Quyển 2 - Chương 51: Đêm bồi hồi
Đầu mùa đông năm Tuyên Đức thứ mười ba, một trận tuyết rơi, lương thảo Bắc Hồ không kế, hai nước tức thì phát động chiến tranh. Mười vạn đại quân đóng tại biên cương phía bắc, chống chọi với bốn mươi vạn địch quân gót sắt của Bắc Hồ được ba ngày, toàn quân chết sạch.
T i đợi ở đế kinh hơn hai mươi ngày, mỗi ngày cũng si ngốc chăm sóc Phong Tiếu Thiên, thúc thủ vô sách.
Tôi nén nước mắt nhìn Phong Tiếu Thiên đang nằm yên tĩnh trước mặt, dấu vết sinh mệnh trên người hắn ngày càng dần tiêu tán, cho dù sư phó có dùng linh dược, cũng không thể níu kéo lại bước chân đang từng ngày một đến gần với tử thần.
T ật sự là không muốn quay về Phong phủ, người kia, giờ khắc này tính mạng đang bị đe dọa, tôi thì lại không thể làm được gì.
K ông biết sao, một luồng hoa mai nhè nhẹ dập dờn, chầm chậm trong không khí, nhìn lại dấu chân nhợt nhạt phía sau, đã nhanh chóng bị tuyết rơi phủ lên không còn dấu vết, khiến tôi nghĩ tới sinh mệnh, phải chăng sinh mệnh cũ cũng xoàng xĩnh thế này, rồi cũng sẽ có một ngày bị sinh mệnh mới, người mới và chuyện mới che đi dấu vết sót lại từng còn sống chăng?
Nghĩ đến lúc ấy, trong lòng có chút thê lương!
Sau lại đi tới một bờ tường cao tối đen, không chút nghĩ ngợi bèn nhẹ nhàng nhảy lên tường đi, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, điện các nối liền nhau, ngẫu nhiên có một ngọn đèn ngọc lưu ly hình bát giác lấp lánh, một đội vệ binh trong đên tối lẳng lặng đi qua, chặt chẽ nghiêm thủ thế này mà lại còn là kiến trúc to lớn, ngoại trừ hoàng cung, e là không có nơi thứ hai.
K hông chút nghĩ ngợi, tôi nhanh nhẹn đáp xuống, chỗ đang đứng trồng đầy hoa và cây cảnh, cuối mùa thu sương lạnh đã qua, lá hoa rụng khắp, không tranh nhau khoe sắc nữa, mùi thơm này, ngoài trừ mai sớm, còn hoa khác sao?
i theo hương mai, tránh né thủ vệ trong cung, tôi từ từ đi vào trong cung, mọi người đều nói đường vào cửa sau sâu như biển, tường cung trùng điệp thế này, quả nhiên là mênh mông biển lớn, nữ tử ở đây, ước chừng đến cả chèo thuyền nhỏ qua, ý nghĩ thoát khỏi đây đều bị bóp chết chăng?
Tôi đi thật lâu, luôn cẩn thận trốn tránh thủ vệ, đứng bên ngoài một điện các ba mặt bị nước bao quanh, trong điện các chung quanh đều u ám, chỉ có một căn phòng sáng đèn, có lẽ là nơi này cách chủ điện khá xa, nhưng lại ít có thị vệ.
ân điểm nhẹ một cái, nhẹ như yên hồng, tôi vụt qua cái lan can ngọc, nhẹ nhàng đứng bên song cửa sổ, thấm ướt ngón giữa, đục một lỗ xuyên qua song cửa giấy, nhìn vào bên trong.
Dưới ánh đèn ngọc lưu ly, một vị mỹ nhân mặc cung trang gương mặt ưu buồn đang nghiêng người dựa trên giường, tóc mây xỏa dài, trang điểm nhẹ nhàng lộng lẫy, gần đó một cung nữ tuổi khoảng hai mươi tám đang đứng hầu, trong phòng chỉ có hai người.
