Chương 21
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Ki u Lưu đứng nbsp;bất động, y nhìn Chu T bsp;Chu, thần sắ nbsp;chút không r bsp;——
Y nhớ tới một chuyện trước đây.
L p;y học lớp  tại một tr tư thục, m bsp;tháng mới v nbsp;được một bsp;Khi đó y được chẩn&nbs là mắc bệ ba, bốn năm sp;rồi, tuy rằng p; vô tình v nbsp;động mạnh bsp;sẽrất khó c nbsp;cũng may là&n p;người trong nh sp;đã mời đư nbsp;Thuỵ xuống mỗi tháng y sp;đều được n sp;nghe, hỏi, sờ p;[1] một lần,&n cho nên y vẫ bsp;sẽ có thể&n iễn cưỡng duy&n rìđược trạng sp;khoẻ mạnh. B sp;vậy, lớn hơn ;một chút nữa,& liền bắt đầu& c ở trường  nbsp;trú, vì trong bsp;nhà lúc nào&n ;cũngrất lạnh l bsp;không có ngư bsp;nào quản y,&n ;cho dù là l nbsp;tan họcvề, chỉ có mỗ p;bảo mẫu và&nb ản gia hầu br>
[1] Nguyên&nb p;văn [望闻问切] = vọng, văn,  n, thiết; tứ&nbs ẩn (bốnphương bsp;chữa bệnh c sp;Đông y)
u như vậy, c nbsp;không bằng sp;lại trường h sp;luôn cho rồi.<
Mặc dù ngoài p;miệng nói khôn sp;muốn ở nhà&n hút nào, nhưng&nb Kiều Lưu từ&nbs đã là một ;tên nói một&nbs ờng làm mộtnẻ ;mỗi lần tới&n p nghỉ hè, nbsp;tựa như nh bsp;đứa nhỏkhác,&nb ng cái mặt b bao của mìn bsp;lên, mắt long sp;lanhnằm úp s sp;ở trên lan&nbs an cửa trường&n ọc, mong chờ&nbs ườinhà tới đ mình.
Ba mẹ&nbs từng đến bsp;một lần, sau p;đó đều thay&n ằng quảngia.
N đứa nhỏ k bsp;đều ghen tỵ ;với Kiều Lưu&n ược ngồitrong c sp;xe bóng nhoáng& sp;trở về nhà,& nhưng ai biết,&nb Kiều Lưulại ghe p;tỵ với chúng& nó, có thể trên xe với sp;chính ba mẹc sp;mình.
Cứ v sp;thẫn thờ ở& rường tư thục& ơn nửa năm, y cũngdần quen.Lại có một&n gày y về nh bsp;trong nhà khôn nbsp;có người n sp;cả, y ném cặp d nbsp;đất, một m bsp;trở về phòn p;chơi game. Lúc&n p;tốiđi ngủ l ;mơ mơ màng g tỉnh dậy,  nbsp;bị âm thanh& p;cãinhau ở dư p;lầu làm cho&nbs ỉnh, đầu óc&nb chưa tỉnh ngủ, y vuốt mắt nbsp;cái đi xuốn sp;lầu, liền ngh sp;thấy được n hân cãi nhau
Trong thư p òng của ông  ại y có mộ p;bình hoa cổrấ p;nhiều niên đ sp;Lọ hoa đó&nbs he đâu là kh bsp;ông ngoại y&n ;còntrẻ, được  sp;quý nhân đối ;với ông ấy&nbs nbsp;ơn tri ngộ&n ;tặng cho, vẫn&n luôn được ông& goại coi như  o bối mà đ sp;ở trong tủâm ;tường, bất qu ;bởi vì mỗi&nbs y đều lau ch cho nênkhông  ó khoá lại.  n tại ông ng từ nước n nbsp;trở về, li sp;phát hiện lọ ;hoa chia năm ẻ bảy nằm  p;trên mặt đất ;nhất thời nổi trận lôi đình.< r>Ba mẹ Kiều&nbs u quan hệ cũ nbsp;không được  bởi vì ba&n ;y là ở rể p;vừa mới bắt& ầu đã ở t bsp;nhà không có& p;tiếng nói, sau& p;đólại bận r ;xã giao ở b nbsp;ngoài, thậm có đêm cũn sp;khôngvề. Mẹ nbsp;Lưu là điể p;hình của nữ&n ường, tất cả& i chuyệnđều do& bà ấy chống&nbs cả ngày b sp;rộn tới chân ;cũng khôngchạm
Trong nhà c ỉ có một m bsp;Kiều Lưu, b sp;mẫu và quản& gialàm hết chuy sp;trong ngày, đã sp;sớm rời đi.< r>Ông ngoại bởi ;vì cảm thấy&nb n gái mình b bsp;gả cho mộtth nbsp;nhãi vô dụn bsp;nên cũng nhìn sp;Kiều Lưu khôn sp;hợp mắt, th p;khắc nổi trậ ;lôi đình, liền ;đem bảo mẫu,&n uản gia cùngKiề p;Lưu đồng thờ ;mắng cho một&nb rận. Đặt biệt à Kiều Lưu,  ch nghịch ngợm&n gây sự, ông  ại cảm thấy&nb nbsp;hoa bị vỡt sp;phần mười l ;do y làm, lại c nbsp;không chịu t nhận, mắng  bsp;là thằng nh p;vô dụng do  ằng lớn vô  sinh ra.
