Chương 4: Tình Đầu Ngây Ngô
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa hè, năm 2006…
Ba mẹ Giang Ninh ly hôn, cô từ họ Trần đổi thành họ Giang. Sau đó cô theo mẹ về Tần Thành. Hai mẹ con dắt díu nhau, lê những bước dài mệt mỏi trong một con hẻm dài, sâu hun hút bẩn thỉu, ọp ẹp.
Những con ngõ nhỏ chật hẹp, những ngôi nhà lụp xụp chen chúc ở một góc, hai bên đường phố san sát các cửa tiệm nhỏ kiểu xưa, bán đủ thứ, hoàn toàn có thể thỏa mãn được mọi nhu cầu sinh hoạt cho người dân khu này. Trên
tường dá p;dày đặc các&n ờ quảng cáo,&nb ói bụi đầy&nbs . Sau cơn mưa nbsp;con ngõ nhỏ rải rác đầy các vũng nước đọng, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt bốc lên một thứ mùi hôi thối, khó chịu.
Giang Ninh kéo chiếc vali to dẫm lên mặt đất lởm chởm, đủ thứ ổ gà, ổ voi trên mặt đất tiến vào một căn nhà cấp bốn u ám. Căn nhà cấp bốn này rất đông người ở. Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, trên hành lang treo đầy quần áo hoàn toàn che lấp hết ánh sáng từ bên ngoài khó khăn lắm mới xuyên qua tầng tầng lớp lớp những căn nhà xập xệ rọi vào được.
Giang Ninh theo sau lưng mẹ, vất vả leo lên được lầu bốn, xuyên qua hành lang tưởng chừng dài bất tận, cùng mùi ẩm mốc gay mũi, cô bé đến được nhà bà ngoại.
Nhà bà vừa nhỏ, vừa chật, cánh cửa gỗ ọp ẹp mỗi lần mở ra lại kẽo kẹt kêu lên. Một chiếc đèn không sáng lắm được treo giữa phòng khách. Giang Ninh chậm rãi bước& ào, mợ cô v bsp;thấy hai mẹ& ;con lập tức&nbs m mạnh ly thuỷ tinh xuống gần bàn chân cô.
Mảnh vỡ bắn tung tóe, vì Giang Ninh mặc váy ngắn, cho nên một mảnh thuỷ tinh sượt qua bắp chân, cứa rách một đường trên người Giang Ninh. Vết rách đau rát, rơm rớm máu.
Mẹ kín&nb áo đưa cho c bsp;10 đồng, nhan bsp;chóng đẩy Gi nbsp;Ninh ra khỏi& sp;cửa.
Giang Ninh đứng trong hành lang nhìn bốn phương tám hướng, ánh mắt đầy dò xét. Phía sau là tiếng chửi rủa xối xả, cô nắm chặt 10 đồng trong tay, không biết phải làm sao.
Cô thuận&n ;theo cầu thang&nb ;xám xịt, cũ&nbs đi xuống.
Có người đẩy xe hàng trên con ngõ nhỏ chật hẹp, có người bày hàng bán hai bên đường. Mùi đồ ăn thơm ngào nhạt nóng hôi hổi thi nhau ập đến, con đường dù không lớn nhưng vô cùng náo nhiệt, tất bật.
Không khí nóng như thiêu như đốt, ven đường những hàng Nữ Trinh Tử (1) cao lớn đang nở hoa chi chít. Vài cánh hoa trắng phớt vàng phiêu lãng trong gió, thuận theo làn gió mang theo hơi nóng hầm hập rơi xuống cổ áo người qua đường.
Tất t sp;mọi thứ đề quê mùa, xập&nbs , và nghèo n
Xe điện phóng nhanh như tên bắn lao vụt qua cuốn cát bụi bay mù lên, những người ngồi ven đường, trong các gánh hàng ăn dường như đã sớm
quen thuộc sp;mặt không đ p;sắc, chuyên tâ sp;giải quyết vi bsp;của mình.
