Chương 50

Sau khi nghe Đồ Nhĩ Tư phân tích, cuối cùng Du Lệ cũng không còn lo lắng nữa, quay đầu nhìn lại thì thấy Chử Hiệt đang cầm quyển sách nhỏ giới thiệu tóm tắt về thành phố trong khách sạn kia xem cực kỳ nghiêm túc.

ô bất giác thấy tò mò, thò đầu lại gần xem một cái, thấy mặt chữ mình xem chẳng hiểu!






Thấy anh bình tĩnh đáp, “Xem không hiểu”




Cả Đồ Nhĩ Tư cũng không kìm được kinh ngạc, vừa rồi nhìn tư thế của anh họ đều cho là anh xem hiểu hết.



Chử Hiệt đưa quyển sách nhỏ cho Đồ Nhĩ Tư, bảo, ‘Anh đọc cho chúng tôi nghe đi’






N ưng bên dưới lại có chữ giải thích rõ, nghe bảo đây là một loại ma thú cao cấp, có tên gọi là ma bay, chỉ có ở vùng Egani hoang dã, xuất quỷ nhập thần, trời sinh có tính giảo hoạt hung tàn, rất khó bắt giữ. Gần đây thành chủ thành Kobe có treo giải thưởng, muốn sắm một con ma bay, chỉ cần ai có thể bắt được ma bay, thành chủ sẽ thực hiện ba nguyện vọng của người đó.

ành chủ thành kobe đã hứa, có nhiều ma tộc bình thường đến nói khó mà gặp, khiến cả Ma tộc Egani đều điên cuồng, có nhiều Ma tộc đã vọt tới vùng hoang dã đi tìm Ma bay.

T iếc là cho tới tận bây giờ chẳng có ai bắt được Ma bay, thậm chí một sợi long ma bay cũng còn chưa thấy nữa.



Đã từng trải nghiệm qua công nghệ cao và nghệ thuật của xã hội loài người, Đồ Nhĩ Tư cũng chỉ yếu ớt giải thích một câu, “Hết cách rồi, tế bào nghệ thuật của Ma tộc chẳng tốt mấy, lại không có máy ảnh để chụp, chỉ đành vẽ thành vậy đã không tồi rồi”





Khoảng cách giữa hai thành phố cách nhau không xa, vì sao thành Malley lại loạn như thế nhỉ?






ồ Nhĩ Tư nhanh chóng rời khỏi khách sạn, ra ngoài tim hiểu tin tức, cũng tiện đi kiếm tiền, cuối cùng lúc tìm hiểu được tin thì cũng cần tiền.





M arisa cẩn thận tiến tới trước mặt Du lệ, hỏi, ‘Anita, Đồ Nhĩ Tư đi đâu rồi?”

















Marisa hơi thất vọng, nhưng để một mình cô ta ra ngoài thì lại không dám.


ếu là những người khác, Marisa còn giống trước đây làm cao, quát người ta dẫn cô tar a ngoài, hiếm khi có người cự tuyệt yêu cầu của cô ta. Nhưng Du Lệ lại không chịu cùng cô tar a ngoài, cô ta có làm nũng cũng vô dụng, mà với Chử Hiệt, hiện giờ cô ta cũng chẳng dám nói chuyện với anh, có làm nũng cũng đành chịu.



**


M y ngày tiếp theo, ngày nào Đồ Nhĩ Tư cũng ra ngoài, vừa tìm hiểu tin tức, vừa kiếm tiền.







hưng cách Chử hiệt kiếm tiền thì không học nổi, vì đầu tiên phải cực mạnh không ai địch nổi đã, tiếp đó lại phải thu hút một số ít kẻ ngốc tự động dẫn tới tận cửa, rồi tiếp đó đánh cho nửa sống nửa chết, rồi lại để kẻ ngốc đó tự động bỏ tiền ra mua mạng, chuyện đó được gọi là bồi thường.

Đồ NHĩ Tư dĩ nhiên không có sức chiến đấu giống Chử Hiệt, tuy anh ta là một Ma tộc cao cấp, nhưng trên thực tế trong đám Ma tộc cao cấp thì lại là một kẻ cực kỳ bình thường, nếu không cũng sẽ không trở thành thuộc hạ của đại nhân Tắc Long có trăm phương ngàn kế, sau khi gặp được Chử Hiệt, lại tìm trăm phương ngàn kế tới ôm đùi. Còn có một số ít Ma tộc ngu ngốc, đêm đó Ma tộc cao cấp lẩn vào khách sạn đoán chừng hiếm khi nhìn thấy con người, bất giác đầu u mê, mới nửa đêm dám mò tới định ăn thịt người ta, ai ngờ bị Chử Hiệt đánh cho thừa sống thiếu chết.