Ki u Lưu rất m sp;mịt, mặc áo& ngủ đứng ở&nb bsp;không biết ph àm sao. Y cắ bsp;môi, không bi nbsp;nên biện h p;cho chính mìnhnh nbsp;thế nào, ch sp;có thể mà&nbs y củ đứng p;đó, nghe ông&nb ngoạiphát tiết bsp;giận.
Đến  nbsp;đêm, mẹ y&n từ công ty t nbsp;về, vội vã ;khuyên can ông&nb ;ngoại về phòng ;ngủ, đồng th ;bảo Kiều Lưu&n ên ngủtrước đ br>Kiều Lưu rất ;nghe lời đi  ủ, thế nhưng&nb y chân lại q ạnh lẽo, làm&nb o cũng không nổi, một b nbsp;tối đều ng g ngon, y còn tưởng  g bản thân m thật sự đ p;làmbể cái lọ hoa đó. Dù s nbsp;y thường lé sp;lút chạy vào& ;thư phòng, tìm&n ;mô hình máy  y ở trong đó,  lén lút lút sp;lấy xuốngchơi,&nb u đó lại tr sp;về chỗ cũ.Kết quả ngày&n ôm sau, sự t về lọ hoa& ;rốt cuộc cũng bsp;phơi bày, bả sp;mẫu chủ độ ;thừa nhận, là& do bà ấy lú t dọn vệ si bsp;không cẩn th bsp;làm vỡ, do quá hoảng  t, cho nên ban nbsp;đầu không c sp;dám thừa nhậ sp;Bà đã làm&nbs nbsp;Kiềugia rất  ều năm, từ  nbsp;ông ngoại c bsp;trẻ bà ấy&n ã ở đó r p;bởi vậy phẫn nộ thì phẫn&nbs nhưng cũng k ng có bắt b sp;ấybồi thường.
K Lưu hiện t bsp;mới bắt đ ;cảm thấy oan&nb c, vì thế ng ới nghĩ lui,  ấp thỏm mà  nbsp;ra một ý&nbs ghĩ phản nghịch p;đem nhốt bản& thân ở trong  òng tuyệt thực. br>Muốn y ăn  m, nhất định&nb ải gõ cửa nbsp;tám lần, dù ọng điệu ôn&nb mà dỗ dành p;y mới được.< >Y mong đợi thế, còn đ bsp;mình trùm ở& ;trong chăn ngộpt nbsp;đỏ mặt, đ sp;bụng có ai&nbs iến vào, liền&n iả bộ mệt  bsp;do sinh bệnh.& sp;Y vểnh lỗ&nbs i lên nghe đ tĩnh ở bên p;ngoài, khẩntrương& tới đòi mạng,& ột bên nghe ng bước chân&nbs i gần, liền  vàng lấy ch nbsp;trùm lại ch sp;để chừa lạ một khe nhỏ,&nbs m đôi mắt b bsp;tới đỏ bừ p;thoạt nhìn như p;mới khóc qua.Thế nhưng y&nb không nghĩ tới,& ;ăn cơm tối  g, mẹ của y p;lạigấp gáp tr p;về công ty,&nbs ng ngoại cùng&nbs à ngoại căn  không muốn tiến ;tới căn phòng&n của y, ba y&n p;lại càng không p;tớibởi vì ôn ;ấy không có&nbs nbsp;trong nhà. Tro g nhà làm gì sp;có aimuốn dỗ ;y, là y nghĩ bsp;quá nhiều r r>
Ngược lại  nbsp;tôi là do&nbs quản gia đưa&nbs i tận phòng y.
Ngày hô nbsp;sau, mẹ y&nbs đứng ở ngoài&n a, gọi y rờ sp;giường.
Kiều&nb u cả tối h sp;qua đều ngủ& không ngon, lăn&nb ;lộnmột vòng, ở trên giường& ùng nắm tay giữ chặt c bsp;gối. Trong lò nbsp;y cực kì&nbs hó chịu, tính&nb oán rằng, nếu&n ẹ y gọi y&n nhiều hơn hai&nbs iếng, dỗ dành&n một câu, y sẽ không d nbsp;nữa.Thế nhưng&n vừa mới gi sp;bộ lạnh lùng p;mẹ liền không ;nhịnđược đi sp;Mẹ nói: “Mới chịu chú oan ức đã n nbsp;xổm ở góct nbsp;lau nước m bsp;còn là đàn&n ông con trai k ông hả?”
Vì& ậy sau đó K nbsp;Lưu nghe thấ bsp;tiếng bước nbsp;dần đi xa,&n ;trong mắt ngậm& ;lấy nước mắt triệt để ngây& gười.
Cho nên& ;nói ——
Chu&n ử Chu chính là người thích y nhất từ khi y sinh ra tới giờ, cũng là người đối vớ tốt nhất. g Thuỵ trước&nb a cónói với  nbsp;nói y trời&n ;sinh ra đã n vậy. Trong gia tộc  ũngchẳng có ai&n có lịch sử  bsp;bệnh tim, y chính là v bsp;dụ đầu tiê bsp;toàn bộ ngư sp;trong nhà, âm&n p;dương bất đ sp;hàn khí têli sp;ngăn trở tâm& ;dương, không có p;cách nào có&nbs hể trị. Trước p;gặp được Chu Tử Chu, y còn ôm lấ sp;cái suy nghĩ&nb ;đượcngày nào sp;ngày đó.
