Chương 3: Đệt mẹ cậu khóc cái gì, ông đây không có cưỡng gian cậu, lại khóc! Còn dám khóc, cậu khóc nữa tôi thao chết cậu!

Dư Duệ một bên thao Yến Cẩm Thư một bên xoa xoa chim nhỏ của cậu ta, hắn nói: “Chim nhỏ của cậu cứng đến chảy ra nước rồi nè, cậu sướng lắm đúng không?”

Yến Cẩm Thư cũng thật là rất sướng, Dư Duệ làm hành động này, cậu ta càng sướng hơn, “Ừ ah, ah… Sướng, cậu đâm mạnh lên một chút, tôi… Ah, sẽ càng sướng hơn… Ah ah ah! Ạch ah ah ah ah ——”

Dư Duệ tàn nhẫn thao một hồi, hắn thở hổn hển hỏi: “Có phải như vậy không? Đủ mạnh chưa? Cậu còn muốn mạnh nữa không hả?”







uy rằng ngoài miệng Dư Duệ nói như vậy, nhưng kỳ thực hắn rất thích nhìn thấy Yến Cẩm Thư khóc lóc dưới thân của hắn, việc đem một người đàn ông thao đến khóc, chuyện như vậy thực sự ngẫm lại càng hăng, hắn rất có cảm giác thành công.







Dư Duệ ngồi ở đầu giường, hắn đốt một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, tay của hắn sờ soạng tấm lưng thon gầy của Yến Cẩm Thư, hắn hỏi: “Bao nhiêu?”


Yến Cẩm Thư mềm nhũn nằm bò trên gối, cậu ta nói: “Năm ngàn.”


Dư Duệ co ngón tay búng lên trán của cậu ta, rôi nói: “Đệt mẹ cậu, có phải cậu nhiều tiền quá không có chổ tiêu sài đúng không hả?”




Dư Duệ đưa tay phủi phủi khói thuốc, rồi nói: “Tôi đi theo cậu lam gì?”



Dư Duệ quay đầu nhìn hắn, một câu thô tục vọt mạnh đến yết hầu, cũng mạnh mẽ bị hắn nuốt trở vào. Có lẽ là ánh sáng của đèn ngủ quá nhu hòa, cũng có khả năng là Yến Cẩm Thư nằm ở nơi đó rất khéo, góc độ quá hoàn mỹ, nói chung, trong nháy mắt đó Yến Cẩm Thư cho Dư Duệ một loại cảm giác rất mãnh liệt.

Thâm tình, dịu dàng.



Thâm tình con khỉ! Dịu dàng cái méo giề! Cái tên tiểu bạch kiểm này là có quá nhiều tiền không biết tiêu sài như thế nào đây mà!


Dư Duệ hung tợn dụi tắt điếu thuốc, hắn nâng Yến Cẩm Thư từ trên giường xuống, nhanh chân đi về phòng tắm.



Dư Duệ vỗ vỗ cái mông trắng mịn của Yến Cẩm Thư, tiếp tục tiến vào phòng tắm, hắn ném cậu ta vào trong bồn tắm lớn, Yến Cẩm Thư không có thế chống đỡ, cái ót đập vào trong thành bồn tắm, cậu ta đau đến sắc mặt trở nên trắng bệch, tay ôm sau ót nữa ngày không hé răng.






Dư Duệ thấy cậu ta lắc đầu, tỏ vẻ như không có việc gì, hắn cảm thấy có chút mềm lòng, nên nói: “Tôi không phải cố ý, xin lỗi.”





Dư Duệ nhìn làn da của cậu ta bị hắn xoa đến ửng hồng, đầy mặt xem thường, có điều hắn cũng nhẹ tay lại một chút, rồi nói: “Cậu y chang như đàn bà.”





Yến Cẩm Thư cười ha ha, cậu ta nâng cầm Dư Duệ lên, hôn hôn vài cái trên môi của hắn, Yến Cẩm Thư nói: “Cậu thật giỏi.”


Dư Duệ bị Yến Cẩm Thư thân thân hôn hôn vài cái mới phản ứng được, ánh mắt lộ ra tức giận, hắn nói: “Đệt mẹ cậu, ai cho cậu hôn? Hôn mặt 500, hôn môi 1000! Tôi ghi vào sổ nợ!”









Yến Cẩm Thư cau mày rầm rì hai tiếng, mặt chôn bên trong gối, bất động.




Dư Duệ sợ ngủ một giấc sẽ quên đi con số cụ thể, hắn lấy ra điện thoại di động, mở phần ghi chú, bắt đầu ghi nợ:

bsp;    &n bsp;    &n bsp; Ba pháo:                         90.000

      ;      ;  Liếm chim nhỏ:            50.000

      ;      ;  Tắm rửa:                           5.000

              Hôn mặt:                              500

&n bsp;    &n bsp;    &n bsp; Hôn môi:                          1.000

              Tổng cộng:                191.50 0

Một buổi tối được gần 200.000, đệt mẹ cách kiếm tiền này thật tốt nha.

D ư Duệ tắt di động, vui cười hớn hở chui vào bên trong chăn ngủ.