đến cả sư phó của ta cũng không biết cách điều chế thuốc này, chín chín tám mươi mốt vị thuốc, lượng dược và thứ tự trước sau không giống nhau, cho nên giải dược cũng không giống, sau nửa canh giờ, chỗ vết thương của ngươi sẽ đau đến không thể chịu nổi, một canh giờ sau, ngươi sẽ không chịu được phải gãi, ba canh giờ sau, miệng vết thương cho dù ngươi không gãi cũng sẽ thối rữa chảy mũ, huống chi ngươi sẽ không nhịn được mà gãi… Mười hai canh giờ sau, toàn thân ngươi sẽ phủ cả lên, diện tích thối rửa sẽ càng lớn hơn, cho dù sư phó của ta có thuốc ngăn độc, cũng không khác gì với uống rượu độc giải khát, da vẻ mặt mày của ngươi đều sẽ từ từ thối rửa, cũng chưa chết đâu, chỉ từ từ phá hỏng hết, tay, chân, ngũ quan, ngũ tạng lục phủ, một tiểu đại mỹ nhân xinh đẹp, tiểu đại mỹ nhân nổi tiếng khắp giang hồ, lại biến thành một đống thịt thối… Ha ha ha… Là do các ngươi ép ta… Là do các ngươi ép ta… Xuống tay với người ta yêu… Sẽ phải trả giá đắt!”