Chương 16: Đàn ông của Yến Cẩm Thư mà mày cũng dám chạm hả?
An Thú lạnh lùng nâng khóe miệng lên, cậu ta nói: “Tốt, vậy thì cùng lên đi.”
ú nệm xem ra đúng là rất nhẹ, quả thực như tình nhân dịu dàng vuốt ve nhau, nhưng mà làm cho đối phương ngã xuống đất thét lên ầm ĩ, hai tay ôm đầu gối, cả người co giật cuộn mình lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng xanh, dáng dấp cực kỳ doạ người.
Sáu người còn lại đồng thời rút lui nửa bước, trợn to mắt, trên mặt hiện lên trạng thái không thể tin nổi.
Qu á nhanh, căn bản không kịp thấy rõ động tác của Yến Cẩm Thư, càng khỏi nói tránh né hoặc phản đòn.
Yến Cẩm Thư vẻ mặt ung dung, cởi áo khoác để trên cánh tay trái, giơ lên tay phải, ngả ngớn ngoắc ngoắc ngón tay.
ộng tác này không thể nghi ngờ làm tức giận tất cả bọn người bận áo đen, một trong số ba người đó có một người thét lớn rồi xông lên trước, trong tay cầm dao găm hung ác đâm vào ngực của Yến Cẩm Thư.
Tôi đệt!” Dư Duệ đột nhiên rống to: “An Thú con mẹ nó mày còn không kêu bọn chúng dừng lại!”
An Thú nhắm mắt lại nói: “Chúng mày đều đi ra ngoài.”
“Thiếu gia!”
An Thú chờ đám người mặc áo đen đi ra khỏi, cậu ta lúc này mới quay đầu nhìn Yến Cẩm Thư nói: “Là tao đánh giá mày thấp, tao chịu thua, nói đi, mày muốn làm gì?”
Dư Duệ rút tay lại, thuận thế xoa xoa tay, không có tâm tư trả lời, hắn đang suy nghĩ trước đó vài ngày chính hắn còn nói câu kia: ” Dùng cái nhân nhỏ xíu này của em à, một tay của anh cũng có thể bẻ làm hai.” Vào lúc này nhìn lại chân của Yến Cẩm Thư cảm thấy mặt vô cùng đau đớn, như bị người khác đánh cho mấy chục cái.
ến Cẩm Thư thấy hắn cau mày, chỉ nghĩ là hắn bị đau, trở tay nhấc cái ghế lên loảng xoảng đánh trên người của An Thú, đá vài cái, làm cho cậu ta hôn mê, lúc này mới thoáng giải được sự tức giận, nắm tay Dư Duệ nói: “Đi thôi.”
Dư Duệ: “…”
Dư Duệ tâm tình phức tạp, hắn không nghĩ ra được quá nhiều chuyện, ở trong đầu hỗn loạn thành một đoàn, trong lúc nhất thời cũng không biết muốn hỏi cái gì trước.
“Ai da, đã lâu không đánh nhau, đau chết.” Yến Cẩm Thư đem hai chân đặt trên đầu gối của Dư Duệ rồi nói: “Bóp bóp.”
Xuống.”
Dư Duệ ngẩng đầu lên, Yến Cẩm Thư cười đến gần, hôn môi của Dư Duệ, rồi nói: “Em không phải nói anh nha.”
ì sao anh không cao hứng?” Yến Cẩm Thư ngồi trên đùi của Dư Duệ, ôm cổ của hắn rồi cúi đầu cắn lỗ tai của hắn, cậu ta nói: “Nói cho em biết đi.”
Dư Duệ nhìn chằm chằm Yến Cẩm Thư, mặt không hề có cảm xúc.
ến Cẩm Thư sờ sờ tóc đinh ngắn ngủn của Dư Duệ, hô hấp dồn dập lên, cậu ta nói: “Em biết anh muốn hỏi gì, chúng ta làm đi, làm xong sẽ nói cho anh biết, có được hay không?”
Hai người rất nhanh vuốt me mò mẫm, môi lưỡi quấn quýt vào nhau, da thịt của cả hai dán vào nhau, do kích tình mà tim đập nhanh hơn, không khí kịch liệt cũng làm cho cả hai hưng phấn càng cao, nhiệt độ trong thân thể cũng càng ngày càng nóng hơn.
ến Cẩm Thư cởi quần xuống, hai chân quang lỏa chặt chẽ cuốn lấy eo của Dư Duệ, thúc giục: “Nhanh, mau vào, chen vào, thao em, dùng sức thật mạnh thao em!”
ọn họ ám hại ông.” Dư Duệ xoa xoa bắp đùi của Yến Cẩm Thư vài lần, rồi bắt đầu chậm rãi vừa động sống lưng, vừa nói: “Anh lợi hại sao? Anh làm sao mà so được như quý ngài đây, ngài đánh còn đẹp còn hay hơn là trong phim, một chống bảy nha, rất kêu ngạo!”
“Ưh, ah!” Yến Cẩm Thư di chuyển bàn tay xuống phía dưới hạ thể, nắm chặt dương v*t của mình trên dưới tuốt động, nhẹ nhàng thở dốc, đôi mắt ướt át nhìn Dư Duệ, cậu ta nói: “Em có soái không?”