G g Ninh định tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ, nhưng trên đường chen chúc các gánh hàng rong, các xe đẩy đồ ăn, nơi duy nhất trống là bên cạnh thùng rác. Trên nắp chiếc thùng rác bẩn thỉu, một con mèo nhỏ gầy trơ xương đang liếm láp bộ lông lốm đốm xơ xác của mình.
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, đều là những kẻ lang thang giữa cuộc đời.
Chú mèo& trầm mặc Giang&n Ninh, Giang Ninh&nbs p;cũng lẳng lặn p;nhìn lại nó.Cuối cùng vẫn là con mèo chủ động, duỗi duỗi cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân cô, ỏn à ỏn ẻn kêu lên mấy tiếng.
Giang Nin nbsp;vào cửa hàn sp;tạp hoá nhỏ& gần đó mua nbsp;cái bánh mì& p;lạt, và hai cây lạp xưởng gà hun khói, ngồi xổm ở cầu thang phía sau thùng rác tách đồ ăn thành từng miếng nhỏ để gọn trên đất. Con mèo hoang thấy vậy, cúi đầu ăn như như hổ, đến nỗi mấy lần bị sắc. Giang Ninh gối cằm lên đầu gối, đeo tai nghe lên, lẳng lặng nhìn chú mèo con đang đánh chén đồ ăn ngon lành.
Mặt đất bị ông trời hun cả ngày càng lúc càng nóng, trong không khí nồng nặc mùi khói bụi và xi măng.
Đúng lúc này tiếng xô xát từ đâu vọng lại, ban đầu Giang Ninh không chú ý. Cô đeo tai nghe, bài đang phát là bản nhạc cô thích nhất: Ngày Tận Thế của Châu Kiệt Luân.
Đến khi cô nghe thấy động tĩnh. trận đánh nhau dã man kia đã vào hồi cuối: máu hòa cùng nắm đấm, và những tiếng chửi rủa điên cuồng.
Thiếu niên cao gầy mặc áo phông đen một chọi ba. Phần xương lông mày thiếu niên dính máu, ánh mắt hung ác, quyết liệt, động tác dứt khoát, lăng lệ. Ba người kia mang theo vũ khí, mỗi tên cầm một thanh gỗ lớn dài nửa mét, vậy mà vẫn không thể chiếm thế thượng phong.
Thiếu niên một cước đá bay tên nam sinh duy nhất còn trụ lại được ngã đập mạnh lưng vào thùng rác bên cạnh. Thùng rác đổ ào xuống, chú mèo con bị dọa sợ cuồng cuống nấp vào sâu bên trong đống rác. Còn Giang Ninh vẫn ngồi ngẩn người một góc, giống như đang hờ hững xem một đoạn phim với tâm trạng dửng dưng.
Cậu thiếu niên lau vết máu trên mặt, xoay người nhặt chiếc gậy gỗ trên mặt đất, tai nghe màu trắng rơi xuống cổ. Ánh trời chiều đỏ rực dán lên hàng xương quai xanh rõ nét, cân đối, và nửa sườn mặt tinh tế như tượng tạc.
Cậu ta có khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, khí chất ngang ngược, bất cần chẳng khác nào mấy tên bad boy bất lương trong manga, mũi cao, mắt sâu, nét mặt mang một vẻ bướng bỉnh mà kiệt ngạo, mái tóc ngắn, đen nhánh cơ hồ dán sát vào da đầu càng làm nổi bật nét nguy hiểm, ngang tàng của cậu ta.
Cậu thiếu niên đi tới, cầm theo cây gậy gỗ, đôi mắt đen như mực chằm chằm nhìn Giang Ninh.
“Dựng thùng rác lên đi.” Giọng cậu thiếu niên lãnh đạm, dửng dưng, âm cuối có hơi trầm.
