Chương 3

Trên thế giới này tồn tại rất nhiều “thứ” mà có nhiều người không nhìn thấy.





* *

Sư g mù dày đặc ngập tràn, xòe ngón tay không thấy đâu cả. Du Lệ ôm cánh tay, mất kiên nhẫn điểm mũi chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn tận sâu bên trong sương mù dày đặc.



N ưng bất kể cô cố sức như thế nào cũng không ra nổi cái thế giới bị sương mù bao phủ trong mơ này.

Nè, anh ở đâu?’ Cô gọi với vào sâu trong sương mù.

S ơng mù vẫn bình thản như thế, phảng phất như chẳng có một ai.

Ti ếp đó cô lại gọi mấy tiếng, mãi cho đến lúc sương mù kích động lên, một bóng người dần hình thành trong sương mù, biến thành một bóng người đàn ông.

u Lệ ngẩng đầu nhìn, vẫn không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Dường như có lực lượng nào đó che kín khuôn mặt anh ta ở trong sương mù dày, bất kể cô cố gắng tới mức nào cũng không thấy rõ vóc dáng của đối phương, chỉ có thể phán đoán ra từ thân hình của anh ta, đây là một người đàn ông.


ến mức vì sao trong mộng của mình có một người đàn ông cô cũng từ bỏ đi tìm hiểu.



Nè, hôm nay tôi lại gặp những ma vật đó đó, lần này số lượng rất nhiều, hơn nữa lực lượng chúng như biến mạnh hơn, tôi chẳng cách nào tránh nổi, may mà có một anh rất đẹp trai đi qua giúp tôi, nếu không tôi lại gặp vận rủi rồi…”





ao lưu một mình chẳng thú vị tý nào, thấy anh ta trước sau như một chẳng nói một câu, Du Lệ lại chép miệng bảo, “Nếu anh không muốn nói chuyện với tôi thì sao tối nào cũng tiến vào trong mộng của tôi thế hả?”



T y đó rất lạnh, cô tự dưng run lập cập, theo bản năng định rụt lại, lại bị đối phương nắm chặt không bỏ.

Du Lệ hoài nghi người đàn ông trong mơ không phải là con người thực sự. Nếu là con người, vì sao đêm nào cũng đều tiến vào trong mộng của cô chứ?



Từ mấy năm trước, cô đã bắt đầu gặp người đàn ông trong mơ này rồi, sinh hoạt hiện thực cũng thay đổi quá lớn, tự dưng có thể nhìn thấy một số ít loại tồn tại không phải người mà người bình thường không cách nào nhìn thấy nổi, ban đầu thì sợ hãi rồi tập mãi cũng thành quen.

Vốn định bỏ mặc, cứ coi như không thấy là ổn, mãi cho đến khi những đồ vật không phải người đó bắt đầu tiếp xúc với cô.

ì An bảo sẽ giúp tôi tìm một bảo vệ” Du Lệ nói tiếp, “Mấy thứ đó càng ngày càng lợi hại, một người phàm như tôi không thể đối phó nổi, nghe bảo có một số ít người tài ba dị sỹ có thể đuổi quỷ trừ ma, đến lúc đó sẽ mời một người tài ba dị sỹ đi theo 24/24 giờ, hẳn là sẽ không sao…”



uối cùng trong mơ vẫn kết thúc là cô ngủ say sưa trong đó.

ước khi chìm vào giấc ngủ say trong mơ, Du Lệ cảm giác được người đàn ông trong mơ ôm cô vào lòng, có thứ gì đó lành lạnh mềm mềm áp nhẹ lên trán cô.

*

Sáng hôm sau, lúc bị trợ lý đánh thức, Du Lệ vỗ vỗ trán, lảo đảo đi vào trong buồng vệ sinh rửa mặt.




Du Lệ mắt nhắm mắt mở đầu óc mông lung, “Không có mà, bị một con quỷ không rõ hôn một cái có tính không đây?”









B n thân cô không đau lòng nhưng trợ lý đau lòng sắp chết, vội vã cầm quả trứng luộc di trán cho cô.

