Chương 5
Nơi Du Lệ ở là một khu nhỏ cao cấp, khung cảnh thanh nhã yên tĩnh, vô cùng an toàn, tuyệt đối không có kẻ săn tin nào tiến vào được.
ào lúc Du Lệ xuất hiện, trợ lý Trịnh đi tới cạnh cô, cô nàng và Du Lệ cùng tuổi, vẫn luôn chăm sóc cho cô, giúp đỡ cô, nhìn cô đi một mạch đến hiện giờ, những năm gần đây cũng có tình cảm trong lúc chăm sóc lẫn nhau, nói là quan hệ tương trợ giữa nghệ sỹ với nhau chẳng bằng nói là người thân sống nương tựa vào nhau thì đúng hơn.
o không rõ tình hình cụ thể của vệ sỹ, trợ lý Trịnh cảm thấy lo lắng vu vơ.
Bỏ qua thân phận vệ sỹ ra, thì một nam một nữ, chẳng phải giống như đang ở chung đó sao? Trai đơn gái chiếc gì gì đó, sao không lo lắng chứ.
C ô nàng lại nhìn về hướng phòng dành cho khách, bảo, “Có chuyện gì thì gọi cho em nhé, đừng tắt di động”
úc này, Chử Hiệt đã thay xong quần áo từ trong phòng khách đi ra, thấy gương mặt tuấn lệ phi phàm đó, trợ lý Trịnh đột nhiên lại cảm thấy mình quá nghĩ nhiều, người đàn ông có nhan sắc như thế, hẳn là an toàn đáng tin cậy chứ?
Du Lệ nhìn người đàn ông mặc quần áo trên người, hỏi, “Quần áo có vừa anh không? Mắt Tuyết Dung rất chuẩn đó, chắc không sai lệch lắm”
Chẳng mấy khi tiếp xúc với người tài ba dị sỹ. Tuy Du Lệ rất muốn dò hỏi chút gì đó, nhưng thấy bộ dáng lãnh đạm của người đàn ông, thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ lại hỏi, có lẽ chuyện thiên sư Huyền Môn không phải là chuyện người thường nên hỏi, trước khi chưa quen, cô vẫn nên biết điều thì hơn.
au khi nói câu chúc ngủ ngon với Chử Hiệt, Du Lệ cũng lên lầu đi nghỉ.
ua mấy phút, cơn buồn ngủ vẫn chưa ập tới, bất giác thấy hơi ngạc nhiên ngồi dậy, vỗ vỗ mặt mình, vui vẻ nghĩ, chẳng nhẽ vì trong nhà có một vệ sỹ có thể đuổi quỷ hàng ma nên “Người” trong mộng cũng không dám kéo cô đi vào giấc mộng nữa ư?
Ph ng khách dưới lầu, người đàn ông cũng tương tự không ngủ ngẩng đầu nhìn trần nhà, phảng phất như đang nhìn gì đó xuyên vách tường vậy.
S ng sớm, trợ lý Trịnh mang theo bữa sáng đầy dinh dưỡng đến nhà, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất trước phòng khách. Trong ánh sáng bình minh, người đàn ông quay đầu nhìn lại, lây dính chút ráng màu tươi đẹp, thân hình thon cao ưu nhã, khuôn mặt tuấn lệ như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của ông trời, tóc đen hơi lấp lánh sáng.
Phải biết, hôm nay cô nàng mang theo ba phần ăn sáng cho ba người tới, vốn tưởng vệ sỹ ăn nhiều, nhưng ăn nhiều quá thế này thì cũng hơi quá đó chứ?
Người đàn ông lại thản nhiên đáp, “Được”
Trợ lý Trịnh, “….”
B n cùng hơn chính là một cái dạ dày bá vương không có đáy, ngẫm lại thấy rất đáng thương.
Cô nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt thêm đồng tình, nghĩ đến hôm qua ít bị kéo vào cảnh trong mơ, cảm giác ngủ đến bình minh, tâm tình đột nhiên không tồi, quy hết mọi công lao cho bản lĩnh người đàn ông này, không kìm được bảo, “Sau này anh muốn ăn gì cứ nói, đảm bảo cho anh ăn đến no đi”
Trợ lý Trịnh lại lộ ra biểu tình khó nói lần nữa.
Tự dưng bên cạnh có thêm một vệ sỹ, cảm xúc Du Lệ cũng không nhiều, cuối cùng cũng là một nhân vật của công chúng, cô đã quen bên cạnh có đám đông quay chung quanh, sau khi cô xuất hiện không lâu, công ty đã bảo vệ cô toàn diện, vệ sỹ còn nhiều hơn các nghệ sỹ tầm thường khác.