Giang Ninh vội vàng đứng dậy định đặt thùng rác lại vị trí cũ, đúng lúc này cậu thiếu niên kia giơ gậy ngăn cô lại, hất cắm về phía tên nam sinh vừa bị đánh đang nằm quằn quại trong đống rác, chậm rãi nhắc lại: “Tao nói mày dó.”
Giang Ninh đứng một chỗ không biết phải làm sao. Thùng rác được dựng lên.
Cậu thiếu niên kia ném cây gậy gỗ sang một góc, hờ hững rút khăn giấy lau ngón tay dính máu, lại nhét tai nghe vào lỗ tai, đi được hai bước, cậu ta đột nhiên trở lại rút từ trong túi quần một chiếc băng dán cá nhân sạch sẽ đưa cho Giang Ninh.
“Chân c sp;cậu đang chả p;máu.”
Ngón tay cậu ta cực kỳ đẹp, màu da trắng sáng, xương ngón tay rõ ràng, từng đốt thon dài mạnh mẽ. Cậu ta chìa tay ra đưa băng dán cho cô. Lòng bàn tay sạch sẽ với những đường vân sắc nét.
Giang Ninh&n sp;vươn tay nhận p;lấy.
Cậu ta đi về hướng góc đường, đỡ chiếc xe đạp địa hình dựng lại cẩn thận, dáng người cậu ta khá cao, hai chân dễ dàng đặt xuống đất dù đang ngồi trên yên. Rồi chỉ&nb ẽ đạp lấy&nbs sp;một cái, chi sp;xe đạp nhanh&n ;chóng lao qua những con phố cổ xưa, ngoằn ngoèo, biến mất nơi khúc ngoặt cuối con đường.
Làn gió khẽ làm bay góc áo cậu ta, Giang Ninh vẫn còn nhớ mãi tấm lưng cõng ánh hoàng hôn khi đó, ánh chiều tà kéo chiếc bóng kia in dài trên đất, cô cứ mãi nhìn theo, cho đến tận khi bóng hình kia hoàn toàn biến mất.
“Giữa m p;mù u ám c bsp;thế gian, li bsp;có khiến anh& p;quên em là …”
Mùa hè, năm 2006…
Ba mẹ Giang Ninh ly hôn, cô từ họ Trần đổi thành họ Giang. Sau đó cô theo mẹ về Tần Thành. Hai mẹ con dắt díu nhau, lê những bước dài mệt mỏi trong một con hẻm dài, sâu hun hút bẩn thỉu, ọp ẹp.
Những con ngõ nhỏ chật hẹp, những ngôi nhà lụp xụp chen chúc ở một góc, hai bên đường phố san sát các cửa tiệm nhỏ kiểu xưa, bán đủ thứ, hoàn toàn có thể thỏa mãn được mọi nhu cầu sinh hoạt cho người dân khu này. Trên
tường dá p;dày đặc các&n ờ quảng cáo,&nb ói bụi đầy&nbs . Sau cơn mưa nbsp;con ngõ nhỏ rải rác đầy các vũng nước đọng, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt bốc lên một thứ mùi hôi thối, khó chịu.
Giang Ninh kéo chiếc vali to dẫm lên mặt đất lởm chởm, đủ thứ ổ gà, ổ voi trên mặt đất tiến vào một căn nhà cấp bốn u ám. Căn nhà cấp bốn này rất đông người ở. Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, trên hành lang treo đầy quần áo hoàn toàn che lấp hết ánh sáng từ bên ngoài khó khăn lắm mới xuyên qua tầng tầng lớp lớp những căn nhà xập xệ rọi vào được.
Giang Ninh theo sau lưng mẹ, vất vả leo lên được lầu bốn, xuyên qua hành lang tưởng chừng dài bất tận, cùng mùi ẩm mốc gay mũi, cô bé đến được nhà bà ngoại.
Nhà bà vừa nhỏ, vừa chật, cánh cửa gỗ ọp ẹp mỗi lần mở ra lại kẽo kẹt kêu lên. Một chiếc đèn không sáng lắm được treo giữa phòng khách. Giang Ninh chậm rãi bước& ào, mợ cô v bsp;thấy hai mẹ& ;con lập tức&nbs m mạnh ly thuỷ tinh xuống gần bàn chân cô.
