Chương 47

Nghe giọng Đồ Nhĩ Tư hưng phấn vang lên, Chử Hiệt cũng nhìn thấy hai người mặt tái xám ngã gần đó, bước nhanh tới.





úc tường thành sụp đổ bụi mù đầy trời, Du Lệ và Marisa cũng hứng chịu thay, bụi bốc lên mặt, khiến cả hai ho sặc sụa, chẳng rõ có chuyện gì xảy ra.

Mà chuyện xảy ra tiếp theo thật ngoài dự kiến của các cô, đặc biệt là vừa rồi còn thấy Ma tộc cao cấp như một đại lực sĩ nâng một cây cột to đùng định đập chết các cô lại bị người ta đá bay đi, thấy hả giận, nên đứng đực ra.

M i cho đến lúc người đàn ông đi tới chỗ này, Marisa mới ngước gương mặt đen xì lên nhìn, nhìn đến ngơ ngẩn.



hông sao chứ?” Chử Hiệt khom người, bế cô từ dưới đất lên.

u Lệ theo bản năng đặt tay lên vai anh, thấy tay mình đầy bụi và máu, bẩn kinh khủng, còn làm bẩn cả quần áo anh nữa. Cô hơi ngượng rụt lại định giấu tay đi.

Bị đập một mạch tới đây, tuy Ma tộc cũng không trực tiếp làm tổn thương tới cô, nhưng cũng để lại không ít vết thương, đặc biệt là lúc Ma tộc cao cấp kia định đập chết các cô, có mấy lần suýt bị đập phải, không tránh khỏi bị thương khắp nơi.

nh mắt Chử Hiệt ngưng lại, nhìn nhìn, ôm cô đặt lên ngồi trên cây cột, sau đó kiểm tra vết thương trên người cô.

M risa thì ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn Du Lệ được người ta ôm lên kiểm tra vết thương trên người, càng nhìn càng thấy mình cô đơn buồn khổ chẳng ai thương, đáng thương quá đi.

Cô ta đành tự mình bò dậy, khập khễnh đi tới chỗ họ.

y không rõ vệ sỹ của Anita làm cách nào tìm ra chỗ này, nhưng không thể nghi ngờ rằng, Chử Hiệt xuất hiện khiến cô ta cảm thấy an toàn trong nháy mắt. Đặc biệt là đám “người ngoài hành tinh” chung quanh ấy có vẻ rất sợ hãi Chử Hiệt mới thấy sảng khoái làm sao?

L úc này ở đằng xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Du Lệ nhìn qua, thấy Đồ Nhĩ Tư đang đạp một chân lên người Ma tộc cao cấp định bò dậy kia, đạp cho Ma tộc cao cấp kêu ầm ĩ, miệng thì bô lô ba la gì đó mà họ nghe chẳng hiểu gì.


T ên mặt Đồ Nhĩ Tư lộ ra nụ cười đắc ý, cười to bảo, “Mày nói gì, tao nghe chẳng hiểu”


Marisa thấy cảnh ấy, hai mắt sáng rực, cứ thấy cái vị giàu có này rất đẹp trai, dĩ nhiên là không thể đẹp trai bằng Alger và Chử Hiệt rồi.














ên đó, Chử Hiệt kiểm tra xong vết thương trên người Du Lệ, lấy tăm bông băng gạc và thuốc mang trong túi ra, giúp cô rửa sạch vết thương.

Sau khi xử lý xong vết thương trên tay Du Lệ, Chử Hiệt không biết trên người cô còn bị thương ở đâu không nữa, thấy áo choàng cô khoác dính máu, định lật lên, nhưng nhìn thấy đám ma vật đang nấp rình coi cạnh đó, đành để cô mặc áo choàng như vậy.




D u Lệ nhìn thấy khăn giấy trong nháy mắt biến thành đen xì, mặt hơi đỏ, chẳng cần soi gương cũng biết hình tượng của mình bây giờ xấu tới cỡ nào.

iếp đó, Chử Hiệt đi tới gần Ma tộc cao cấp kia, túm lấy áo gã ném lên, tung đến giữa không trung, sau đó dùng một chân đá bay đi.

m ma vật, “…..” Cái chân hung ác quá.

