Quyển 2 - Chương 56: Thù hận
Thanh Thanh: mấy hôm nay mắt yếu quá, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu. Chương mình tâm đắc nhất là đây!
Đông đi xuân đến, vạn vật hồi sinh, tháng ba năm nay, chiến tranh giữa triều đình với Bắc Hồ đã đến hồi gây cấn, ngoài tiền tuyến luôn có tin thắng trận truyền về. Vị công tử quần là áo lụa tên Vân Khiêm này gây bất ngờ bằng mấy trận thắng lớn, ngay đến sư phụ mỗi lần khi vào cung chữa bệnh cho thái hậu, lúc về cũng có khi được ban thưởng, mỗi lần nói chuyện nhắc tới Vân Khiêm, cũng tán thưởng không ngớt lời.
T i rất vô cùng ủy khuất, kéo lấy ống tay áo sư phó làm nũng: “Đồ nhi tuổi còn nhỏ, sư phó người nhẫn tâm gả đồ nhi đi sao?”
Tôi bỉu môi, rất không vui với hành vi chìa tay ra ngoài lừa gạt này của sư phó.
ó điều là Phong Tiếu Thiên dường như đã bị mấy lời của tôi hôm đó chọc giận thật, hai ngày liên tục không thèm để ý tới tôi, cũng khiến cho tôi lo sợ bất an trong lòng, giống như đã làm chuyện gì đuối lý vậy. Suốt ngày chỉ nghĩ coi làm sao khiến hắn vui vẻ, đi sau lưng hắn nói một đống lời xin lỗi, cũng không thấy hắn hồi tâm chuyển ý.
Đ g lúc không còn kế nào khả thi, ở trong cung thái hậu có chỉ, cho đòi sư phó dẫn theo tôi tiến cung. Về phía sư phó đã vô số lần vào hoàng cung, tôi thì ngược lại tràn ngập tò mò, lập tức đem tâm tư bất mãn của Phong Tiếu Thiên vứt ra sau đầu, cực kỳ hứng thu đi theo sư phó tiến cung.
Suốt dọc đường đi, thần sắc sư phó ngưng trọng, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, thấy bộ dáng tò mò đủ thứ hết nhìn đông lại nhìn tây của tôi, cũng chỉ cẩn thận căn dặn tôi ở trong cung tránh có nhiều lời, chỉ cần đi theo sau ông là được, tôi thấy vẻ mặt thận trọng của sư phó, hứng thú đi chơi nhất thời bị nước dập tắc sạch.
Vào đến cửa điện, chỉ thấy bên trong điện có chút mờ mờ, nhìn bóng dáng phản chiếu tối mờ trước mặt, thật là khiến cho người ta không vui mà. Sư phó quỳ xuống, tôi cũng đành không tình nguyện mà quỳ theo, đương lúc mũi ngửi thấy một luồng hương gỗ trầm, thì nghe tiếng sư phó nói: “Thảo dân xin thỉnh an thái hậu nương nương, quý phi nương nương” tôi chỉ trầm mặc không nói, trong bụng thầm rủa bà thái hậu nương nương này vô số lần, rõ ràng là sư phó trị bệnh cho bà ta, rốt cuộc lại còn phải khom lưng quỳ gối với bà.
C ỉ nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Nhiễm thế tử không cần đa lễ!” còn có một giọng nữ dịu dàng khác nói: “Thế tử đại nhân chữa khỏi bệnh cũ của mẫu hậu, bổn cung vô cùng cảm kích thế tử đại nhân, làm sao dám nhận chi lễ của thế tử đại nhân, vị này chính là nhị đệ của bổn cung, vốn từng nghe danh thế tử đại nhân, hôm nay lại còn có duyên gặp được… Mẫu hậu, hôm nay nô tì cùng nhị đệ chính là nhờ hưởng chút vinh dự của lão nhân gia ngài, mới nhận thức được Nhiễm thế tử!”
T ôi cứ nhìn chằm chằm vị phi tử này đến xuất thần, từ từ đem nữ tử ý cười tràn đầy trên mặt này cùng với mỹ nhân mặc cung trang nước mắt ràn rụa đêm đó hợp lại thành một chỗ, bỗng cảm giác thấy có một luồng ánh mắt nóng rực đang lướt về phía tôi, bị một thanh âm lạnh lùng dọa sợ đến mức hồi hồn.
nh mắt của cả hai huynh đệ Đông Phương đều nhìn tôi cực kỳ phức tạp, hồng y thiếu nữ thì hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, tôi lơ đễnh, trên khuôn mặt nở ra nụ cười thật tươi, cười đến mức làm ả ta sửng sốt.