Vì thế lúc những thứ phi nhân loại chưa làm loạn, Chử Hiệt vốn không cần ra tay, thêm nữa tính cách anh vốn trầm mặc ít nói, nên người ta dễ xem nhẹ sự tồn tại của anh.
N hưng muốn xem nhẹ anh cũng không dễ.
u khi đến đoàn làm phim, Du Lệ theo lệ thường được mọi người vây quanh dẫn cô đến phòng nghỉ chuyên dụng. Những người đi ngang qua chào hỏi sôi nổi ân cần cung kính, nhưng ánh mắt họ hôm nay dừng lại lâu hơn mọi lần, càng có nhiều người tụ tập đông đằng sau Du Lệ.
ười đàn ông dáng cao thon là một vệ sỹ cực cao, cao gần một mét chín, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy gà, lại còn thêm cái gương mặt trời cho quá ưu đãi của anh nữa.
T ước đây mỗi lần cô đóng phim, hơn phân nửa ánh mắt trong đoàn làm phim đều ngắm nhìn trên người cô.
N ưng hôm nay lại khác hẳn, ánh mắt mọi người càng ngắm trên người đàn ông nào đó nhiều hơn, ồn ào suy đoán thân phận của anh, lại có người đoán không rõ anh có phải là nghệ sỹ do công ty Cảnh An bồi dưỡng ra không, xuất hiện định nhờ Du Lệ giúp đỡ.
Vị Bảo Tiêu nghèo trước sau như một lắc đầu. Trợ lý Trịnh lại biểu lộ thần sắc đồng tình lần nữa.
Tới giờ ăn trưa, Tiên sinh Bảo Tiêu ngồi trong phòng ăn với Du Lệ.
Du Lệ vẫn ăn loại cơm dinh dưỡng được nấu riêng cho cô như trước, những người khác còn lại trong đoàn làm phim ăn cơm hộp, nghĩ đến lượng cơm Chử Hiệt ăn, trợ lý Trịnh bảo người ta mang mấy hộp cơm tới.
May giá trị Du Lệ cũng lớn, lại có phòng nghỉ riêng, mới không để cho ai thấy cảnh như vậy, nếu không một người đẹp trai lại là một thùng cơm thì thật kinh khủng quá.
rợ lý Trịnh cầm đũa, cứ ngơ ngác nhìn gương mặt xinh đẹp của Bảo Tiêu tiên sinh, dáng thon cao rất xứng, thực không nghĩ ra sao anh có thể ăn như thế, chẳng nhẽ anh ấy nghèo mới thành vậy, chỉ là vì ăn quá nhiều, nên mới phải kiếm tiền cũng không đủ để ăn no sao?
V ì thế mới nói, người có tiền giống nhau, khác hẳn với người nghèo bần cùng.
i sau khi Du Lệ đi trang điểm thêm xong, trợ lý Trịnh nói nhỏ, “Chị Du à, chị cũng đối tốt với anh ta quá đi” Tuy nhìn thấy gương mặt kia, vẫn khiến người ta không kìm được mà đối xử thật tốt với anh ta.
Du Lệ cười bảo, “Anh ấy cũng xem như là ân nhân cứu mạng của chị, sau này chị còn phải dựa vào anh ấy nữa, đối tốt với anh ấy chút chẳng phải là đúng sao?”
N hưng trợ lý vẫn cảm thấy, thái độ này của Du Lệ tốt đến mức cứ như đang nuôi dưỡng vị tiên sinh Bảo Tiêu kia vậy.
ào lúc Du Lệ xuất hiện, trợ lý Trịnh đi tới cạnh cô, cô nàng và Du Lệ cùng tuổi, vẫn luôn chăm sóc cho cô, giúp đỡ cô, nhìn cô đi một mạch đến hiện giờ, những năm gần đây cũng có tình cảm trong lúc chăm sóc lẫn nhau, nói là quan hệ tương trợ giữa nghệ sỹ với nhau chẳng bằng nói là người thân sống nương tựa vào nhau thì đúng hơn.
o không rõ tình hình cụ thể của vệ sỹ, trợ lý Trịnh cảm thấy lo lắng vu vơ.
Bỏ qua thân phận vệ sỹ ra, thì một nam một nữ, chẳng phải giống như đang ở chung đó sao? Trai đơn gái chiếc gì gì đó, sao không lo lắng chứ.