Chu sp;Tử Chu ở  ài văn phòng  áo sư dỗ d bsp;y, y cho Chu Tử& sp;Chu thêm năm&nb ;điểm. Chu Tử&n hu ngồi xổm  bsp;dưới máybán  tự động m sp;cho y rất nhiều hộp& ữa chua, y cũng nhìn t y, yên lặng Chu Tử Chu&n p;thêm hai mươiđ trong lòng su nghĩ, nếu n nbsp;Chu Tử Chu&nb ;đối xử tốt&n y hơn chút nữa, y sẽ không c nbsp;giận nữa. Y p;giận cái gì&nb hứ, kỳthật y&n ông có quyền&nbs tức giận.
Hiện tại, Ch sp;Tử Chu đứng& ở trước mặt&n nbsp;không làm gì sp;cả, chỉ cư ;ngu ngu, còn ơi xoắn xuýt,&nb ay chân luống&nbs uống, y liền cho Ch nbsp;Tử Chu thêm& p;mấy trăm điể ;nữa!
Cho nên&n ;nói.
Không th sp;để cho Chu&nbs ử Chu biết , không thể nbsp;choChu Tử Chu bsp;phát hiện được, y thật sự r bsp;thích, rất th mộttên nhà  nào đó.
C nbsp;Tử Chu thấy p;Kiều Lưu mím&n môi không nói&nbs ời nào, nhất&nb ời có chút trương, sẽ  ng phải còn n đấychớ. Chu Tử Chu tr g lòng phát s , cảm thấy Lưu quákhó đi, so với mấy g nhóc dữ d bsp;của mấy bà& dì dưới quêcòn khó dỗ hơn.  nhưng Chu T bsp;Chu không có&n p;năng lựcđặc bsp;gì cả, sở&n rường duy nhất& là kiên nhẫn,&nb ăm đó bà n nbsp;thổ tả đư ;vào bệnh viện, ;cậu liền chạy vòng vòng từtrư bsp;học tới bệ p;viện rồi về& hà suốt nửa&nbs trời, cũngkhông p;có nửa điểm& hiếu kiên nhẫn. br>Cậu suy nghĩ&n ;tới thất thần ;đến cùng phải làm thế nào  Kiều Lưu mới&nb i trở lại, nghe thấy Ki Lưu mở miệng: “Được, là c ầu xin tôi g đó, sau này sp;đừng có đổ ý.”
Kiều Lưu nghiêng đầu, nh sp;chằm chằm câ p;ngân hạnh ở&n hía xa, từ k miệng căng nbsp;thành một đ thẳng tắptuấn lãng, trên thực& ;tế vành mắt&nb u hồng hết , cho nênmới  ông muốn để&nb Tử Chu nhìn sp;thấy.
Chu T sp;Chu nhất thời p;thở phào, vội ;vàng nói: “Không đổi ý, hông đổi ý.”& u cười rộ nbsp;lộ ra hai&nbs cái răng nanh  rắngnõn, hoàn to bsp;không biết ch mình đã t p;bán bản thân&n đi.
…
Đại& ội thể thao  nh thức diễn&nbs vào đầu th nbsp;mười hai, tr lúc đó, Chu sp;Tử Chu đều&n ận tới tối&nbs nbsp;mặt mũi. Đ n là thi giữ bsp;học kì, mặc ;dù phần lớn&nb i giữa học bsp;đều lànhững&nbs thức cơ b bsp;đa số đều& à ngành tự , cũngkhông phải p;chuyên ngành gì bsp;thế nhưng s p;học và tiếng& anhlại rất khó. ;Chu Tử Chu m n lấy được&nbs nbsp;bổng của h sp;việnthì nhất  phải đứng  nbsp;trong lần thi bsp;này.
Toàn h nbsp;viện có tổ sp;cộng hơn hai&n ;ngàn người, n p;muốntrở đứng&nbs nbsp;nhất, độ k sp;quả thật rấ ;cao.
Bởi vậy& ;trước kì thi,&n cậu liều mạng& ọc tập, mỗi&nb y mỗibuổi tối& ều học tiếng&n h tới tận k . Kiều Lưu v bsp;LâmHoắc Nhiên&nbs nbsp;bên này vẫn p;là một bộ&nbs nbsp;nhàn không c bsp;gìlàm, nên l bsp;gì thì làm,&n ;tựa như kì  sắp tới kh nbsp;có liênquan g nbsp;tới mình. Th nbsp;vất vả thi& ;giữa học kì&nb i kết thúc, Chu Tử Chu đ bsp;ra khỏi phòng sp;thi, liền nhìn sp;thấy Kiều Lư nbsp;đã nộp bài p;đứng chờ ở& n ngoài, Lâm ắc Nhiên cũnggi bsp;y, là một&nbs ên không có nbsp;tưởng, cũng  nộp bài ran i chơi game.