Đông Phương quý phi mềm giọng làm nũng: “Hôm nay mẫu hậu cũng đừng mới nhìn thấy vị muội muội này đã cảm thấy Phong Nhi lôi thôi, rồi về sau không để cho Phong Nhi đến Từ Ninh cung bầu bạn a! Chỉ là không biết vị muội muội này tên gọi là gì?”
Sau lưng truyền đến một tiếng “Ơ?” rất nhỏ. Tôi nghe thấy âm thanh, dĩ nhiên là thanh âm của tên tiểu tử Đông Phương Hàn kia, thái hậu cười khanh khách nói: “Tam công tử hẳn là từng gặp qua Mạc cô nương?”
Đông Phương Hàn lắp bắp nói: “Chưa từng… Thảo dân chưa từng gặp qua… Mạc cô nương!”
Thái hậu tựa như vô ý, cười nói: “Nhiễm thế tử, vị đồ đệ yêu quý này của ngươi bổn cung thấy rất thích, không bằng vào cung làm bạn với tên nhi tử không nên thân kia của ta thế nào?”
Tai nghe thấy sư phó đứng ở sau lưng cẩn thận đáp: “Hồi bẩm thái hậu, Vũ Nhi quen sống trong sơn dã, lỗ mãng không hiểu lễ nghi, ngược lại mấy năm trước đã được đính hôn với một hài tử con nhà bình thường, chỉ còn chờ ông thông gia cuối tháng này đến kinh thành thành hôn, làm sao xứng đáng vào cung bạn giá?”
ạ ơn xong, tôi tiếp nhận mâm đồ vật. Nữ quan truyền chỉ dụ của thái hậu, mọi người giải tán, Đông Phương quý phi đi trước, Đông Phương Ngọc cùng sư phó nhường tới lui một hồi, cùng song song ra khỏi Từ Ninh cung.
Đông Phương Ngọc tiến lên chào từ biệt với quý phi, tôi trộm nhìn sang, trên gương mặt quý phi hiện lên vẻ thống khổ, tựa như cực kỳ không muốn chia lìa với đệ đệ, nhưng tôi nhờ đêm đó xông nhầm vào cung, tự nhiên hiểu rõ quan hệ của nàng và Đông Phương Ngọc, nhịn không được thở dài một tiếng, chỉ đổi lấy được cái liếc mắt cực kỳ oán hận của Đông Phương Hàn, hắn nhẹ giọng nói: “Yêu nữ ngươi bớt giả nhân giả ý đi!”
Đông Phương Hàn đỏ mặt, không nói nên câu.
ôi thầm cười trộm, tiến tới kéo cánh tay sư phó, nhẹ giọng nói: “Sư phó đừng nóng giận! Tam công tử tính tình rất lỗ mãng, sư phó đại nhân đại lượng, so đo với một tên mãng tử làm gì?”
Lời còn chưa dứt, tôi chỉ thấy sư phó đã giãy cánh tay của tôi ra, một tiếng “bốp” dứt khoát vang lên, trên mặt cô gái đã bị cái tát làm đỏ ửng, sư phó đứng trước mặt ả, lúc tối trộm nhìn sang, trong mắt ông như muốn phun ra lửa, ngón trỏ chỉ lên trên gương mặt nha đầu kia, nói: “Nếu lại để cho ta nghe thấy nha đầu không biết sống chết nhà ngươi, có một câu không tốt mà phỉ báng Vũ Nhi của ta, cẩn thận ta cắt đầu lưỡi của ngươi!”
Tôi bị biến cố xuất hiện thình lình này làm giật mình đến ngây người, chưa bao giờ ngờ tới sư phó trước giờ luôn ôn hòa nho nhã cũng có lúc sẽ tức giận, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy nội tâm như nuốt phải trái quýt xanh tháng bảy, chua xót đến chọc tâm, lại giống như được tưới xuống rất nhiều nước ngọt, ngọt đến nỗi khiến người ta khó có thể mà tiếp nhận được, hốc mắt trúc trắc, nức nở nói: “Sư phó…”
Tôi chỉ khẽ nắm ống tay áo của ông không chịu buông tay, giống như hồi còn bé giả vờ té ngã. Đông Phương Ngọc đã bước nhanh tới, cau mày nói: “Tiểu Tây, ngươi sao lại thả miệng nói bậy như thế? Còn không mau nhận lỗi với tiền bối?”
