Chương 11: Chỉ Có Thể Là Người
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Ninh vừa bước vào phòng trực ban một đám đồng nghiệp đã ùa đến vây xung quanh ân cần hỏi han, hỏi đến mức Giang Ninh tê cả da đầu, không biết bọn họ muốn làm gì.
Từ Miểu từ phòng bệnh trở về, mang theo vài hồ sơ bệnh án, tính đi vào phòng trực ban ngó Giang Ninh một cái, vừa dừng bước cúi người, chống tay lên bàn đã nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô bạn đồng nghiệp. Anh ta thoáng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Giang Ninh hồi lâu, dò hỏi: “Cô khóc đấy à? Sưng cả mắt rồi đây này.”
“Mắt á? Dị ứng đấy.” Giang Ninh tháo kính xuống để lộ đôi mắt ửng đỏ, “Tôi vừa mới bôi thuốc xong.”
“À. Ra là dị ứng.” Từ Miểu kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, mở máy tính ra bổ sung hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, lại quay đầu nhìn Giang Ninh, “Nếu như không biết là dị ứng, còn nghĩ là cô đã khóc một đêm cơ.”
Giang Ninh nhìn hai hộp khăn giấy trên bàn, động tác thoáng dừng lại, Lâm Yến Thù không phải cho rằng cô khóc mới đưa khăn giấy cho cô đó chứ?
“Không phải bác sĩ Giang khóc à?” Trong thời gian giao ban, tại phòng trực đều là bác sĩ cùng khoa, mọi người đều nhao nhao vây quanh cô, “Chị còn không dám hỏi cô, sợ cô có chuyện gì buồn.”
Giang N “...”
Giang Ninh mở túi xách lấy thẻ công tác, lần nữa nhìn thấy hai tờ khăn giấy, càng nhìn càng thấy đau đầu. Đi xem mắt gặp đúng phải thằng cha lập dị, lại còn bị bạn trai cũ nhìn thấy, thật đúng là không còn mặt mũi gì nữa. Cô còn chưa từng khóc đến mức này trước mặt Lâm Yến Thù bao giờ.
“Bệnh nhân giường số 9 - Lâm Yến Thù đi đâu rồi? Tại sao lại không có trong phòng bệnh?” Y tá cầm theo một hộp thuốc gõ mạnh xuống bàn: “Bác sĩ Từ, bệnh nhân của anh đâu rồi?”
“Tạm thời anh ta đang về cục cảnh sát để phá án.” Từ Miểu nhìn thời gian, “Thuốc thì chờ sau khi anh ta về thay sau. 2 tiếng nữa anh ta quay lại.”
“Ủa? Tình trạng của anh ta hiện giờ có thể ra viện được rồi sao?” Y tá không khỏi kinh ngạc.
“Cũng không nghiêm trọng như trước nữa, với tốc độ hồi phục của anh thì có thể, chỉ cần không động chạm mạnh thì vô tư. Đơn vị họ muốn gọi người về, lại là tình huống tương đối đặc biệt, tôi không có lý do gì để giữ người. Chủ nhiệm Tần cũng ký giấy cho phép rồi.” Từ Miểu nói, “Quên không nói với mấy cô.”
“Lần sau nhớ báo chúng tôi một câu. Làm tôi sợ chết khiếp, còn cho là anh ta lại trốn ra ngoài lần nữa.”
Đã nói là chỉ ra ngoài 2 tiếng. Nhưng đã 2 tiếng trôi qua Lâm Yến Thù vẫn chưa về, chỉ thấy một anh chàng cảnh sát trở lại, là đồng nghiệp của Lâm Yến Thù, đến làm thủ tục bổ sung để trì hoãn thời gian quay về viện của anh ta.
