Chương 14: Tiếp tụ Thao thao thao!
Qua một lúc Yến Cẩm Thư bắn ra, Dư Duệ đem người từ trên mặt đất ôm lên. Hắn ngồi trên mép giường, đặt Yến Cẩm Thư ngồi ở trên chân của mình.
Yến Cẩm Thư ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng ôm qua eo của hắn, ngửa đầu ưỡn ngực về phía trước, đem bên trái núm vú đã đứng thẳng đưa đến bên miệng của Dư Duệ, rồi nói: “Liếm em, tư thế tùy anh chọn.”
Dư Duệ không liếm đầu v* của cậu ta, mà là ngẩng đầu ngậm hầu kết, dịu dàng nút nút, gậm cắn nhè nhẹ.
< >Dư Duệ ngẩng đầu lên, mắt mang đầy dục hỏa, hắn nói: “Em dám gọi anh như vậy à, chơi chết em!”
“Dư, Dư Duệ, anh làm gì vậy?”
ư Duệ ngẩng đầu lên, hắn nói: “Làm sao, không thoải mái?”
ư Duệ động mấy lần, tuy rằng tư thế mới mẻ, nhưng lại không thể phát được hết lực, cho nên hắn kéo Yến Cẩm Thư ngồi dậy, ôm cậu ta đứng lên, vừa nâng cậu ta vừa chuyển động ra vào trong cúc huyệt vừa đi tới đi lui ở bên trong phòng.
“Ah… Ah! Ah ah ——” Yến Cẩm Thư bấu chặt vào vai của Dư Duệ, móng tay ở phần lưng của hắn lưu lại từng từng vết cào rướm máu, cậu ta nói: “Đừng đi, a! Con nhím nhỏ… A, anh đừng đi, ah ah!”
Ah! Đồ vô lại! Ah, ạch ah! Em là nói anh… Ah ——!”
Yến Cẩm Thư bị dương v*t mạnh mẽ đâm xuyên làm cả thân người trên dưới lay động, vì tận lực ổn định thân thể nên phải dùng tay nắm lại mép bàn một tay kia thì nắm chặt cánh tay của Dư Duệ, tiếp nhận cơn sóng vừa điên cuồng lại mãnh liệt đánh xuyên không ngừng nghỉ mà tận hưởng thoải mái cậu rên rỉ đứt quãng: “Ah! Ah! Ạch ah… Con nhím nhỏ, mạnh thật, em… Aha, ah! Sướng chết mất, nhanh hơn nữa… Ah ưh ah! Aha aha ưh ——!”
ư Duệ dùng sức giữ chặt lại hai chân của cậu ta, dương v*t bất chấp thao mạnh mẽ vào bên trong đóa hoa thịt ấm áp, mãi đến tận Yến Cẩm Thư gào khóc lần thứ hai bắn ra Dư Duệ mới thở ‘ồ ồ’ gấp gáp vài tiếng, thả hai chân của Yến Cẩm Thư trên vai xuống, ôm cậu ta từ trên bàn tiến lên vài bước, đem người đặt ở trên ghế salông, giơ lên một chân, lần thứ hai từ chính diện xen vào.
Ah —— ah ưh, ạch ha, aha ha…” Gương mặt của Yến Cẩm Thư ửng hồng, viền mắt ướt át, âm thanh đều là khàn khàn:”Không xong rồi, ah! Con nhím nhỏ, anh dừng lại… Ah ưh ha! Ôh ah —— chết mất, hừ hừ, Ừ ah aha —— em bị anh chơi đến sắp chết mất rồi…”
Dư Duệ rút dương v*t ra, Yến Cẩm Thư mềm mại co quắp ngã xuống, may mắn là được Dư Duệ duỗi tay ra ôm lại kịp lúc. Hắn ôm cậu trở về trong phòng, thả trên giường.
Yến Cẩm Thư nhắm hờ hai mắt không ngừng thở dốc, tóc và cả người ướt đẫm mồ hôi, cái cổ, vai, lồng ngực, bắp đùi, đâu đâu cũng có dấu vết hoan ái dâm mỹ ám muội xanh tím, dáng dấp khá là chật vật.
“Dù sao cũng không phải dùng nắm đấm.” Yến Cẩm Thư lại hôn Dư Duệ một cái, cậu ta nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Yến Cẩm Thư có thể là mệt muốn chết rồi, vừa khép mắt, cũng không lâu lắm đã ngủ mê man.
D ư Duệ quan sát Yến Cẩm Thư ngủ một hồi lâu. Hắn đưa tay vò vò những sợi tóc mềm mại của cậu, rồi rón rén vén chăn lên xuống giường, cầm thuốc đi ra khỏi phòng ngủ.
Yến Cẩm Thư ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng ôm qua eo của hắn, ngửa đầu ưỡn ngực về phía trước, đem bên trái núm vú đã đứng thẳng đưa đến bên miệng của Dư Duệ, rồi nói: “Liếm em, tư thế tùy anh chọn.”
< >Dư Duệ ngẩng đầu lên, mắt mang đầy dục hỏa, hắn nói: “Em dám gọi anh như vậy à, chơi chết em!”
ư Duệ ngẩng đầu lên, hắn nói: “Làm sao, không thoải mái?”
ư Duệ động mấy lần, tuy rằng tư thế mới mẻ, nhưng lại không thể phát được hết lực, cho nên hắn kéo Yến Cẩm Thư ngồi dậy, ôm cậu ta đứng lên, vừa nâng cậu ta vừa chuyển động ra vào trong cúc huyệt vừa đi tới đi lui ở bên trong phòng.
Ah! Đồ vô lại! Ah, ạch ah! Em là nói anh… Ah ——!”
ư Duệ dùng sức giữ chặt lại hai chân của cậu ta, dương v*t bất chấp thao mạnh mẽ vào bên trong đóa hoa thịt ấm áp, mãi đến tận Yến Cẩm Thư gào khóc lần thứ hai bắn ra Dư Duệ mới thở ‘ồ ồ’ gấp gáp vài tiếng, thả hai chân của Yến Cẩm Thư trên vai xuống, ôm cậu ta từ trên bàn tiến lên vài bước, đem người đặt ở trên ghế salông, giơ lên một chân, lần thứ hai từ chính diện xen vào.
Ah —— ah ưh, ạch ha, aha ha…” Gương mặt của Yến Cẩm Thư ửng hồng, viền mắt ướt át, âm thanh đều là khàn khàn:”Không xong rồi, ah! Con nhím nhỏ, anh dừng lại… Ah ưh ha! Ôh ah —— chết mất, hừ hừ, Ừ ah aha —— em bị anh chơi đến sắp chết mất rồi…”
Dư Duệ rút dương v*t ra, Yến Cẩm Thư mềm mại co quắp ngã xuống, may mắn là được Dư Duệ duỗi tay ra ôm lại kịp lúc. Hắn ôm cậu trở về trong phòng, thả trên giường.
D ư Duệ quan sát Yến Cẩm Thư ngủ một hồi lâu. Hắn đưa tay vò vò những sợi tóc mềm mại của cậu, rồi rón rén vén chăn lên xuống giường, cầm thuốc đi ra khỏi phòng ngủ.