Đi chỗ nào bsp;vậy, tao khôn bsp;muốn đi tới ;cái nhà hànglầ p;trước nữa đ sp;Lâm Hoắc Nhiê sp;không ngẩng đ bsp;lênnói, lần c tới nhà h nbsp;kia ăn cơm,&n p;nhưng món đó&n liềnthu hút đư p;Chu Tử Chu,  ởi vì có c bsp;mùi vị giốn p;với đồdưới  p;cậu ta, cho  ên cậu ta ă sp;rất nhiều, l sp;ra khỏi nhàhà bsp;cái bụng cũn sp;tròn vo, “Đều là tại& Tử Chu cậu sp;thích đồ ăn& ở chỗ đó!  Kiều Lưu c bsp;bọn tôi mỗi ;lần đi rangoài& ;ăn đều tới&nb nbsp;ăn.”
“Này,&n y nói nhăng n cuội gì đ bsp;Kiều Lưu bên p;tai đỏlên, đ p;Lâm Hoắc Nhiên p;một cái.
Lâm p;Hoắc Nhiên chì sp;đắm ở trong& game, cười hì&nb ì đápmộtcâu: “Chẳng lẽ khô ;đúng sao? Đồ&n gạo kiều.”
K sp;Lưu đỏ mắt& hìn Chu Tử C nhìn thấy C nbsp;Tử Chuđang l nbsp;điện thoại  nbsp;nhận điện , hình như kh g cónghe thấy&nbs ừa nãy Lâm Nhiên nói c nbsp;gì. Kiều Lư sp;lúcnày mới y sp;lòng, nhưng l bsp;không khỏi c sp;chút thất vọ bsp;tên ngu ngốc& p;này cả ngày&nb àm cái gì v nbsp;mỗi ngày lé sp;lén lútlút s p;vào y có ha nbsp;lần liền th nbsp;sao không sờ sp;nhiều hơn ch >
Người khác không để sp;sợ cái gì,&nb hắc chế cái&nbs sao không l nbsp;mật hơn mộ p;chút, phóng đã bsp;hơn một chút nbsp;đồ nhát cá >
Kiều Lưu oá sp;niệm vô cùng.
Chu Tử Chu&nbs nhận điện tho ;xong, quay đầu lại&nb i với y: “Kiều Lưu, tôi không đi ăn được, giáo&nbs n phụ đạo c tìm tôi, t nbsp;văn phòng nó bsp;chút chuyện v bsp;học bổng l ”
“Học bổn ;Kiều Lưu biết& gia cảnh của&nbs u Tử Chukhông&nbs há giả, thế&nbs ng cũng không  ghĩ tới cậu&nbs nbsp;dựa vàohọc  mà sống qua sp;ngày. Kiều Lư sp;tưởng tượng  bsp;chúttới cảnh&nbs Tử Chu đói p;tới nhăn răng, p;mắt lom khom&nbs nhìnđồ ăn của gười khác, bản thân lại không&n có cái gì ă bsp;cònmặc một sp;quần áo đơn& bạc xoa xoa t đang phát c , mộtbộ dáng&nb ật đáng thương ;trong lòng nhất& p;thời đều mề nbsp;lúc nhìn Chu& sp;Tử Chu ánh&nbs ắt đều nhu  nbsp;hơn.
“Sao ?” Chu Tử C bsp;sửng sốt h >
“Tôi đưa c sp;đi.” Kiều L p;nói, khó giải& ;thích được cá ;tênngốc này l p;có thể dễ&nbs g khuấy động&nb n ý muốn b sp;hộcủa y. Y cảm thấy bsp;chút hối hậ sp;nếu như ngày& ;đầu tiên khaigi nbsp;biết Chu Tử p;Chu là một  n hám trai đ thương nhưvậy, y cũng sẽ kh đẩy Chu T p;Chu ra, cũng  không ácmiệng m bsp;Chu Tử Chu.
Y khẳng định ;ngày hôm đó,&nb ẽ lén lút n nbsp;một chút ti o Chu Tử Chu, y chẳng có g bsp;cả, chỉ có& tiền thôi. (=v= ok I’m fine)
“Đưa&nbs i đi? Cậu ch nbsp;chứ?” Chu T sp;Chu nhìn Kiều& p;Lưu, khó giải& ;thích được án ;mắt của Kiều& ưu lúc này, chunglà quái  uái, khiến da&nbs à đều nhịn&nbs g được mà nbsp;đứnglên, nói: “Bên ngoài cũng ;không có mưa,&nb cậu đưa tôi&nbs nbsp;làmgì?”
Mũi&n hân Kiều Lưu&nbs ọt chọt mặt&nb , hừ một ti mặt đỏnói: “Thích thì cứ& ói, đừng có&nbs nbsp;bày đặt n bsp;Tên nhà quên bsp;lại bắt đ ;giả bộ rồi,&n ràng không m n xa y, buổi& sp;tốicòn lén l sp;sờ y, vừa&nbs ấy y đụng bsp;Lương Mạt li bsp;ghen tớinóng , biểu hiện  nbsp;liễu như v bsp;chẳng lẽ coi p;y là thằngngố p;sao? Thật không sp;nhìn ra tên&nbs hám trai này n biết xấuhổ&n a?
Chu Tử C : “???”
Nếu nh ;Chu Tử Chu c nbsp;chức năng gi điện thoại,&nb ếtphát ra emotion bsp;bảo đảm s phát ra một biểu tượng&nbs ờida đen chấm&n ỏi ~ ing.