Đã qua thời gian giao bạn mà Lâm Yến Thù vẫn không thấy bóng dáng, Từ Miểu giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi bàn giao hồ sơ bệnh nhân của anh ta cho Giang Ni nh, “Tôi còn&nbs việc phải bsp;trước, nếu sp;giờ anh ta  òn chưa trở lại, cô gọi điện cho anh ta giúp tôi. Khi nào anh ta quay về viện, cần thay 1 lần thuốc, đồng thời kiểm tra tình trạng hồi phục sau phẫu thuật.”
Số điện thoại của Lâm Yến Thù ghi trên hồ sơ bệnh án, Giang Ninh lật xem vài trang bên trong. Ánh mắt dừng lại trên dãy số quen thuộc kia. Lâm Yến Thù vẫn giữ nguyên số liên lạc cũ, vẫn là số điện thoại hồi cấp 3 cậu ta dùng.
Ngày đó Lâm Yến Thù viết xuống tay cô dãy số này, thuận tiện hack luôn cây bút bi của Giang Ninh. Giờ Ninh bất tri bất giác nhớ ra khi ấy cô cũng có điện thoại, hoàn toàn có thể lấy ra để lưu số đối phương.
Bút bi dầu vô cùng khó tẩy, dãy số kia cứ thế nằm gọn trong lòng bàn tay cô một thời gian dài mới phai hết. Giang Ninh giặt áo khoác của cậu ta sạch sẽ, sợ người nhà cậu phát hiện, cô lặng lẽ phơi lên trên sân thượng. Ngõ Long Vĩ này trị an rất kém, lại là nơi đủ dạng người sinh sống, quần áo treo trên sân thượng, thường xuyên bị trộm mất. Giang Ninh bèn ngồi trên đó chờ canh một đêm.
Tối ấy, cô ghé đầu vào lan can xi măng, phóng tầm mắt nhìn sang phía Vườn hoa Xuân Giang cách đó không xa. Vườn hoa Xuân Giang xinh đẹp, bao lấy khu biệt thự sa hoa với những nóc nhà trắng đều tăm tắp, hệt như tòa thành trong truyện cổ tích.
Trong bóng tối mịt mù lần đầu tiên cô bé Giang Ninh khi ấy thấy được một ngọn hải đăng.
< >
Giang Ninh vừa bước vào phòng trực ban một đám đồng nghiệp đã ùa đến vây xung quanh ân cần hỏi han, hỏi đến mức Giang Ninh tê cả da đầu, không biết bọn họ muốn làm gì.
Từ Miểu từ phòng bệnh trở về, mang theo vài hồ sơ bệnh án, tính đi vào phòng trực ban ngó Giang Ninh một cái, vừa dừng bước cúi người, chống tay lên bàn đã nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô bạn đồng nghiệp. Anh ta thoáng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Giang Ninh hồi lâu, dò hỏi: “Cô khóc đấy à? Sưng cả mắt rồi đây này.”
“Mắt á? Dị ứng đấy.” Giang Ninh tháo kính xuống để lộ đôi mắt ửng đỏ, “Tôi vừa mới bôi thuốc xong.”
“À. Ra là dị ứng.” Từ Miểu kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, mở máy tính ra bổ sung hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, lại quay đầu nhìn Giang Ninh, “Nếu như không biết là dị ứng, còn nghĩ là cô đã khóc một đêm cơ.”
Giang Ninh nhìn hai hộp khăn giấy trên bàn, động tác thoáng dừng lại, Lâm Yến Thù không phải cho rằng cô khóc mới đưa khăn giấy cho cô đó chứ?
“Không phải bác sĩ Giang khóc à?” Trong thời gian giao ban, tại phòng trực đều là bác sĩ cùng khoa, mọi người đều nhao nhao vây quanh cô, “Chị còn không dám hỏi cô, sợ cô có chuyện gì buồn.”
Giang N “...”
Giang Ninh mở túi xách lấy thẻ công tác, lần nữa nhìn thấy hai tờ khăn giấy, càng nhìn càng thấy đau đầu. Đi xem mắt gặp đúng phải thằng cha lập dị, lại còn bị bạn trai cũ nhìn thấy, thật đúng là không còn mặt mũi gì nữa. Cô còn chưa từng khóc đến mức này trước mặt Lâm Yến Thù bao giờ.
