Chương 2

Chuyện này phải nói&nbs n ba tháng trước.

“Cảm ơn, cực kỳ cảm ơn, đa tạ ngài đã giúp đỡ.” Phương Mộc cầm di động, tao nhã cảm tạ.

Tốt nghiệp trung học đứng nhì&n àn thành phố,&nb ho nên vừa lên đại học lập tức có rất nhiều&nb ười mời anh làm gia sư. Bắt đầu là bạn bè giới thiệu&n ho người nhà,&nb gười thuê trước kia cũng chỉ ôm tâm lý thử xem,  ng ngờ năm ngoái vừa mới công bố thành tích thi đại học, ba học sinh anh dạy đều đạt kết quả vượt xa thí sinh bình thường, trong đó có một người điếu xa vĩ* cũng lên được hạng hai.

(Điếu xa vĩ: vốn là vật trang trí treo ở phần đuôi xe ngựa, diễn tả người đứng hàng chót hoặc gây cản trở, hàm ý xấu.)

Vì vậy vừa qua kỳ nghỉ đông, khách hàng năm ngoái lập tức gọi điện tới, nói muốn tìm&nbs t gia sư cho con của một người bạn.

Phương Mộc chần chừ&n i: “Hiện tại&n n chưa qua nửa năm lớp 12, cháu không thể đảm bảo thành tích, cho nên không nhận học sinh.”

“Không phải, là lớp 10.”
À… Vậy không&n ành vấn đề.”

;phân nửa thời gian cha mẹ nó đều bận bịu bên ngoài, không có ai quan tâm việc học của nó, muốn&nb m gia sư dạy tất cả các môn, ba buổi một tuần, một buổi ba tiếng, toàn bộ các môn toán lý hóa văn anh.”
“Dạ được.”

“Về phía tiền bạc thì mỗi tháng tám ngàn, cháu thấy thế nào?”

Mỗi tháng tám ngàn, mỗi tiếng cũng có hơn hai trăm, so với học phí anh thu năm ngoái thì cao hơn bảy phần. Hơn nữa năm ngoái anh dạy lớp 12, học sinh  i này chỉ học lớp 10, đương nhiên áp lực không giống bình thư r>
Phương Mộc vội nói:&nb hi nào thì bắt đầu?”

“Trong tuần này, hai giờ chiều. br>Phương Mộc viết vào&nb : “Dạ, cháu sẽ đến đúng giờ.”