..o0o..
Ki u Lưu đứng nbsp;bất động, y nhìn Chu T bsp;Chu, thần sắ nbsp;chút không r bsp;——
Y nhớ tới một chuyện trước đây.
L p;y học lớp  tại một tr tư thục, m bsp;tháng mới v nbsp;được một bsp;Khi đó y được chẩn&nbs là mắc bệ ba, bốn năm sp;rồi, tuy rằng p; vô tình v nbsp;động mạnh bsp;sẽrất khó c nbsp;cũng may là&n p;người trong nh sp;đã mời đư nbsp;Thuỵ xuống mỗi tháng y sp;đều được n sp;nghe, hỏi, sờ p;[1] một lần,&n cho nên y vẫ bsp;sẽ có thể&n iễn cưỡng duy&n rìđược trạng sp;khoẻ mạnh. B sp;vậy, lớn hơn ;một chút nữa,& liền bắt đầu& c ở trường  nbsp;trú, vì trong bsp;nhà lúc nào&n ;cũngrất lạnh l bsp;không có ngư bsp;nào quản y,&n ;cho dù là l nbsp;tan họcvề, chỉ có mỗ p;bảo mẫu và&nb ản gia hầu br>
[1] Nguyên&nb p;văn [望闻问切] = vọng, văn,  n, thiết; tứ&nbs ẩn (bốnphương bsp;chữa bệnh c sp;Đông y)
u như vậy, c nbsp;không bằng sp;lại trường h sp;luôn cho rồi.<
Mặc dù ngoài p;miệng nói khôn sp;muốn ở nhà&n hút nào, nhưng&nb Kiều Lưu từ&nbs đã là một ;tên nói một&nbs ờng làm mộtnẻ ;mỗi lần tới&n p nghỉ hè, nbsp;tựa như nh bsp;đứa nhỏkhác,&nb ng cái mặt b bao của mìn bsp;lên, mắt long sp;lanhnằm úp s sp;ở trên lan&nbs an cửa trường&n ọc, mong chờ&nbs ườinhà tới đ mình.
Ba mẹ&nbs từng đến bsp;một lần, sau p;đó đều thay&n ằng quảngia.
N đứa nhỏ k bsp;đều ghen tỵ ;với Kiều Lưu&n ược ngồitrong c sp;xe bóng nhoáng& sp;trở về nhà,& nhưng ai biết,&nb Kiều Lưulại ghe p;tỵ với chúng& nó, có thể trên xe với sp;chính ba mẹc sp;mình.
Cứ v sp;thẫn thờ ở& rường tư thục& ơn nửa năm, y cũngdần quen.Lại có một&n gày y về nh bsp;trong nhà khôn nbsp;có người n sp;cả, y ném cặp d nbsp;đất, một m bsp;trở về phòn p;chơi game. Lúc&n p;tốiđi ngủ l ;mơ mơ màng g tỉnh dậy,  nbsp;bị âm thanh& p;cãinhau ở dư p;lầu làm cho&nbs ỉnh, đầu óc&nb chưa tỉnh ngủ, y vuốt mắt nbsp;cái đi xuốn sp;lầu, liền ngh sp;thấy được n hân cãi nhau
Trong thư p òng của ông  ại y có mộ p;bình hoa cổrấ p;nhiều niên đ sp;Lọ hoa đó&nbs he đâu là kh bsp;ông ngoại y&n ;còntrẻ, được  sp;quý nhân đối ;với ông ấy&nbs nbsp;ơn tri ngộ&n ;tặng cho, vẫn&n luôn được ông& goại coi như  o bối mà đ sp;ở trong tủâm ;tường, bất qu ;bởi vì mỗi&nbs y đều lau ch cho nênkhông  ó khoá lại.  n tại ông ng từ nước n nbsp;trở về, li sp;phát hiện lọ ;hoa chia năm ẻ bảy nằm  p;trên mặt đất ;nhất thời nổi trận lôi đình.< r>Ba mẹ Kiều&nbs u quan hệ cũ nbsp;không được  bởi vì ba&n ;y là ở rể p;vừa mới bắt& ầu đã ở t bsp;nhà không có& p;tiếng nói, sau& p;đólại bận r ;xã giao ở b nbsp;ngoài, thậm có đêm cũn sp;khôngvề. Mẹ nbsp;Lưu là điể p;hình của nữ&n ường, tất cả& i chuyệnđều do& bà ấy chống&nbs cả ngày b sp;rộn tới chân ;cũng khôngchạm
Trong nhà c ỉ có một m bsp;Kiều Lưu, b sp;mẫu và quản& gialàm hết chuy sp;trong ngày, đã sp;sớm rời đi.< r>Ông ngoại bởi ;vì cảm thấy&nb n gái mình b bsp;gả cho mộtth nbsp;nhãi vô dụn bsp;nên cũng nhìn sp;Kiều Lưu khôn sp;hợp mắt, th p;khắc nổi trậ ;lôi đình, liền ;đem bảo mẫu,&n uản gia cùngKiề p;Lưu đồng thờ ;mắng cho một&nb rận. Đặt biệt à Kiều Lưu,  ch nghịch ngợm&n gây sự, ông  ại cảm thấy&nb nbsp;hoa bị vỡt sp;phần mười l ;do y làm, lại c nbsp;không chịu t nhận, mắng  bsp;là thằng nh p;vô dụng do  ằng lớn vô  sinh ra.