ám ma vật cấp thấp trong thành sợ hãi run bần bật, xúm lại với nhau chẳng dám thở mạnh, toàn bộ thành thị đột nhiên trở nên an tĩnh vô cùng, càng nổi rõ tiếng kêu thê thảm của Ma tộc cao cấp kia.

T iếng kêu thảm thiết truyền từ xa tới, Marisa theo bản năng co rúm người lại, thấy người nam nhân này thật đáng sợ, chắc cái gã “ngoài hành tinh”kia bị anh ta ngược chết thảm rồi chứ?





Đồ Nhĩ Tư ân cần chạy tới, nói rất cung kính, “Đại nhân, có gì chỉ dạy ạ?”







Đúng thế, ngài nhìn xem, nghèo đến mức cả phòng ở cũng chẳng có, phủ thành chủ duy nhất vẫn trống không, thuộc hạ là một đám ma vật xấu xí, đoán chừng ngày thường nghèo đến mức chỉ có ăn đất mà sống thôi ạ”

Chử Hiệt lập tức hiểu ngay, hóa ra đây là nghèo, so ra thì anh cũng chẳng được coi là nghèo, bởi vì hiện giờ anh cũng có tiền tiết kiệm khoảng chừng 30 vạn tiền vàng đó, tuy là còn chưa đủ tiền để kết hôn.

ột thành nghèo như thế, vậy thì bắt đối phương bồi thường chắc chẳng trả nổi rồi, chuyện này khiến anh mất cả hứng.











Đồ Nhĩ Tư đáp vâng một tiếng, gọi sủng vật tên Bud của anh ta ra, nói với nó, “Bud thân mến, phiền mày mang chúng ta tới thành thị gần đó đi”





ồ Nhĩ Tư liếc mắt nhìn Marisa đang dại ra, cũng túm lấy cô ta leo lên lưng Bud.

B ud nhanh chóng nhảy lên, vọt về phía tường thành sụp đổ, phi đi rất xa.

M i cho tới khi gió cát thổi ập tới, Marisa bị nuốt một ngụm cát, mới khôi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, hét to, “Đây là động vật gì thế? Anh cũng là người ngoài hành tinh à?”

Đồ Nhĩ Tư chớp mắt, hiểu rõ ý của Marisa, đáp, “tôi không phải là người ngoài hành tinh, đây là sủng vật tôi cướp được từ trong tay người ngoài hành tinh. Cô nhìn đi, sủng vật người ngoài hành tinh, thú vị lắm, nó còn có thể biến to biến nhỏ nữa”







Trên đỉnh đầu Bud, Du Lệ cũng hỏi Chử Hiệt “Đây là đâu thế?”







Du Lệ nghe không hiểu, bất giác không thể lý giải được ý của anh, nhưng cô có một ưu điểm, không rõ thì bỏ qua, chưa từng làm khó mình bao giờ, dù gì thì tới lúc cần rõ sẽ rõ thôi.





uả nhiên đây vẫn là người bạn trai tốt nhất của cô.

C ử Hiệt đáp rất thành thật, “Đồ Nhĩ Tư dẫn đường”

< >Du Lệ quay đầu nhìn thoáng qua Đồ Nhĩ Tư đang nói dối Marisa, thấy anh ta rất biết ăn nói, Marisa bị anh ta lừa mà tin tưởng rằng những thứ ma vật xấu xí lúc trước đó đều là những “người ngoài hành tinh” dị dạng.






Chử Hiệt ừ một câu, “Những màn sương đen đó là lực lượng được tiết ra từ Ma môn, nó sẽ mang người ta tới bất cứ một Ma cảnh nào”






T y Đồ Nhĩ Tư đang lừa Marisa, nhưng thực ra vẫn vểnh tai lên nghe họ nói chuyện, đáp nhanh, “Chỉ cần tìm lại được sương đen thì có thể mượn nó trở về ạ”