Chương 33
Phương Mộc cắm cúi&nbs chùi ly rư nbsp;Đêm nay Lý Bích tới, anh&nbs uốn bầu không khí lãng mạn&nbs t chút, uống  ợu, ôn chuyện,& sau đó sẽ làm chuyện&n ênlàm.
Chuyện nbsp;làm đương nhiên không phải thảo luận công việc.
Lý Bích gửi tin nhắn,&nb ơn nửa giờ nữa sẽ đến. Phương Mộc suy nghĩ một  út,viết ‘Chờ em’, lập tức xóa, viết thành ‘Cởi quần áo chờ em’, lại xóa.
Cuối cùng p;anh trả lời: “Dạng chân chờ em.”
Không sai, đêm nay h không quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa.
Một&n úc lâu sau Lý Bích không hồi âm, nửa ngày&nbs i có tin tức: “Em đang lái xe,chớ nói bậy bạ.”
Phương Mộc cúi đầu, khóe miện ;cong cong trả&nbs lời một câu: “Không nói lungt ”
Bây giờ anh không phải là thanh&nbs iên 21 năm đó, thời gian có thể i đùa cũng không nhiều lắm p;có thể sung sướng với Lý Bích được bao lâu thì tốt bấy lâu.Anh không phải người cứng đầu cứng cổ,& y giờ Lý Bích thích anh,&nb ;anh sẽ như keo quấn lấy hắn,& ếu tương lai Lý Bích thay đổi, anh sẽ quay đầu ra đi.
Chuông cửa vang lên ‘Leng keng’, Phương Mộc ra mở c nbsp;Lý Bích đang cầmmột bó hồng to đứng bên ngoài: “Thầy Phương.”
Phương Mộc vươn tay nhận&nb oa, cười: “Hoa đẹp quá, quá phí phạm.”
Lý Bích theo anh đi vào, ánh mắt vẫn nhìn chằm&n hằm anh. Phương Mộc đóngcửa lại: “Đêm nay không xã giao chứ?”
“ nbsp;có.”
“Em  nbsp;từ đường nào tới vậy, trên đường có bị chặn ——”
Nói cò hưa dứt, Lý Bích đã bước lên: “Trên đường bị anh tán đổ.”
Nụ hôn ấm nóng hạ xuống, Lý Bích ôm anh đè lên bàn, ngậm môi&nb ạy khớphàm Phương Mộc.
Phương Mộc cúi đầu nói: “Không ôn chuyện?”
“Đang ôn chuyện với anh.” Lý Bích kéo áo anh ra, hai nbsp;tay lướt tr bsp;thân thể anh, lưỡi đỏ tươi luồn vào hôn sâu.
Phương Mộc nhỏ giọng nói: “Em muốn làm&nb ư vậy với anh đã bao lâu?”
“Kh bsp;lâu.” Lý Bích kiềm chế nói: “Em nhịn nữa&n ng được.”
“Thật không?” Phương Mộc dùng bắp đùi cọ cọ  bsp;cương lên: “Anh nhớ hồi xưa chúng ta rất nhiều ện để nói, ôn  ện cũng chưa&nbs n phải làm cáinày >
Lý Bích kéo quần của anh xuống: “Ừm, không cầ làm cái này.”Quần lót không mặc, trực ;tiếp xoa lên dương v*t đã hơi cương&nb n, hô hấp Lý Bích dồn dập: “Thầy Phương, anh thật đói khát.”
Phương Mộc chậm rãi ma sát với hắn, nhẹ giọng thở dốc: “Vậy em có muốnchơi không?”
Chuyện nbsp;làm đương nhiên không phải thảo luận công việc.
Lý Bích gửi tin nhắn,&nb ơn nửa giờ nữa sẽ đến. Phương Mộc suy nghĩ một  út,viết ‘Chờ em’, lập tức xóa, viết thành ‘Cởi quần áo chờ em’, lại xóa.
Cuối cùng p;anh trả lời: “Dạng chân chờ em.”
Không sai, đêm nay h không quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa.
Một&n úc lâu sau Lý Bích không hồi âm, nửa ngày&nbs i có tin tức: “Em đang lái xe,chớ nói bậy bạ.”
Phương Mộc cúi đầu, khóe miện ;cong cong trả&nbs lời một câu: “Không nói lungt ”
Bây giờ anh không phải là thanh&nbs iên 21 năm đó, thời gian có thể i đùa cũng không nhiều lắm p;có thể sung sướng với Lý Bích được bao lâu thì tốt bấy lâu.Anh không phải người cứng đầu cứng cổ,& y giờ Lý Bích thích anh,&nb ;anh sẽ như keo quấn lấy hắn,& ếu tương lai Lý Bích thay đổi, anh sẽ quay đầu ra đi.
Chuông cửa vang lên ‘Leng keng’, Phương Mộc ra mở c nbsp;Lý Bích đang cầmmột bó hồng to đứng bên ngoài: “Thầy Phương.”
Phương Mộc vươn tay nhận&nb oa, cười: “Hoa đẹp quá, quá phí phạm.”
Lý Bích theo anh đi vào, ánh mắt vẫn nhìn chằm&n hằm anh. Phương Mộc đóngcửa lại: “Đêm nay không xã giao chứ?”
“ nbsp;có.”
“Em  nbsp;từ đường nào tới vậy, trên đường có bị chặn ——”
Nói cò hưa dứt, Lý Bích đã bước lên: “Trên đường bị anh tán đổ.”
Nụ hôn ấm nóng hạ xuống, Lý Bích ôm anh đè lên bàn, ngậm môi&nb ạy khớphàm Phương Mộc.
Phương Mộc cúi đầu nói: “Không ôn chuyện?”
“Đang ôn chuyện với anh.” Lý Bích kéo áo anh ra, hai nbsp;tay lướt tr bsp;thân thể anh, lưỡi đỏ tươi luồn vào hôn sâu.
Phương Mộc nhỏ giọng nói: “Em muốn làm&nb ư vậy với anh đã bao lâu?”
“Kh bsp;lâu.” Lý Bích kiềm chế nói: “Em nhịn nữa&n ng được.”
“Thật không?” Phương Mộc dùng bắp đùi cọ cọ  bsp;cương lên: “Anh nhớ hồi xưa chúng ta rất nhiều ện để nói, ôn  ện cũng chưa&nbs n phải làm cáinày >
Lý Bích kéo quần của anh xuống: “Ừm, không cầ làm cái này.”Quần lót không mặc, trực ;tiếp xoa lên dương v*t đã hơi cương&nb n, hô hấp Lý Bích dồn dập: “Thầy Phương, anh thật đói khát.”
Phương Mộc chậm rãi ma sát với hắn, nhẹ giọng thở dốc: “Vậy em có muốnchơi không?”