Quyển 2 - Chương 53: Sống lại

Sư phó mất hết một ngày một đêm, phối giải dược xong, tôi giữ hắn, nhưng không có cách nào đưa giải dược đã phối vào, sư phó thở dài: “Chung quy là đã quá muộn rồi, đầu lưỡi cũng cứng, nếu lúc này mà còn chưa nuốt thuốc vào bên trong, sợ là xoay trời chuyển đất cũng hết cách!”

Tôi cầm chiếc thìa cạy bờ môi của hắn ra, cẩn thận múc thuốc đổ vào, nước thuốc màu nâu chảy ra khóe miệng, yết hầu cũng không chịu chuyển động.









Vừa khóc vừa hỏi: “Sư phó, làm sao bây giờ?”




Ngưng một chút, tôi mới hiểu được ý sư phó, hớp một ngụm, đưa vào trong miệng hắn, cảm giác thuốc theo khóe miệng muốn chảy ra, đầu lưỡi sợ hãi luồn vào trong miệng của hắn, làm thay lưỡi của hắn – may mắn, lúc này, thuốc rốt cuộc cũng từ từ xuống yết hầu, cảm giác thấy tôi nhẹ nhàng vỗ về yết hầu của hắn trượt xuống rất nhỏ.



Có lẽ là do lâu rồi chưa ăn rồi, cho nên bụng hắn lại vang ùng ục hai tiếng, âm thanh này vào trong tay tôi, không khác gì âm thanh sung sướng của sinh mệnh!






ôi nhìn kỹ thuốc, chỉ là mấy vị thuốc bồi bổ cơ thể bình thường, e là sư phó thấy tôi ở đây đợi chờ không nghỉ cho nên mới như thế.









Tôi giận, mấy ngày ngủ không ngon, tính tình cũng tăng lên, nắm lấy cổ tay hắn vặn một cái, lập tức truyền đến tiếng tru lên như giết heo… lão hổ không phát uy, tưởng ta là mèo bệnh à?


Nam tử vừa bị tôi bẻ trật khớp cổ tay vừa kêu to: “Cứu mạng đi! Giết người rồi!”



T ôi vốn không quen đường đế kinh, buộc phải đi trên đường cái trở về Phong phủ, lúc bấy giờ bảy quẹo tám ngoặt vào trong một cái hẻm nhỏ, đúng là một cái tiểu mê cung mà, bốn phương tám hướng đều là đường rồi lại không phải là đường, khó khăn lắm mới chọn được con đường dọc theo ngõ nhỏ mà đi, cuối đường lại là một căn nhà của người ta, lại không có lối ra, đánh phải ảo não đi ngược trở ra,

Đ ng ngẩn người trước một lối rẽ nơi đầu ngõ, sau lưng vang lên tiếng của một giọng nam lưu lanh: “Tiểu cung chủ, ngươi định đi đâu thế? Có cần thuộc hạ dẫn đường không?”

Bất thình lình xoay người lại, dưới ánh mặt trời, một thanh sam công tử đang cầm kim phiến phe phẩy không có ý gì tốt nhìn tôi, một bộ dạng phòng đãng.






g>Vân Thu phe phẩy cây quạt to của hắn đi đằng trước, tôi ở cự ly cách hắn năm bước chậm rãi tiêu sái theo sau. Cứ mỗi lần hắn muốn quay lại đến gần tôi, lại bị tôi bất động thanh sắc lùi về phía sau nới rộng khoảng cách.






















Tôi nghe hắn hăng say than thở, quên mất sự chỉ trích của mình, không khỏi tò mò hỏi: “Không phải ngươi sớm đã rời khỏi Kim gia chạy đến đây, cứu lão đầu nhà bọn ngươi sao? Thế nào bây giờ còn đi dạo trên đường vậy?”