C ô nàng lại nhìn về hướng phòng dành cho khách, bảo, “Có chuyện gì thì gọi cho em nhé, đừng tắt di động”
úc này, Chử Hiệt đã thay xong quần áo từ trong phòng khách đi ra, thấy gương mặt tuấn lệ phi phàm đó, trợ lý Trịnh đột nhiên lại cảm thấy mình quá nghĩ nhiều, người đàn ông có nhan sắc như thế, hẳn là an toàn đáng tin cậy chứ?
au khi nói câu chúc ngủ ngon với Chử Hiệt, Du Lệ cũng lên lầu đi nghỉ.
ua mấy phút, cơn buồn ngủ vẫn chưa ập tới, bất giác thấy hơi ngạc nhiên ngồi dậy, vỗ vỗ mặt mình, vui vẻ nghĩ, chẳng nhẽ vì trong nhà có một vệ sỹ có thể đuổi quỷ hàng ma nên “Người” trong mộng cũng không dám kéo cô đi vào giấc mộng nữa ư?
Ph ng khách dưới lầu, người đàn ông cũng tương tự không ngủ ngẩng đầu nhìn trần nhà, phảng phất như đang nhìn gì đó xuyên vách tường vậy.
S ng sớm, trợ lý Trịnh mang theo bữa sáng đầy dinh dưỡng đến nhà, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất trước phòng khách. Trong ánh sáng bình minh, người đàn ông quay đầu nhìn lại, lây dính chút ráng màu tươi đẹp, thân hình thon cao ưu nhã, khuôn mặt tuấn lệ như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của ông trời, tóc đen hơi lấp lánh sáng.
Trợ lý Trịnh, “….”
B n cùng hơn chính là một cái dạ dày bá vương không có đáy, ngẫm lại thấy rất đáng thương.
Trợ lý Trịnh lại lộ ra biểu tình khó nói lần nữa.
Tự dưng bên cạnh có thêm một vệ sỹ, cảm xúc Du Lệ cũng không nhiều, cuối cùng cũng là một nhân vật của công chúng, cô đã quen bên cạnh có đám đông quay chung quanh, sau khi cô xuất hiện không lâu, công ty đã bảo vệ cô toàn diện, vệ sỹ còn nhiều hơn các nghệ sỹ tầm thường khác.
N hưng muốn xem nhẹ anh cũng không dễ.
u khi đến đoàn làm phim, Du Lệ theo lệ thường được mọi người vây quanh dẫn cô đến phòng nghỉ chuyên dụng. Những người đi ngang qua chào hỏi sôi nổi ân cần cung kính, nhưng ánh mắt họ hôm nay dừng lại lâu hơn mọi lần, càng có nhiều người tụ tập đông đằng sau Du Lệ.
ười đàn ông dáng cao thon là một vệ sỹ cực cao, cao gần một mét chín, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy gà, lại còn thêm cái gương mặt trời cho quá ưu đãi của anh nữa.
T ước đây mỗi lần cô đóng phim, hơn phân nửa ánh mắt trong đoàn làm phim đều ngắm nhìn trên người cô.
N ưng hôm nay lại khác hẳn, ánh mắt mọi người càng ngắm trên người đàn ông nào đó nhiều hơn, ồn ào suy đoán thân phận của anh, lại có người đoán không rõ anh có phải là nghệ sỹ do công ty Cảnh An bồi dưỡng ra không, xuất hiện định nhờ Du Lệ giúp đỡ.
Tới giờ ăn trưa, Tiên sinh Bảo Tiêu ngồi trong phòng ăn với Du Lệ.
Du Lệ vẫn ăn loại cơm dinh dưỡng được nấu riêng cho cô như trước, những người khác còn lại trong đoàn làm phim ăn cơm hộp, nghĩ đến lượng cơm Chử Hiệt ăn, trợ lý Trịnh bảo người ta mang mấy hộp cơm tới.
rợ lý Trịnh cầm đũa, cứ ngơ ngác nhìn gương mặt xinh đẹp của Bảo Tiêu tiên sinh, dáng thon cao rất xứng, thực không nghĩ ra sao anh có thể ăn như thế, chẳng nhẽ anh ấy nghèo mới thành vậy, chỉ là vì ăn quá nhiều, nên mới phải kiếm tiền cũng không đủ để ăn no sao?
V ì thế mới nói, người có tiền giống nhau, khác hẳn với người nghèo bần cùng.
i sau khi Du Lệ đi trang điểm thêm xong, trợ lý Trịnh nói nhỏ, “Chị Du à, chị cũng đối tốt với anh ta quá đi” Tuy nhìn thấy gương mặt kia, vẫn khiến người ta không kìm được mà đối xử thật tốt với anh ta.
Du Lệ cười bảo, “Anh ấy cũng xem như là ân nhân cứu mạng của chị, sau này chị còn phải dựa vào anh ấy nữa, đối tốt với anh ấy chút chẳng phải là đúng sao?”
N hưng trợ lý vẫn cảm thấy, thái độ này của Du Lệ tốt đến mức cứ như đang nuôi dưỡng vị tiên sinh Bảo Tiêu kia vậy.