Cung nữ kia bước tới một bước, nhẹ nhàng khuyên giải: “Nương nương, mau sớm nghỉ ngơi đi, hôm nay hoàng thượng sợ rằng sẽ không tới, giờ đã canh tư rồi”.
Lại nghe Tích Nguyệt nói: “Nương nương đừng lo, nhị công tử đến kinh diện thánh, bệ hạ chắc chắn sẽ để nương nương gặp mặt nhị công tử, nương nương nên giữ gìn sức khỏe mới phải, tránh buồn phiền sinh bệnh, đến lúc gặp mặt nhị công tử, lại khiến công tử không vui.”
< >Mỹ nhân ngừng thở gấp, ngơ ngác nhìn Tích Nguyệt, tựa như bị mấy lời của nàng ta làm xúc động, trên gương mặt hiện lên một nụ cười thê lương, giơ tay nâng Tích Nguyệt đang quỳ dưới mặt đất lên: “Tích Nguyệt muội muội, chúng ta vốn là tỷ muội cùng nhau lớn lên, là do ta hồ đồ mà…”
T i đứng ngoài cửa sổ trong lòng không rõ tư vị, vì một chữ tình, thế nhân đều không tiếc tìm kiếm, hai thiếu nữ tử này ôm nhau khóc trong thâm cung, quả thực rất đáng thương.
Tôi thở dài một hơi, theo đường đi quay trở về.
ong đầu không ngừng nghĩ về tình cảnh thê lương của nữ tử vừa rồi, đột nhiên, tôi nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, họ nói đến Đông Phương gia, cái gì thay thế, tôi thình lình đem nối lại với chuyện trước đó, cho ra một kết luận kinh người: đại tiểu thư mà Đông Phương gia đưa vào cung là giả mạo, mà người giả mạo này lại thích nhị công tử, Đông Phương nhị công tử không phải là Đông Phương Ngọc sao?
K ết luận này quá mức dọa người, thế cho nên tôi đứng ngớ ra trong phút chốc, trong bầu trời đầy tuyết, mãi cho đến khi có một tiếng quát mắng: “Người nào dám cả gan xông vào hoàng cung? Người đâu, bắt thích khách…”
< g>Cùng với vệ binh đông nghìn nghịt, tôi rốt cuộc cũng tỉnh táo hoàn toàn lại, dưới chân điểm nhẹ, nhảy lên nóc nhà, phía sau một cái hỏa long phát sáng, có hai luồng bóng đen cũng nhanh nhẹn lên trên, tôi nào có lòng dạ ham chiến, tung một nắm thuốc mê, quay đầu chạy thoát.
Khi tôi về đến Phong phủ đã sắp canh năm, sắc mặt trắng xanh, quần áo trên người đã bị tuyết rơi làm ướt hết cả, lúc đẩy cửa đi vào, sư phó đang ngồi trong phòng tôi, trong mắt đầy tơ máu, ưu thương nhìn tôi.
ôi không biết phải nói gì, loanh quanh cả đêm, khiến tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, sư phó vẫn chưa chất vấn tôi, chỉ gọi thị nữ tới, mang cho tôi một thùng nước ấm, sau khi tắm rửa thoải mái, tôi say sưa ngủ.
T i đợi ở đế kinh hơn hai mươi ngày, mỗi ngày cũng si ngốc chăm sóc Phong Tiếu Thiên, thúc thủ vô sách.
T ật sự là không muốn quay về Phong phủ, người kia, giờ khắc này tính mạng đang bị đe dọa, tôi thì lại không thể làm được gì.