T i rất vô cùng ủy khuất, kéo lấy ống tay áo sư phó làm nũng: “Đồ nhi tuổi còn nhỏ, sư phó người nhẫn tâm gả đồ nhi đi sao?”
ó điều là Phong Tiếu Thiên dường như đã bị mấy lời của tôi hôm đó chọc giận thật, hai ngày liên tục không thèm để ý tới tôi, cũng khiến cho tôi lo sợ bất an trong lòng, giống như đã làm chuyện gì đuối lý vậy. Suốt ngày chỉ nghĩ coi làm sao khiến hắn vui vẻ, đi sau lưng hắn nói một đống lời xin lỗi, cũng không thấy hắn hồi tâm chuyển ý.
Đ g lúc không còn kế nào khả thi, ở trong cung thái hậu có chỉ, cho đòi sư phó dẫn theo tôi tiến cung. Về phía sư phó đã vô số lần vào hoàng cung, tôi thì ngược lại tràn ngập tò mò, lập tức đem tâm tư bất mãn của Phong Tiếu Thiên vứt ra sau đầu, cực kỳ hứng thu đi theo sư phó tiến cung.
Suốt dọc đường đi, thần sắc sư phó ngưng trọng, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, thấy bộ dáng tò mò đủ thứ hết nhìn đông lại nhìn tây của tôi, cũng chỉ cẩn thận căn dặn tôi ở trong cung tránh có nhiều lời, chỉ cần đi theo sau ông là được, tôi thấy vẻ mặt thận trọng của sư phó, hứng thú đi chơi nhất thời bị nước dập tắc sạch.
C ỉ nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Nhiễm thế tử không cần đa lễ!” còn có một giọng nữ dịu dàng khác nói: “Thế tử đại nhân chữa khỏi bệnh cũ của mẫu hậu, bổn cung vô cùng cảm kích thế tử đại nhân, làm sao dám nhận chi lễ của thế tử đại nhân, vị này chính là nhị đệ của bổn cung, vốn từng nghe danh thế tử đại nhân, hôm nay lại còn có duyên gặp được… Mẫu hậu, hôm nay nô tì cùng nhị đệ chính là nhờ hưởng chút vinh dự của lão nhân gia ngài, mới nhận thức được Nhiễm thế tử!”
T ôi cứ nhìn chằm chằm vị phi tử này đến xuất thần, từ từ đem nữ tử ý cười tràn đầy trên mặt này cùng với mỹ nhân mặc cung trang nước mắt ràn rụa đêm đó hợp lại thành một chỗ, bỗng cảm giác thấy có một luồng ánh mắt nóng rực đang lướt về phía tôi, bị một thanh âm lạnh lùng dọa sợ đến mức hồi hồn.
nh mắt của cả hai huynh đệ Đông Phương đều nhìn tôi cực kỳ phức tạp, hồng y thiếu nữ thì hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, tôi lơ đễnh, trên khuôn mặt nở ra nụ cười thật tươi, cười đến mức làm ả ta sửng sốt.
ạ ơn xong, tôi tiếp nhận mâm đồ vật. Nữ quan truyền chỉ dụ của thái hậu, mọi người giải tán, Đông Phương quý phi đi trước, Đông Phương Ngọc cùng sư phó nhường tới lui một hồi, cùng song song ra khỏi Từ Ninh cung.
Đông Phương Ngọc tiến lên chào từ biệt với quý phi, tôi trộm nhìn sang, trên gương mặt quý phi hiện lên vẻ thống khổ, tựa như cực kỳ không muốn chia lìa với đệ đệ, nhưng tôi nhờ đêm đó xông nhầm vào cung, tự nhiên hiểu rõ quan hệ của nàng và Đông Phương Ngọc, nhịn không được thở dài một tiếng, chỉ đổi lấy được cái liếc mắt cực kỳ oán hận của Đông Phương Hàn, hắn nhẹ giọng nói: “Yêu nữ ngươi bớt giả nhân giả ý đi!”
ôi thầm cười trộm, tiến tới kéo cánh tay sư phó, nhẹ giọng nói: “Sư phó đừng nóng giận! Tam công tử tính tình rất lỗ mãng, sư phó đại nhân đại lượng, so đo với một tên mãng tử làm gì?”