Ăn sáng xong, xe công ty cũng đến đúng giờ đón các cô tới đoàn làm phim.

Gần đây Du Lệ đang đóng một bộ phim điện ảnh, nhưng không phải nữ chính, mà chỉ là nữ số 3, là một kẻ yêu nam chính đến chết đi sống lại, đồng thời tìm mọi cách nghiền ép nữ chính, khiến nữ chính khổ sở, vai diễn không nhiều lắm, nhưng lại cực khó coi, rất phù hợp với gương mặt này của cô, phim yêu cầu chính là giá trị gương mặt này của cô.

V i điều này, Du Lệ coi thường, nữ thần giả dối gì đó, cô hoàn toàn không quan tâm. Vẫn bận rộn một ngày như cũ, đợi diễn xong, trời cũng gần tối.



Du Lệ xua tay, “Chuyện ngày mai thì để mai mới nói, để chị nghỉ một lát đi”



Du Lệ ừ một câu, nhắm mắt lại.



Du Lệ cũng bị bừng tỉnh. “Sao thế?’ Trợ lý Trịnh chưa kịp hoàn hồn hỏi.




au khi xe dừng lại, bảo vệ xuống xe kiểm tra lại không phát hiện ra gì, mặt đường vắng tanh, thông suốt, bằng phằng, càng không thể xảy ra tình trạng xóc nảy như vừa nãy, buồn bực vô cùng.







n đường đã sáng, dưới ánh đèn mờ nhạt ở ô cửa sổ, Du Lệ ôm lấy tấm chăn lông, hơi nghiêng đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mơ màng, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn nhảy lên trong sương mù đen, đó là một quái vật cao chừng ba mét, gần như có thể thấy vảy màu đen, bộ dáng dữ tợn, cứ rít gào về phía cô, hàng cây ven đường đu đưa mạnh, rào rạt.





“Có ma khí, ma vật đó vừa rời khỏi không lâu” Một thiên sư trẻ tuổi thăm dò xem xét một lúc, hỏi hai người bạn bên cạnh, “Lâu tiền bối, Mễ tiền bối, có cần đuổi theo không ạ?’






Mễ Thiên Sư khom lưng dùng tay xoa xoa vết mờ trên mặt đất, đây là một thứ đồ vật khó nắm bắt, mãi sau mới bảo, “Là một con ma Cabela… Đúng, không cần đuổi theo”



Mễ Thiên Sư sau khi xác định xong con ma chạy trốn, ngược lại không vội.





iện giờ đang thời buổi rối ren, nếu mặc kệ những ma vật đó hoạt động ở giới Đông Phương, thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.









Lại mấy ngày trôi qua, cuối cùng An Như cũng có tin tức.



Cuối cùng sau đó có muốn đi theo cô hay không tự nhiên là cô phải vừa lòng mới được.






Du Lệ nhướng mày, “Dì An à, giọng dì sao không chắc vậy ạ, chẳng nhẽ không thể đuổi quỷ trừ ma được ạ?” Vậy thì dùng để làm gì chứ?








< >Du Lệ, “Ai da, cuối cùng là có thể dùng được không ạ?”






An Như cứ như chẳng biết nói thế nào nữa, đành bảo, “Dù sao đến lúc đó con nhìn sẽ biết thôi”



Cô vẫn phải cẩn thận, chính mắt không chắc chắn thì dĩ nhiên sẽ không dẫn người đến chỗ mình ở.

Sau khi gác máy, Du Lệ uống xong một ly nước ấm, sửa lại trang phục, bảo chuyên gia hóa trang trang điểm thêm, rồi tiếp tục bận rộn với công việc.



Kh i An Như nói xong, tắt di động về văn phòng, nhìn về người đàn ông ngồi an tĩnh trên ghế sofa.

Người đàn ông dáng cao chân dài, sống lưng thẳng tắp, dáng ngồi khiến người ta thấy như một quý tộc ưu nhã, nếu xem nhẹ quần áo mang hơi hướm phong trần cổ xưa ra, thì rõ ràng là phong cách của một lão đại cao vời vợi.