“Soái! Thật con mẹ nó quá soái! Ông đây nhìn em suýt chút nữa bắn!”
< >“Ai, anh chờ… Ah! Ah! Ưh! Ạch ah, aha ah aha ——! Ưh aha! Ah ah aha ——! Đừng, ôh ah! Muốn… Ah ưh ưh! Muốn chết rồi… Ah! Ah ưh! Aha aha ah ah ——!”
Yến Cẩm Thư gào khóc nói: “Phải! Là đàn ông… Ah! Ừ a a a ——!”
on nhím nhỏ anh vừa lớn, vừa cứng, sướng quá.” Yến Cẩm Thư ngửa mặt gối lên trên đùi của Dư Duệ, lồng ngực vẫn còn lên xuống phập phồng: “Thoải mái quá, em đã bị thao đến phục tùng luôn rồi a.”
ên người của Yến Cẩm Thư đầy mồ hôi làm cho những lọn tóc ngỗn ngang bừa bộn, Dư Duệ nhẹ nhàng vén những lọn tóc lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, hắn cuối đầu vừa hôn vừa nói: “Phục tùng là tốt rồi, ngồi dậy mặc quần áo vào, đi ăn cơm.”
ú nệm xem ra đúng là rất nhẹ, quả thực như tình nhân dịu dàng vuốt ve nhau, nhưng mà làm cho đối phương ngã xuống đất thét lên ầm ĩ, hai tay ôm đầu gối, cả người co giật cuộn mình lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng xanh, dáng dấp cực kỳ doạ người.
Qu á nhanh, căn bản không kịp thấy rõ động tác của Yến Cẩm Thư, càng khỏi nói tránh né hoặc phản đòn.
Yến Cẩm Thư vẻ mặt ung dung, cởi áo khoác để trên cánh tay trái, giơ lên tay phải, ngả ngớn ngoắc ngoắc ngón tay.
ộng tác này không thể nghi ngờ làm tức giận tất cả bọn người bận áo đen, một trong số ba người đó có một người thét lớn rồi xông lên trước, trong tay cầm dao găm hung ác đâm vào ngực của Yến Cẩm Thư.
Tôi đệt!” Dư Duệ đột nhiên rống to: “An Thú con mẹ nó mày còn không kêu bọn chúng dừng lại!”
ến Cẩm Thư thấy hắn cau mày, chỉ nghĩ là hắn bị đau, trở tay nhấc cái ghế lên loảng xoảng đánh trên người của An Thú, đá vài cái, làm cho cậu ta hôn mê, lúc này mới thoáng giải được sự tức giận, nắm tay Dư Duệ nói: “Đi thôi.”
Dư Duệ tâm tình phức tạp, hắn không nghĩ ra được quá nhiều chuyện, ở trong đầu hỗn loạn thành một đoàn, trong lúc nhất thời cũng không biết muốn hỏi cái gì trước.
Xuống.”
ì sao anh không cao hứng?” Yến Cẩm Thư ngồi trên đùi của Dư Duệ, ôm cổ của hắn rồi cúi đầu cắn lỗ tai của hắn, cậu ta nói: “Nói cho em biết đi.”
ến Cẩm Thư sờ sờ tóc đinh ngắn ngủn của Dư Duệ, hô hấp dồn dập lên, cậu ta nói: “Em biết anh muốn hỏi gì, chúng ta làm đi, làm xong sẽ nói cho anh biết, có được hay không?”
ến Cẩm Thư cởi quần xuống, hai chân quang lỏa chặt chẽ cuốn lấy eo của Dư Duệ, thúc giục: “Nhanh, mau vào, chen vào, thao em, dùng sức thật mạnh thao em!”
ọn họ ám hại ông.” Dư Duệ xoa xoa bắp đùi của Yến Cẩm Thư vài lần, rồi bắt đầu chậm rãi vừa động sống lưng, vừa nói: “Anh lợi hại sao? Anh làm sao mà so được như quý ngài đây, ngài đánh còn đẹp còn hay hơn là trong phim, một chống bảy nha, rất kêu ngạo!”
< >“Ai, anh chờ… Ah! Ah! Ưh! Ạch ah, aha ah aha ——! Ưh aha! Ah ah aha ——! Đừng, ôh ah! Muốn… Ah ưh ưh! Muốn chết rồi… Ah! Ah ưh! Aha aha ah ah ——!”
on nhím nhỏ anh vừa lớn, vừa cứng, sướng quá.” Yến Cẩm Thư ngửa mặt gối lên trên đùi của Dư Duệ, lồng ngực vẫn còn lên xuống phập phồng: “Thoải mái quá, em đã bị thao đến phục tùng luôn rồi a.”
ên người của Yến Cẩm Thư đầy mồ hôi làm cho những lọn tóc ngỗn ngang bừa bộn, Dư Duệ nhẹ nhàng vén những lọn tóc lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, hắn cuối đầu vừa hôn vừa nói: “Phục tùng là tốt rồi, ngồi dậy mặc quần áo vào, đi ăn cơm.”