Mảnh vỡ bắn tung tóe, vì Giang Ninh mặc váy ngắn, cho nên một mảnh thuỷ tinh sượt qua bắp chân, cứa rách một đường trên người Giang Ninh. Vết rách đau rát, rơm rớm máu.
Mẹ kín&nb áo đưa cho c bsp;10 đồng, nhan bsp;chóng đẩy Gi nbsp;Ninh ra khỏi& sp;cửa.
Giang Ninh đứng trong hành lang nhìn bốn phương tám hướng, ánh mắt đầy dò xét. Phía sau là tiếng chửi rủa xối xả, cô nắm chặt 10 đồng trong tay, không biết phải làm sao.
Cô thuận&n ;theo cầu thang&nb ;xám xịt, cũ&nbs đi xuống.
Có người đẩy xe hàng trên con ngõ nhỏ chật hẹp, có người bày hàng bán hai bên đường. Mùi đồ ăn thơm ngào nhạt nóng hôi hổi thi nhau ập đến, con đường dù không lớn nhưng vô cùng náo nhiệt, tất bật.
Không khí nóng như thiêu như đốt, ven đường những hàng Nữ Trinh Tử (1) cao lớn đang nở hoa chi chít. Vài cánh hoa trắng phớt vàng phiêu lãng trong gió, thuận theo làn gió mang theo hơi nóng hầm hập rơi xuống cổ áo người qua đường.
Tất t sp;mọi thứ đề quê mùa, xập&nbs , và nghèo n
Xe điện phóng nhanh như tên bắn lao vụt qua cuốn cát bụi bay mù lên, những người ngồi ven đường, trong các gánh hàng ăn dường như đã sớm
quen thuộc sp;mặt không đ p;sắc, chuyên tâ sp;giải quyết vi bsp;của mình.
G g Ninh định tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ, nhưng trên đường chen chúc các gánh hàng rong, các xe đẩy đồ ăn, nơi duy nhất trống là bên cạnh thùng rác. Trên nắp chiếc thùng rác bẩn thỉu, một con mèo nhỏ gầy trơ xương đang liếm láp bộ lông lốm đốm xơ xác của mình.
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, đều là những kẻ lang thang giữa cuộc đời.
Chú mèo& trầm mặc Giang&n Ninh, Giang Ninh&nbs p;cũng lẳng lặn p;nhìn lại nó.Cuối cùng vẫn là con mèo chủ động, duỗi duỗi cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân cô, ỏn à ỏn ẻn kêu lên mấy tiếng.
Giang Nin nbsp;vào cửa hàn sp;tạp hoá nhỏ& gần đó mua nbsp;cái bánh mì& p;lạt, và hai cây lạp xưởng gà hun khói, ngồi xổm ở cầu thang phía sau thùng rác tách đồ ăn thành từng miếng nhỏ để gọn trên đất. Con mèo hoang thấy vậy, cúi đầu ăn như như hổ, đến nỗi mấy lần bị sắc. Giang Ninh gối cằm lên đầu gối, đeo tai nghe lên, lẳng lặng nhìn chú mèo con đang đánh chén đồ ăn ngon lành.
Mặt đất bị ông trời hun cả ngày càng lúc càng nóng, trong không khí nồng nặc mùi khói bụi và xi măng.
Đúng lúc này tiếng xô xát từ đâu vọng lại, ban đầu Giang Ninh không chú ý. Cô đeo tai nghe, bài đang phát là bản nhạc cô thích nhất: Ngày Tận Thế của Châu Kiệt Luân.
Đến khi cô nghe thấy động tĩnh. trận đánh nhau dã man kia đã vào hồi cuối: máu hòa cùng nắm đấm, và những tiếng chửi rủa điên cuồng.
