Chương 31: Tiểu dâm đãng, cắn này là cắn yêu

Ăn xong bữa sáng, hai người lại ôn tồn một chút, Yến Cẩm Thư liền đi công ty, lưu lại Văn Võ, để anh ta đưa Dư Duệ đến sân bay.

K hi đang ngừng xe đợi đèn xanh, Dư Duệ hỏi: “Cậu theo Yến Cẩm Thư mấy năm?”





Văn Võ nghiêng đầu nhìn Dư Duệ một chút, ngón tay ở trên tay lái nhẹ nhàng nhịp nhịp mấy lần, nói “Anh tra hộ khẩu?”

“Cậu có thể không trả lời.”



Dư Duệ ngẩn người hỏi lại: “Ba mươi mốt?” Hắn dùng ánh mắt trên dưới nhìn Văn Võ vài lần, sách một tiếng: “Không nhận ra được, còn tưởng rằng anh chừng hai mươi tuổi.”

( Lúc đầu Dư Duệ tưởng Văn Võ nhỏ tuổi hơn mình nên kêu bằng cậu, sau khi biết tuổi thật thì chuyển qua kêu người ta bằng anh nha)

Văn Võ nghiêng đầu liếc hắn một cái, mỉm cười: “Tôi năm nay hai mươi tám, cảm tạ.”

W thổ phỉ?!



So với hắn nhỏ hơn ba tuổi?





Dư Duệ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, để cho người ta nói miệng mình không sạch sẽ nữa!



i ra khỏi phòng khách của sân bay hắn lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của Yến Cẩm Thư.

iện thoại rất nhanh chuyển được.













—–








i điện thoại cho cậu không người bắt máy, lại gọi thêm vài lần thì báo là máy bận. Dư Duệ cau mày đang muốn gọi điện nữa thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Hồng Cẩn Dương: “Dư Duệ! Làm gì vậy, anh táo bón a?”

Dư Duệ đứng dậy, cất điện thoại di động, mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Hồng Cẩn Dương khoác vai Dư Duệ hỏi: “Còn đi được hay không?”


Dư Duệ đi tới bồn rửa tay, lấy nước rửa mặt, lắc lắc đầu, lấy khăn lau mặt, nói: “Được!”
“Ha, tiểu tử cậu tiến bộ không ít a.” Hồng Cẩn Dương ngậm thuốc lá, khom lưng rửa tay: “Đêm nay lấy ra toàn bộ thực lực bồi Từ nữ sĩ uống thật thoải mái, dỗ ngọt cô ta được rồi, sau này không lo không tờ khai không được giải quyết.”

Dư Duệ lau khô tay, vỗ vỗ vai Hồng Cẩn Dương nói: “Cảm ơn.”



Về đến nhà đã mười một giờ rưỡi, Dư Duệ loạng choà loạng choạng đi vào phòng ngủ, đổ nhào lên giường, ở trong bóng tối mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng nghĩ, làm ăn thực sự là khó a.

Hắn chỉ có mở một cái xưởng nhỏ nhưng Yến Cẩm Thư lại điều hành một đại tập đoàn, người ta còn nhỏ hơn hắn ba tuổi cũng không thấy cậu ấy than thở. Đúng rồi, lần trước hắn còn gặp được Yến Cẩm Thư vui hút thuốc ở trong phòng làm việc vừa xem văn kiện. Ai mà không mệt mỏi phiền phức chỉ là người ta không nói ra mà thôi.







úc này điện thoại đã được tiếp, nhưng Yến Cẩm Thư vừa vội vừa nhanh âm thanh từ trong ống nghe truyền tới, nói: “Này, bây giờ em có chút chuyện chờ sau này em sẽ gọi điện thoại cho anh.”



Dư Duệ bỏ điện thoại di động xuống, đỡ cái trán đổ người nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thở thật dài một cái.


ửa ngủ nửa tỉnh tựa hồ nghe tiếng cửa mở, Dư Duệ không tình nguyện mở mắt ra, giãy dụa vài giây, vẫn ngồi dậy hỏi: “Ai?”



Dư Duệ bị va phải lại ngã xuống giường, hắn cười vò vò mái tóc mềm mại trên đầu tên ăn trộm, hỏi:”Không chỉ là ăn trộm mà còn là tên lừa đảo, không phải nói rõ ngày mai mới trở về sao?”




Dư Duệ vuốt ve bắp đùi của cậu nói: “Xã giao a, không có cách nào.”

















Yến Cẩm Thư nâng đầu Dư Duệ lên hai chân ở bên eo của hắn qua lại vuốt ve nói: “Đừng làm gì nữa, em không chờ được nữa, mau vào.”




“Ừm…” Yến Cẩm Thư theo phản xạ căng lại chi dưới, huyệt khẩu co rụt lại co rụt nhanh chóng kẹp chặt ngón tay của hắn tỏ ra rất nhiệt tình, cậu cầm lấy vai Dư Duệ, thở dốc gấp gáp nói: “Không đủ, muốn vật càng thô càng cứng hơn đâm vào, Ừ, thật khó chịu, nhanh lên một chút a ông xã ~ “

Đệt! Em đúng là quá dâm đãng mà!

Dư Duệ dùng sức mở lớn hai chân của Yến Cẩm Thư ra, tính khí thủ thế chờ đợi chặn lại cái cửa động ướt át đang co rút, đột nhiên dùng lực eo đâm mạnh về phía trước.

“A ——” Yến Cẩm Thư ngẩn đầu, trong nháy mắt viền mắt lại ướt.






“Đủ, thật lớn, a, a! Ạch a a ——!”






ư Duệ thở hổn hển, đem hai chân Yến Cẩm Thư đặt ở trước ngực, bắt đầu bất chấp thao làm.

hỉnh vào chỉnh ra, biến hóa góc độ, mạnh mẽ lại hung tàn mỗi một lần đều đánh vào nơi sâu nhất.



Mồ hôi dọc theo thân thể chảy xuống, Dư Duệ thở dốc ồ ồ, tăng nhanh tốc độ hung ác mà thao, hắn nói:”Gọi ông xã đi!”









“Ông xã, ông xã… Đồ vô lại, anh nhanh cử động a!”


Dư Duệ thay đổi góc độ đi vào, quy đầu khổng lồ cứng rắn chặn lại một điểm mềm mại ở sâu xa bên trong, hết sức mà ma sát lên.

A ——! A ——! Dư Duệ, a a a ——! Không muốn… Muốn chết, a a, a a a ——!”







Yến Cẩm Thư nhắm hai mắt, lồng ngực hơi chập trùng: “Nói.”


“Em năm nay bao nhiêu tuổi?”


Yến Cẩm Thư vươn mình nằm nghiêng, một cái chân dài gác lên đùi Dư Duệ trả lời:”Anh nhìn em đoán em bao nhiêu tuổi?”

Dư Duệ lấy một tay vuốt ve đường cong trên eo cậu rồi di chuyển đến mông, bàn tay ôm lấy cái mông no đủ vểnh cao, nhẹ nhàng bóp vài cái, rồi nói: “Mười tám.”





“Nhẹ chút.” Yến Cẩm Thư la lên một tiếng, lắc lắc mông, hỏi lại: “Sao vậy, không thích em nhỏ hơn anh a?”

hông thích, anh thích người yêu lớn hơn anh ba tuổi, nữ lớn hơn nam ba tuổi, có thể ôm gạch vàng a.”

m lại không là phải nữ.”

















“Có, sao vậy em?”




< g>Dư Duệ ôm chặt cậu nói: “Được.”