Đồ Nhĩ Tư báo cáo xong định rời đi, Marisa như trận gió tiến vào.

Chử Đồ, anh về rồi à, mai dẫn tôi ra ngoài được không/” Marisa như chú chim sơn ca, kéo quần áo Đồ Nhĩ Tư nói ríu rít liên tục.













C n Đồ Nhĩ Tư…. Khẳng định là một Ma tộc hiểu biết và giảo hoạt, nếu không có Chử Hiệt túm chặt, Du Lệ tin chắc Đồ Nhĩ Tư đã chạy từ lâu, hơn nữa trước khi chạy chắc chắn phải lấy được lợi trước đã.



Sáng hôm sau, Marisa cùng Đồ Nhĩ tư vui vẻ ra ngoài.

Du Lệ vẫn đang ngủ nướng, dù gì thì ở đây chẳng có việc gì làm, không cần ngày nào cũng chạy show hay đóng phim, cô liền coi như chẳng mấy khi được nghỉ phép, ngày nào cũng ngủ đến lúc nào tỉnh dậy thì tỉnh, thực sự hạnh phúc quá mức luôn.




N u chất lượng thức ăn Ma tộc cũng được coi trọng, thì kỳ nghỉ phép này càng hoàn mỹ hơn.

hưng hôm nay muốn ngủ lười cũng không được, sau khi Đồ Nhĩ Tư dẫn Marisa ra ngoài không lâu, cô cũng bị bạn trai của cô đánh thức.



“Chúng ta ra ngoài thành đi” Chử Hiệt sửa tóc tán loạn trên gối cho cô, mặt mày hiếm khi ôn hòa bảo, “Em không muốn ra ngoài chút à?”




Giờ Chử Hiệt nói thế, Du Lệ cũng thấy động lòng.






he thấy thế, Du Lệ có sự tin tưởng mù quáng với anh chẳng chút do dự quyết định từ bỏ ngủ nướng, cao hứng ôm lấy vai anh, hôn lên mặt anh một cái, “Chử Hiệt, anh thật tốt quá”



nh liếm một cái. Anh nghĩ thân thể không chịu bị đầu óc khống chế, đè chặt người trong lòng lại đồng thời hôn mạnh thêm.





Không rõ bao lâu, hai người trán áp trán, bốn mắt nhìn nhau, chỉ nhìn thấy nhau trong mắt mình.



Người đàn ông ngồi trên giường nhìn cửa nhà vệ sinh đóng chặt, xoa xoa môi mình, đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ môi, khuôn mặt tuấn mỹ không còn lãnh đạm nữa mà xen lẫn mấy phần khát vọng.



ãi nửa tiếng sau Du Lệ mới thò người ra khỏi nhà vệ sinh.

Chử Hiệt yên lặng ngồi trên ghế bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, đứng lên đi nhanh tới chỗ cô.

Du Lệ trơ mắt nhìn một đôi giày xuất hiện trước mặt mình, tiếp đó chủ đôi giày giỡ áo choàng đen ra, phủ lên người cô, lúc cô ngẩng đầu lên đã hôn nhẹ lên trán cô.

i thôi”



Lúc đi tới cổng khách sạn, vừa vặn có một chiếc xe ngựa chờ ở đó.


ực ra mà nói xe ngựa cũng không đúng cho lắm, bởi động vật kéo xe cũng không phải là ngựa thực sự, mà là một con ma thú màu đen có bốn vó, nghe nói tốc độ cực nhanh, lúc Ma tộc cao cấp đi ra ngoài thích dùng nó kéo xe để tỏ rõ thân phận.



Ngồi trong xe, sắc mặt Du Lệ rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, thích thú đánh giá chung quanh, tò mò hỏi, “Anh gọi xe lâu chưa?”

“Mới gọi thôi”












C uyện này khiến cho Du cô nương lúc nào cũng chuyên tâm kiếm tiền cảm thấy hơi mất mát, cứ thấy mình thực ra chẳng xuất sắc cho lắm.