Chương 7: Đã Từng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu ra ngoài làm gì?” Chu Tề khoanh tay, nheo mắt trừng Lâm Yến Thù, “Hút thuốc? Lâm đội trưởng sống buông thả quá nhỉ, vừa phẫu thuật xong mà dám hút thuốc.”
Vết của Lâm Y sp;Thù đã đượ băng bó lại,&nbs g truyền đã  c rời đi, bác sĩ đeo thêm cho anh một đai cố định tay. Anh nằm trên giường bệnh một tay cầm điện thoại di động, ngón cái lướt lướt trên màn hình đọc tin tức.
“Lâm đại gia!” Chu Tề cúi đầu nhìn tên bạn thân: “Không phải cậu đi tìm Giang Ninh đó chứ?”
Lâm Yến Thù chậm rãi giương mắt, “Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật.”
“Không phải thì tôi thực sự không rõ tại sao cậu lại ra ngoài làm gì, coi như cậu muốn đi hút điếu thuốc đi. Đương nhiên nói thế không phải tôi đồng ý cho cậu đi hút thuốc, cậu vừa phẫu thuật xong, đó chẳng khác nào hành vi tự sát. Chỉ là phép so sánh thôi, nhưng phòng bệnh chẳng phải an toàn hơn sao? Cậu rút ống&nbs yền dịch, kệ&n i xác thê th nbsp;của mình l sp;lý do đi h thuốc,
đơn giản chỉ là thừa giấy vẽ voi thôi. Hơn nữa, cậu là ai? Cậu là Lâm Yến Thù. Cậu là cảnh sát hình sự đã bao nhiêu năm rồi? Phản ứng trinh sát mạnh mẽ, sắc bén như thế, sao có thể bị bắt quả tang dễ dàng vậy?”
“Lật thuyền trong mương.” Lâm Yến Thù rũ mắt, nét mặt hờ hững, bình luận: “Xem thường nhân viên y tế.”
“Cô ấy là Giang Ninh?” Lâm Yến Thù tiếp tục chơi game trên điện thoại di động, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn dửng dưng, lạnh nhạt: “Trí nhớ cậu tốt thật đấy, thế mà vẫn còn nhớ được. Tôi còn nghĩ cô ấy là y tá.:
“Thôi đừng giả vờ. Nhiều năm như vậy cậu không chịu yêu ai chẳng phải vì vẫn luôn một mực chờ cô ấy hay sao? Cô ấy chưa kết hôn đâu. Cậu có thể tạo một cơ hội hợp lý và bình thường để tiếp cận hơn được không? Đừng dùng mấy phương pháp ngốc nghếch, ấu trí đó để gây sự chú ý với người ta nữa.”
Lâm Yến Thù nhướn lông mày, ngữ điệu chậm rãi, có mấy phần ngả ngớn, “Cậu đang nghĩ cái khỉ gì thế? Tôi không yêu đương là vì chưa gặp được người xứng đáng với tôi. Tôi ưu tú như thế, mấy cô gái bình thường sao với tới nổi? Thời buổi này ai còn chờ một người vài chục năm nữa? Có phải tiểu thuyết ngôn tình đâu. Không phải cậu ở đây nhắc đến cô ta, tôi còn chẳng nhớ ra đó là ai.”
“Chém gió.” Chu Tề nhịn không nổi nữa, cũng găng cổ lên: “Lâm Yến Thù, cậu bớt sĩ diện đi thì sẽ chết à?”
Lâm Yến Thù rũ mi, chuyên chú chơi game, trên màn hình các khối hình nháo nhào loạn thất bát tao rơi xuống không có chút chiến thuật gì. Sai lầm nối tiếp sai lầm, cuối cùng là một bàn thua đã dự đoán trước. Các khối Tetris
(1) lấp&n p;đầy màn hình, ;chính giữa hiệ p;lên chữ GAME&nb OVER.
Lâm Yến Thù nhìn màn hình khẽ nhíu mày, lại thèm hút thuốc, anh vươn tay rút một thanh bánh quy hình gậy ở đầu giường bỏ vào miệng, lại mở nữa ra chơi tiếp, “Tối nay cậu không về à?”
“Vợ tôi cho tôi ở đây chăm cậu rồi.” Chu Tề nhìn dáng vẻ cà lơ cà phất của tay bạn thân, đi đi lại lại hai vòng quanh giường, mới ngồi xuống bên chiếc ghế tựa dành cho người nhà bệnh nhân, “Tôi nghe ngóng rồi, cô ấy còn chưa có bạn trai. 2 năm trước Giang Ninh về Tân Thành, từ đó đến nay đều sống một mình, không có quan hệ mập mờ hay công khai với người đàn ông nào. Cô ấy đã mua một căn hộ gần bệnh viện, chính là toà Hạnh Phúc ngay đây.
Hai người đều đã 30 tuổi, nếu như để lỡ mất lần này, có thể nói là bỏ lỡ cô hội duy nhất còn lại trong đời. Sau này các cậu sẽ mãi mãi chẳng thể liên quan đến nhau được nữa, nghĩ cho rõ ràng đi.”
Lâm Yến Thù nhìn màn hình bị vô số những khối lập phương chất đầy, dòng chữ GAME OVER lần nữa nhảy ra.