Ki u Lưu rất m sp;mịt, mặc áo& ngủ đứng ở&nb bsp;không biết ph àm sao. Y cắ bsp;môi, không bi nbsp;nên biện h p;cho chính mìnhnh nbsp;thế nào, ch sp;có thể mà&nbs y củ đứng p;đó, nghe ông&nb ngoạiphát tiết bsp;giận.
Đến  nbsp;đêm, mẹ y&n từ công ty t nbsp;về, vội vã ;khuyên can ông&nb ;ngoại về phòng ;ngủ, đồng th ;bảo Kiều Lưu&n ên ngủtrước đ br>Kiều Lưu rất ;nghe lời đi  ủ, thế nhưng&nb y chân lại q ạnh lẽo, làm&nb o cũng không nổi, một b nbsp;tối đều ng g ngon, y còn tưởng  g bản thân m thật sự đ p;làmbể cái lọ hoa đó. Dù s nbsp;y thường lé sp;lút chạy vào& ;thư phòng, tìm&n ;mô hình máy  y ở trong đó,  lén lút lút sp;lấy xuốngchơi,&nb u đó lại tr sp;về chỗ cũ.Kết quả ngày&n ôm sau, sự t về lọ hoa& ;rốt cuộc cũng bsp;phơi bày, bả sp;mẫu chủ độ ;thừa nhận, là& do bà ấy lú t dọn vệ si bsp;không cẩn th bsp;làm vỡ, do quá hoảng  t, cho nên ban nbsp;đầu không c sp;dám thừa nhậ sp;Bà đã làm&nbs nbsp;Kiềugia rất  ều năm, từ  nbsp;ông ngoại c bsp;trẻ bà ấy&n ã ở đó r p;bởi vậy phẫn nộ thì phẫn&nbs nhưng cũng k ng có bắt b sp;ấybồi thường.
K Lưu hiện t bsp;mới bắt đ ;cảm thấy oan&nb c, vì thế ng ới nghĩ lui,  ấp thỏm mà  nbsp;ra một ý&nbs ghĩ phản nghịch p;đem nhốt bản& thân ở trong  òng tuyệt thực. br>Muốn y ăn  m, nhất định&nb ải gõ cửa nbsp;tám lần, dù ọng điệu ôn&nb mà dỗ dành p;y mới được.< >Y mong đợi thế, còn đ bsp;mình trùm ở& ;trong chăn ngộpt nbsp;đỏ mặt, đ sp;bụng có ai&nbs iến vào, liền&n iả bộ mệt  bsp;do sinh bệnh.& sp;Y vểnh lỗ&nbs i lên nghe đ tĩnh ở bên p;ngoài, khẩntrương& tới đòi mạng,& ột bên nghe ng bước chân&nbs i gần, liền  vàng lấy ch nbsp;trùm lại ch sp;để chừa lạ một khe nhỏ,&nbs m đôi mắt b bsp;tới đỏ bừ p;thoạt nhìn như p;mới khóc qua.Thế nhưng y&nb không nghĩ tới,& ;ăn cơm tối  g, mẹ của y p;lạigấp gáp tr p;về công ty,&nbs ng ngoại cùng&nbs à ngoại căn  không muốn tiến ;tới căn phòng&n của y, ba y&n p;lại càng không p;tớibởi vì ôn ;ấy không có&nbs nbsp;trong nhà. Tro g nhà làm gì sp;có aimuốn dỗ ;y, là y nghĩ bsp;quá nhiều r r>
Ngược lại  nbsp;tôi là do&nbs quản gia đưa&nbs i tận phòng y.
Ngày hô nbsp;sau, mẹ y&nbs đứng ở ngoài&n a, gọi y rờ sp;giường.
Kiều&nb u cả tối h sp;qua đều ngủ& không ngon, lăn&nb ;lộnmột vòng, ở trên giường& ùng nắm tay giữ chặt c bsp;gối. Trong lò nbsp;y cực kì&nbs hó chịu, tính&nb oán rằng, nếu&n ẹ y gọi y&n nhiều hơn hai&nbs iếng, dỗ dành&n một câu, y sẽ không d nbsp;nữa.Thế nhưng&n vừa mới gi sp;bộ lạnh lùng p;mẹ liền không ;nhịnđược đi sp;Mẹ nói: “Mới chịu chú oan ức đã n nbsp;xổm ở góct nbsp;lau nước m bsp;còn là đàn&n ông con trai k ông hả?”
Vì& ậy sau đó K nbsp;Lưu nghe thấ bsp;tiếng bước nbsp;dần đi xa,&n ;trong mắt ngậm& ;lấy nước mắt triệt để ngây& gười.
Cho nên& ;nói ——
Chu&n ử Chu chính là người thích y nhất từ khi y sinh ra tới giờ, cũng là người đối vớ tốt nhất. g Thuỵ trước&nb a cónói với  nbsp;nói y trời&n ;sinh ra đã n vậy. Trong gia tộc  ũngchẳng có ai&n có lịch sử  bsp;bệnh tim, y chính là v bsp;dụ đầu tiê bsp;toàn bộ ngư sp;trong nhà, âm&n p;dương bất đ sp;hàn khí têli sp;ngăn trở tâm& ;dương, không có p;cách nào có&nbs hể trị. Trước p;gặp được Chu Tử Chu, y còn ôm lấ sp;cái suy nghĩ&nb ;đượcngày nào sp;ngày đó.
