Chương 38

Du Lệ trầm mặc một lúc vẫn quyết định ủng hộ anh. Hai người vừa thiết lập quan hệ, với quyết định của anh cô thấy không nên can thiệp quá sâu.

ô nghe bảo, đàn ông muốn tiến bước thì để cho anh ấy thoải mái, không nên ngăn cản.









Du Lệ có vẻ tự tin mù quáng với anh, nghe anh nói thế, bất giác thở phào, rồi lại hỏi thời gian anh làm thêm.



Ai ngờ Du Lệ lại phẫn nộ vô cùng, “Giá tiền này quá thấp đó, đúng là người giàu nghiền ép kẻ nghèo mà, ít nhất cũng phải trả một ngàn tiền vàng”



G iờ phút này Du Lệ thầm mắng Luda. Chử Hiệt suýt nữa thì dùng điện thoại tra xem “Hoàng Thế Nhân” và “Củ Cải trắng” là ai, thấy cô nổi giận phừng phừng, anh lại không kìm được nghĩ, chẳng nhẽ giá tiền này quá thấp chăng?

“Lúc nào thì đi?’ Du Lệ hỏi.








“Được” Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, cảm thấy bộ dạng thấp thỏm này của cô rất đáng yêu, nhìn cũng thấy ăn ngon, “Anh sẽ bảo vệ em”


Du Lệ mỉm cười, nhảy bật dậy, nói đầy hào hứng, “Vậy tranh thủ thay quần áo đi, chúng ta lên lầu bốn ngay, đi sớm về sớm”





Đi cùng nhau, nhóm Du Lệ không gặp bất cứ ai.

M i cho tới khi đi qua phòng Marisa, tự dưng cửa mở, thiếu nữ tóc vàng ăn mặc xinh đẹp đi ra, thấy họ, sững sờ, rồi dùng ánh mắt hoài nghi hỏi, “Hai người đi đâu thế?”







Chử Hiệt liếc cô một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt mày có vẻ rất vui.


nh mắt Marisa đảo qua Du Lệ và Chử Hiệt, sắc mặt thay đổi liên tục, môi bĩu ra, bảo, “Tốt lắm, giờ cô có bạn trai rồi, sau này cách Guzman xa chút đi”

Du Lệ cười tủm tỉm nhìn cô ta, “Guzman là gì của cô thế? Sao tôi phải nghe lời cô chứ?” Rõ ràng Guzman chạy tới tìm cô mà, cô có chủ động đi tìm những người đó đâu.





M c dù cô không muốn oán trời trách đất gì, tự mình làm khó mình, nhưng có kẻ lại cứ muốn gây rối, cô không nói gì thì họ cứ coi cô là kẻ hiền, muốn bóp nặn thế nào thì bóp à?

Di n viên Đông Phương thì sao? Chẳng lẽ kém sao? Hiện giờ các người đang cầu xin bọn cô tới nhá, không phải bọn cô đi xin đâu!







Đi qua thang lầu tối om, cả hai nhanh chóng lên lầu bốn.







ong hành lang không có ai, ngay lúc Du Lệ đang tự hỏi nhóm Luda ở đâu, đột nhiên nghe binh một cái, rồi thấy một người chật vật nhào ra khỏi một bức tranh, ngã ngồi trên mặt đất.



Tiếp đó thì thấy Yuna, Owen và Guzman cũng ào ào ngã từ trong tranh ra, bộ dạng mấy người chật vật vô cùng.









Luda vừa xử lý vết thương, vừa cười hỏi, “Chử tiên sinh, anh quyết định tiếp nhận chuyện chúng tôi thuê rồi à?”




una kêu lên ngạc nhiên, “Tốt quá rồi!”





Du Lệ nhìn về phía thiếu niên quỷ hút máu, định hỏi anh ta xem có phải thấy giá tiền này quá thấp không, thì đã nghe giọng anh ta lạnh tanh, “Hóa ra còn phải trả tiền sao? Vì sao tôi chẳng có gì hết vậy?”








Luda bị cô chụp cho cái mũ nặng như núi đè.


òn tôi thì sao?” Guzman nhìn người Giáo Đình chằm chằm, hỏi, có vẻ muốn hỏi cho ra lẽ.

da nghiêm mặt bảo, “Đừng có quên tòa lâu đài này là của ai, là ai đem phong ấn những yểm ma này ở đây đó”









rên mặt Guzman lộ ra màu sắc khó tưởng nổi, “Tôi biết Giáo đình lúc nào cũng keo kiệt, ai ngờ lại keo kiệt tới mức này”





Du Lệ, “….”



Trên mặt Owen lộ ra thần sắc kinh ngạc, như muốn nói gì đó, mắc mớ gì đến ông ta chứ.












Luda nói kỳ lạ, “Guzman thân mến, vì sao anh lại quan tâm đến chuyện của họ thế?” Người trong cuộc còn chưa lên tiếng kìa, mà quỷ hút máu này đã vội vã mưu lợi cho họ rồi, thấy sao cũng kỳ lạ.


zman nói lạnh tanh, “Không sao, tôi chỉ thấy không công bằng thôi, muốn giúp họ làm thịt anh một trận”



“Một bức tranh ba mươi ngàn tiền vàng”




Du Lệ trợn to mắt, từ năm trăm tiền vàng, lập tức thành cơn bão ba mươi ngàn tiền vàng…. Quỷ hút máu quả nhiên quá ác.


So với anh ta, cô vẫn quá hiền, rõ ràng cảm thấy một ngàn tiền vàng đã quá trâu rồi.







Du Lệ, “….”



en nghiêm túc suy nghĩ, lần này có thể thanh toán chi phí với Giáo Đình, dù sao đây cũng coi như phí trừ ma chung, Luda mất nhiều tiền mời người giúp, Giáo Đình cũng phải thể hiện chút.







uda hỏi, “Hai người định đi cùng nhau sao?”





ây chính là thủ đoạn của Thiên Sư nước Hoa sao?” Yuna thấy hứng hỏi.





Sa u khi Chử Hiệt đi vào trong hành lang, Luda nghi hoặc hỏi, “Anita, cô thật không cùng anh ấy đi chứ?”





L uda khó hiểu, “Đã vậy, sao cô còn tới làm gì?’









T iếp đó anh lại đâm thẳng kiếm gỗ đào trong trong trái tim một “người”, tiếng rít của kiếm gỗ đào vang lên, không đẹp như tranh treo tường.

Yểm ma trong tranh kêu lên thê lương, một lúc sau, trên vải máu loang ra đỏ sậm, dần nhuộm đỏ vải vẻ, khung lồng kính treo trên vách tường rơi xuống. Kiếm gỗ đào bị máu nhuộm đỏ vải vẽ rơi xuống trên mặt đất.