“Bệnh nhân giường số 9 - Lâm Yến Thù đi đâu rồi? Tại sao lại không có trong phòng bệnh?” Y tá cầm theo một hộp thuốc gõ mạnh xuống bàn: “Bác sĩ Từ, bệnh nhân của anh đâu rồi?”
“Tạm thời anh ta đang về cục cảnh sát để phá án.” Từ Miểu nhìn thời gian, “Thuốc thì chờ sau khi anh ta về thay sau. 2 tiếng nữa anh ta quay lại.”
“Ủa? Tình trạng của anh ta hiện giờ có thể ra viện được rồi sao?” Y tá không khỏi kinh ngạc.
“Cũng không nghiêm trọng như trước nữa, với tốc độ hồi phục của anh thì có thể, chỉ cần không động chạm mạnh thì vô tư. Đơn vị họ muốn gọi người về, lại là tình huống tương đối đặc biệt, tôi không có lý do gì để giữ người. Chủ nhiệm Tần cũng ký giấy cho phép rồi.” Từ Miểu nói, “Quên không nói với mấy cô.”
“Lần sau nhớ báo chúng tôi một câu. Làm tôi sợ chết khiếp, còn cho là anh ta lại trốn ra ngoài lần nữa.”
Đã nói là chỉ ra ngoài 2 tiếng. Nhưng đã 2 tiếng trôi qua Lâm Yến Thù vẫn chưa về, chỉ thấy một anh chàng cảnh sát trở lại, là đồng nghiệp của Lâm Yến Thù, đến làm thủ tục bổ sung để trì hoãn thời gian quay về viện của anh ta.
Đã qua thời gian giao bạn mà Lâm Yến Thù vẫn không thấy bóng dáng, Từ Miểu giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi bàn giao hồ sơ bệnh nhân của anh ta cho Giang Ni nh, “Tôi còn&nbs việc phải bsp;trước, nếu sp;giờ anh ta  òn chưa trở lại, cô gọi điện cho anh ta giúp tôi. Khi nào anh ta quay về viện, cần thay 1 lần thuốc, đồng thời kiểm tra tình trạng hồi phục sau phẫu thuật.”
Số điện thoại của Lâm Yến Thù ghi trên hồ sơ bệnh án, Giang Ninh lật xem vài trang bên trong. Ánh mắt dừng lại trên dãy số quen thuộc kia. Lâm Yến Thù vẫn giữ nguyên số liên lạc cũ, vẫn là số điện thoại hồi cấp 3 cậu ta dùng.
Ngày đó Lâm Yến Thù viết xuống tay cô dãy số này, thuận tiện hack luôn cây bút bi của Giang Ninh. Giờ Ninh bất tri bất giác nhớ ra khi ấy cô cũng có điện thoại, hoàn toàn có thể lấy ra để lưu số đối phương.
Bút bi dầu vô cùng khó tẩy, dãy số kia cứ thế nằm gọn trong lòng bàn tay cô một thời gian dài mới phai hết. Giang Ninh giặt áo khoác của cậu ta sạch sẽ, sợ người nhà cậu phát hiện, cô lặng lẽ phơi lên trên sân thượng. Ngõ Long Vĩ này trị an rất kém, lại là nơi đủ dạng người sinh sống, quần áo treo trên sân thượng, thường xuyên bị trộm mất. Giang Ninh bèn ngồi trên đó chờ canh một đêm.
Tối ấy, cô ghé đầu vào lan can xi măng, phóng tầm mắt nhìn sang phía Vườn hoa Xuân Giang cách đó không xa. Vườn hoa Xuân Giang xinh đẹp, bao lấy khu biệt thự sa hoa với những nóc nhà trắng đều tăm tắp, hệt như tòa thành trong truyện cổ tích.
Trong bóng tối mịt mù lần đầu tiên cô bé Giang Ninh khi ấy thấy được một ngọn hải đăng.