Chu sp;Tử Chu ở  ài văn phòng  áo sư dỗ d bsp;y, y cho Chu Tử& sp;Chu thêm năm&nb ;điểm. Chu Tử&n hu ngồi xổm  bsp;dưới máybán  tự động m sp;cho y rất nhiều hộp& ữa chua, y cũng nhìn t y, yên lặng Chu Tử Chu&n p;thêm hai mươiđ trong lòng su nghĩ, nếu n nbsp;Chu Tử Chu&nb ;đối xử tốt&n y hơn chút nữa, y sẽ không c nbsp;giận nữa. Y p;giận cái gì&nb hứ, kỳthật y&n ông có quyền&nbs tức giận.
Hiện tại, Ch sp;Tử Chu đứng& ở trước mặt&n nbsp;không làm gì sp;cả, chỉ cư ;ngu ngu, còn ơi xoắn xuýt,&nb ay chân luống&nbs uống, y liền cho Ch nbsp;Tử Chu thêm& p;mấy trăm điể ;nữa!
Cho nên&n ;nói.
Không th sp;để cho Chu&nbs ử Chu biết , không thể nbsp;choChu Tử Chu bsp;phát hiện được, y thật sự r bsp;thích, rất th mộttên nhà  nào đó.
C nbsp;Tử Chu thấy p;Kiều Lưu mím&n môi không nói&nbs ời nào, nhất&nb ời có chút trương, sẽ  ng phải còn n đấychớ. Chu Tử Chu tr g lòng phát s , cảm thấy Lưu quákhó đi, so với mấy g nhóc dữ d bsp;của mấy bà& dì dưới quêcòn khó dỗ hơn.  nhưng Chu T bsp;Chu không có&n p;năng lựcđặc bsp;gì cả, sở&n rường duy nhất& là kiên nhẫn,&nb ăm đó bà n nbsp;thổ tả đư ;vào bệnh viện, ;cậu liền chạy vòng vòng từtrư bsp;học tới bệ p;viện rồi về& hà suốt nửa&nbs trời, cũngkhông p;có nửa điểm& hiếu kiên nhẫn. br>Cậu suy nghĩ&n ;tới thất thần ;đến cùng phải làm thế nào  Kiều Lưu mới&nb i trở lại, nghe thấy Ki Lưu mở miệng: “Được, là c ầu xin tôi g đó, sau này sp;đừng có đổ ý.”
Kiều Lưu nghiêng đầu, nh sp;chằm chằm câ p;ngân hạnh ở&n hía xa, từ k miệng căng nbsp;thành một đ thẳng tắptuấn lãng, trên thực& ;tế vành mắt&nb u hồng hết , cho nênmới  ông muốn để&nb Tử Chu nhìn sp;thấy.
Chu T sp;Chu nhất thời p;thở phào, vội ;vàng nói: “Không đổi ý, hông đổi ý.”& u cười rộ nbsp;lộ ra hai&nbs cái răng nanh  rắngnõn, hoàn to bsp;không biết ch mình đã t p;bán bản thân&n đi.
…
Đại& ội thể thao  nh thức diễn&nbs vào đầu th nbsp;mười hai, tr lúc đó, Chu sp;Tử Chu đều&n ận tới tối&nbs nbsp;mặt mũi. Đ n là thi giữ bsp;học kì, mặc ;dù phần lớn&nb i giữa học bsp;đều lànhững&nbs thức cơ b bsp;đa số đều& à ngành tự , cũngkhông phải p;chuyên ngành gì bsp;thế nhưng s p;học và tiếng& anhlại rất khó. ;Chu Tử Chu m n lấy được&nbs nbsp;bổng của h sp;việnthì nhất  phải đứng  nbsp;trong lần thi bsp;này.
Toàn h nbsp;viện có tổ sp;cộng hơn hai&n ;ngàn người, n p;muốntrở đứng&nbs nbsp;nhất, độ k sp;quả thật rấ ;cao.
Bởi vậy& ;trước kì thi,&n cậu liều mạng& ọc tập, mỗi&nb y mỗibuổi tối& ều học tiếng&n h tới tận k . Kiều Lưu v bsp;LâmHoắc Nhiên&nbs nbsp;bên này vẫn p;là một bộ&nbs nbsp;nhàn không c bsp;gìlàm, nên l bsp;gì thì làm,&n ;tựa như kì  sắp tới kh nbsp;có liênquan g nbsp;tới mình. Th nbsp;vất vả thi& ;giữa học kì&nb i kết thúc, Chu Tử Chu đ bsp;ra khỏi phòng sp;thi, liền nhìn sp;thấy Kiều Lư nbsp;đã nộp bài p;đứng chờ ở& n ngoài, Lâm ắc Nhiên cũnggi bsp;y, là một&nbs ên không có nbsp;tưởng, cũng  nộp bài ran i chơi game.