Thiếu niên cao gầy mặc áo phông đen một chọi ba. Phần xương lông mày thiếu niên dính máu, ánh mắt hung ác, quyết liệt, động tác dứt khoát, lăng lệ. Ba người kia mang theo vũ khí, mỗi tên cầm một thanh gỗ lớn dài nửa mét, vậy mà vẫn không thể chiếm thế thượng phong.
Thiếu niên một cước đá bay tên nam sinh duy nhất còn trụ lại được ngã đập mạnh lưng vào thùng rác bên cạnh. Thùng rác đổ ào xuống, chú mèo con bị dọa sợ cuồng cuống nấp vào sâu bên trong đống rác. Còn Giang Ninh vẫn ngồi ngẩn người một góc, giống như đang hờ hững xem một đoạn phim với tâm trạng dửng dưng.
Cậu thiếu niên lau vết máu trên mặt, xoay người nhặt chiếc gậy gỗ trên mặt đất, tai nghe màu trắng rơi xuống cổ. Ánh trời chiều đỏ rực dán lên hàng xương quai xanh rõ nét, cân đối, và nửa sườn mặt tinh tế như tượng tạc.
Cậu ta có khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, khí chất ngang ngược, bất cần chẳng khác nào mấy tên bad boy bất lương trong manga, mũi cao, mắt sâu, nét mặt mang một vẻ bướng bỉnh mà kiệt ngạo, mái tóc ngắn, đen nhánh cơ hồ dán sát vào da đầu càng làm nổi bật nét nguy hiểm, ngang tàng của cậu ta.
Cậu thiếu niên đi tới, cầm theo cây gậy gỗ, đôi mắt đen như mực chằm chằm nhìn Giang Ninh.
“Dựng thùng rác lên đi.” Giọng cậu thiếu niên lãnh đạm, dửng dưng, âm cuối có hơi trầm.
Giang Ninh vội vàng đứng dậy định đặt thùng rác lại vị trí cũ, đúng lúc này cậu thiếu niên kia giơ gậy ngăn cô lại, hất cắm về phía tên nam sinh vừa bị đánh đang nằm quằn quại trong đống rác, chậm rãi nhắc lại: “Tao nói mày dó.”
Giang Ninh đứng một chỗ không biết phải làm sao. Thùng rác được dựng lên.
Cậu thiếu niên kia ném cây gậy gỗ sang một góc, hờ hững rút khăn giấy lau ngón tay dính máu, lại nhét tai nghe vào lỗ tai, đi được hai bước, cậu ta đột nhiên trở lại rút từ trong túi quần một chiếc băng dán cá nhân sạch sẽ đưa cho Giang Ninh.
“Chân c sp;cậu đang chả p;máu.”
Ngón tay cậu ta cực kỳ đẹp, màu da trắng sáng, xương ngón tay rõ ràng, từng đốt thon dài mạnh mẽ. Cậu ta chìa tay ra đưa băng dán cho cô. Lòng bàn tay sạch sẽ với những đường vân sắc nét.
Giang Ninh&n sp;vươn tay nhận p;lấy.
Cậu ta đi về hướng góc đường, đỡ chiếc xe đạp địa hình dựng lại cẩn thận, dáng người cậu ta khá cao, hai chân dễ dàng đặt xuống đất dù đang ngồi trên yên. Rồi chỉ&nb ẽ đạp lấy&nbs sp;một cái, chi sp;xe đạp nhanh&n ;chóng lao qua những con phố cổ xưa, ngoằn ngoèo, biến mất nơi khúc ngoặt cuối con đường.
Làn gió khẽ làm bay góc áo cậu ta, Giang Ninh vẫn còn nhớ mãi tấm lưng cõng ánh hoàng hôn khi đó, ánh chiều tà kéo chiếc bóng kia in dài trên đất, cô cứ mãi nhìn theo, cho đến tận khi bóng hình kia hoàn toàn biến mất.
“Giữa m p;mù u ám c bsp;thế gian, li bsp;có khiến anh& p;quên em là …”
< img alt=""> |