“Còn ba&nbs háng nữa cô  nbsp;mới 29 tuổi r>
“Cậu ra ngoài làm gì?” Chu Tề khoanh tay, nheo mắt trừng Lâm Yến Thù, “Hút thuốc? Lâm đội trưởng sống buông thả quá nhỉ, vừa phẫu thuật xong mà dám hút thuốc.”
Vết của Lâm Y sp;Thù đã đượ băng bó lại,&nbs g truyền đã  c rời đi, bác sĩ đeo thêm cho anh một đai cố định tay. Anh nằm trên giường bệnh một tay cầm điện thoại di động, ngón cái lướt lướt trên màn hình đọc tin tức.
“Lâm đại gia!” Chu Tề cúi đầu nhìn tên bạn thân: “Không phải cậu đi tìm Giang Ninh đó chứ?”
Lâm Yến Thù chậm rãi giương mắt, “Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật.”
“Không phải thì tôi thực sự không rõ tại sao cậu lại ra ngoài làm gì, coi như cậu muốn đi hút điếu thuốc đi. Đương nhiên nói thế không phải tôi đồng ý cho cậu đi hút thuốc, cậu vừa phẫu thuật xong, đó chẳng khác nào hành vi tự sát. Chỉ là phép so sánh thôi, nhưng phòng bệnh chẳng phải an toàn hơn sao? Cậu rút ống&nbs yền dịch, kệ&n i xác thê th nbsp;của mình l sp;lý do đi h thuốc,
đơn giản chỉ là thừa giấy vẽ voi thôi. Hơn nữa, cậu là ai? Cậu là Lâm Yến Thù. Cậu là cảnh sát hình sự đã bao nhiêu năm rồi? Phản ứng trinh sát mạnh mẽ, sắc bén như thế, sao có thể bị bắt quả tang dễ dàng vậy?”
“Lật thuyền trong mương.” Lâm Yến Thù rũ mắt, nét mặt hờ hững, bình luận: “Xem thường nhân viên y tế.”
“Cô ấy là Giang Ninh?” Lâm Yến Thù tiếp tục chơi game trên điện thoại di động, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn dửng dưng, lạnh nhạt: “Trí nhớ cậu tốt thật đấy, thế mà vẫn còn nhớ được. Tôi còn nghĩ cô ấy là y tá.:
“Thôi đừng giả vờ. Nhiều năm như vậy cậu không chịu yêu ai chẳng phải vì vẫn luôn một mực chờ cô ấy hay sao? Cô ấy chưa kết hôn đâu. Cậu có thể tạo một cơ hội hợp lý và bình thường để tiếp cận hơn được không? Đừng dùng mấy phương pháp ngốc nghếch, ấu trí đó để gây sự chú ý với người ta nữa.”
Lâm Yến Thù nhướn lông mày, ngữ điệu chậm rãi, có mấy phần ngả ngớn, “Cậu đang nghĩ cái khỉ gì thế? Tôi không yêu đương là vì chưa gặp được người xứng đáng với tôi. Tôi ưu tú như thế, mấy cô gái bình thường sao với tới nổi? Thời buổi này ai còn chờ một người vài chục năm nữa? Có phải tiểu thuyết ngôn tình đâu. Không phải cậu ở đây nhắc đến cô ta, tôi còn chẳng nhớ ra đó là ai.”
“Chém gió.” Chu Tề nhịn không nổi nữa, cũng găng cổ lên: “Lâm Yến Thù, cậu bớt sĩ diện đi thì sẽ chết à?”
Lâm Yến Thù rũ mi, chuyên chú chơi game, trên màn hình các khối hình nháo nhào loạn thất bát tao rơi xuống không có chút chiến thuật gì. Sai lầm nối tiếp sai lầm, cuối cùng là một bàn thua đã dự đoán trước. Các khối Tetris
(1) lấp&n p;đầy màn hình, ;chính giữa hiệ p;lên chữ GAME&nb OVER.
Lâm Yến Thù nhìn màn hình khẽ nhíu mày, lại thèm hút thuốc, anh vươn tay rút một thanh bánh quy hình gậy ở đầu giường bỏ vào miệng, lại mở nữa ra chơi tiếp, “Tối nay cậu không về à?”
“Vợ tôi cho tôi ở đây chăm cậu rồi.” Chu Tề nhìn dáng vẻ cà lơ cà phất của tay bạn thân, đi đi lại lại hai vòng quanh giường, mới ngồi xuống bên chiếc ghế tựa dành cho người nhà bệnh nhân, “Tôi nghe ngóng rồi, cô ấy còn chưa có bạn trai. 2 năm trước Giang Ninh về Tân Thành, từ đó đến nay đều sống một mình, không có quan hệ mập mờ hay công khai với người đàn ông nào. Cô ấy đã mua một căn hộ gần bệnh viện, chính là toà Hạnh Phúc ngay đây.
Hai người đều đã 30 tuổi, nếu như để lỡ mất lần này, có thể nói là bỏ lỡ cô hội duy nhất còn lại trong đời. Sau này các cậu sẽ mãi mãi chẳng thể liên quan đến nhau được nữa, nghĩ cho rõ ràng đi.”
Lâm Yến Thù nhìn màn hình bị vô số những khối lập phương chất đầy, dòng chữ GAME OVER lần nữa nhảy ra.
“Còn ba&nbs háng nữa cô  nbsp;mới 29 tuổi r>
td> | |