Đi chỗ nào bsp;vậy, tao khôn bsp;muốn đi tới ;cái nhà hànglầ p;trước nữa đ sp;Lâm Hoắc Nhiê sp;không ngẩng đ bsp;lênnói, lần c tới nhà h nbsp;kia ăn cơm,&n p;nhưng món đó&n liềnthu hút đư p;Chu Tử Chu,  ởi vì có c bsp;mùi vị giốn p;với đồdưới  p;cậu ta, cho  ên cậu ta ă sp;rất nhiều, l sp;ra khỏi nhàhà bsp;cái bụng cũn sp;tròn vo, “Đều là tại& Tử Chu cậu sp;thích đồ ăn& ở chỗ đó!  Kiều Lưu c bsp;bọn tôi mỗi ;lần đi rangoài& ;ăn đều tới&nb nbsp;ăn.”
“Này,&n y nói nhăng n cuội gì đ bsp;Kiều Lưu bên p;tai đỏlên, đ p;Lâm Hoắc Nhiên p;một cái.
Lâm p;Hoắc Nhiên chì sp;đắm ở trong& game, cười hì&nb ì đápmộtcâu: “Chẳng lẽ khô ;đúng sao? Đồ&n gạo kiều.”
K sp;Lưu đỏ mắt& hìn Chu Tử C nhìn thấy C nbsp;Tử Chuđang l nbsp;điện thoại  nbsp;nhận điện , hình như kh g cónghe thấy&nbs ừa nãy Lâm Nhiên nói c nbsp;gì. Kiều Lư sp;lúcnày mới y sp;lòng, nhưng l bsp;không khỏi c sp;chút thất vọ bsp;tên ngu ngốc& p;này cả ngày&nb àm cái gì v nbsp;mỗi ngày lé sp;lén lútlút s p;vào y có ha nbsp;lần liền th nbsp;sao không sờ sp;nhiều hơn ch >
Người khác không để sp;sợ cái gì,&nb hắc chế cái&nbs sao không l nbsp;mật hơn mộ p;chút, phóng đã bsp;hơn một chút nbsp;đồ nhát cá >
Kiều Lưu oá sp;niệm vô cùng.
Chu Tử Chu&nbs nhận điện tho ;xong, quay đầu lại&nb i với y: “Kiều Lưu, tôi không đi ăn được, giáo&nbs n phụ đạo c tìm tôi, t nbsp;văn phòng nó bsp;chút chuyện v bsp;học bổng l ”
“Học bổn ;Kiều Lưu biết& gia cảnh của&nbs u Tử Chukhông&nbs há giả, thế&nbs ng cũng không  ghĩ tới cậu&nbs nbsp;dựa vàohọc  mà sống qua sp;ngày. Kiều Lư sp;tưởng tượng  bsp;chúttới cảnh&nbs Tử Chu đói p;tới nhăn răng, p;mắt lom khom&nbs nhìnđồ ăn của gười khác, bản thân lại không&n có cái gì ă bsp;cònmặc một sp;quần áo đơn& bạc xoa xoa t đang phát c , mộtbộ dáng&nb ật đáng thương ;trong lòng nhất& p;thời đều mề nbsp;lúc nhìn Chu& sp;Tử Chu ánh&nbs ắt đều nhu  nbsp;hơn.
“Sao ?” Chu Tử C bsp;sửng sốt h >
“Tôi đưa c sp;đi.” Kiều L p;nói, khó giải& ;thích được cá ;tênngốc này l p;có thể dễ&nbs g khuấy động&nb n ý muốn b sp;hộcủa y. Y cảm thấy bsp;chút hối hậ sp;nếu như ngày& ;đầu tiên khaigi nbsp;biết Chu Tử p;Chu là một  n hám trai đ thương nhưvậy, y cũng sẽ kh đẩy Chu T p;Chu ra, cũng  không ácmiệng m bsp;Chu Tử Chu.
Y khẳng định ;ngày hôm đó,&nb ẽ lén lút n nbsp;một chút ti o Chu Tử Chu, y chẳng có g bsp;cả, chỉ có& tiền thôi. (=v= ok I’m fine)
“Đưa&nbs i đi? Cậu ch nbsp;chứ?” Chu T sp;Chu nhìn Kiều& p;Lưu, khó giải& ;thích được án ;mắt của Kiều& ưu lúc này, chunglà quái  uái, khiến da&nbs à đều nhịn&nbs g được mà nbsp;đứnglên, nói: “Bên ngoài cũng ;không có mưa,&nb cậu đưa tôi&nbs nbsp;làmgì?”
Mũi&n hân Kiều Lưu&nbs ọt chọt mặt&nb , hừ một ti mặt đỏnói: “Thích thì cứ& ói, đừng có&nbs nbsp;bày đặt n bsp;Tên nhà quên bsp;lại bắt đ ;giả bộ rồi,&n ràng không m n xa y, buổi& sp;tốicòn lén l sp;sờ y, vừa&nbs ấy y đụng bsp;Lương Mạt li bsp;ghen tớinóng , biểu hiện  nbsp;liễu như v bsp;chẳng lẽ coi p;y là thằngngố p;sao? Thật không sp;nhìn ra tên&nbs hám trai này n biết xấuhổ&n a?
Chu Tử C : “???”
Nếu nh ;Chu Tử Chu c nbsp;chức năng gi điện thoại,&nb ếtphát ra emotion bsp;bảo đảm s phát ra một biểu tượng&nbs ờida đen chấm&n ỏi ~ ing.