K ông biết sao, một luồng hoa mai nhè nhẹ dập dờn, chầm chậm trong không khí, nhìn lại dấu chân nhợt nhạt phía sau, đã nhanh chóng bị tuyết rơi phủ lên không còn dấu vết, khiến tôi nghĩ tới sinh mệnh, phải chăng sinh mệnh cũ cũng xoàng xĩnh thế này, rồi cũng sẽ có một ngày bị sinh mệnh mới, người mới và chuyện mới che đi dấu vết sót lại từng còn sống chăng?
K hông chút nghĩ ngợi, tôi nhanh nhẹn đáp xuống, chỗ đang đứng trồng đầy hoa và cây cảnh, cuối mùa thu sương lạnh đã qua, lá hoa rụng khắp, không tranh nhau khoe sắc nữa, mùi thơm này, ngoài trừ mai sớm, còn hoa khác sao?
i theo hương mai, tránh né thủ vệ trong cung, tôi từ từ đi vào trong cung, mọi người đều nói đường vào cửa sau sâu như biển, tường cung trùng điệp thế này, quả nhiên là mênh mông biển lớn, nữ tử ở đây, ước chừng đến cả chèo thuyền nhỏ qua, ý nghĩ thoát khỏi đây đều bị bóp chết chăng?
ân điểm nhẹ một cái, nhẹ như yên hồng, tôi vụt qua cái lan can ngọc, nhẹ nhàng đứng bên song cửa sổ, thấm ướt ngón giữa, đục một lỗ xuyên qua song cửa giấy, nhìn vào bên trong.
Dưới ánh đèn ngọc lưu ly, một vị mỹ nhân mặc cung trang gương mặt ưu buồn đang nghiêng người dựa trên giường, tóc mây xỏa dài, trang điểm nhẹ nhàng lộng lẫy, gần đó một cung nữ tuổi khoảng hai mươi tám đang đứng hầu, trong phòng chỉ có hai người.
< >Mỹ nhân ngừng thở gấp, ngơ ngác nhìn Tích Nguyệt, tựa như bị mấy lời của nàng ta làm xúc động, trên gương mặt hiện lên một nụ cười thê lương, giơ tay nâng Tích Nguyệt đang quỳ dưới mặt đất lên: “Tích Nguyệt muội muội, chúng ta vốn là tỷ muội cùng nhau lớn lên, là do ta hồ đồ mà…”
T i đứng ngoài cửa sổ trong lòng không rõ tư vị, vì một chữ tình, thế nhân đều không tiếc tìm kiếm, hai thiếu nữ tử này ôm nhau khóc trong thâm cung, quả thực rất đáng thương.
ong đầu không ngừng nghĩ về tình cảnh thê lương của nữ tử vừa rồi, đột nhiên, tôi nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, họ nói đến Đông Phương gia, cái gì thay thế, tôi thình lình đem nối lại với chuyện trước đó, cho ra một kết luận kinh người: đại tiểu thư mà Đông Phương gia đưa vào cung là giả mạo, mà người giả mạo này lại thích nhị công tử, Đông Phương nhị công tử không phải là Đông Phương Ngọc sao?
K ết luận này quá mức dọa người, thế cho nên tôi đứng ngớ ra trong phút chốc, trong bầu trời đầy tuyết, mãi cho đến khi có một tiếng quát mắng: “Người nào dám cả gan xông vào hoàng cung? Người đâu, bắt thích khách…”
< g>Cùng với vệ binh đông nghìn nghịt, tôi rốt cuộc cũng tỉnh táo hoàn toàn lại, dưới chân điểm nhẹ, nhảy lên nóc nhà, phía sau một cái hỏa long phát sáng, có hai luồng bóng đen cũng nhanh nhẹn lên trên, tôi nào có lòng dạ ham chiến, tung một nắm thuốc mê, quay đầu chạy thoát.
ôi không biết phải nói gì, loanh quanh cả đêm, khiến tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, sư phó vẫn chưa chất vấn tôi, chỉ gọi thị nữ tới, mang cho tôi một thùng nước ấm, sau khi tắm rửa thoải mái, tôi say sưa ngủ.