Chương 70: Chương 70
Diệp Phỉ Nhiên giận dữ hét lên trong lòng: [Lần trước lão cha xấu xa kia đã vu oan cho người của Tô gia cấu kết với giặc để b.án nư.ớc, lần này lại đến lượt người của Vương đến làm càn.]
Thẩm phó tướng đã ba mươi hai nhưng vẫn chưa thành hôn. Hắn theo Tô tướng quân vào nam ra bắc cả đời, lúc trẻ thì cảm thấy bản thân là binh lính, mạng lính thì rẻ tiền, chết cũng chỉ là tốn mấy lượng bạc là xong.
Lấy một tấm chiếu rơm bọc lại, kiếm đại một cái bãi tha ma ném đi là được, cũng chẳng cần phải chôn.
Có lẽ là do hắn liều mạng quên mình như thế nên con đường thăng tiến rất thuận lợi, cứ thế lên tới vị trí Phó tướng của Tô tướng quân. Hiện tại cũng là Tứ phẩm Tham tướng, được sắp xếp nằm dưới quyền của quân Tô gia.
Thẩm phó tướng quân không phải kẻ yếu đuối, chưa thành hôn, không con cháu, nhưng lại có thể bị người của Vương gia nắm thóp, chắc hẳn trong này phải có ẩn tình gì đó.
Vốn dĩ Tô Hạo Vân đã muốn rời đi rồi, nhưng giữa chừng lại nghe được tiếng lòng của con trai lại đang đưa ra những dự báo thì nàng cũng vội vàng dừng bước đứng ở chỗ cũ cẩn thận nghe ngóng.
[Đáng lẽ quân Tô gia tới đó diệt cướp, cũng chỉ kéo dài hơn một tháng là cùng. Nhưng lại vướng cái nhiệm vụ khó nhằn kia của Thẩm phó tướng quân nên đi một lần là mất hơn một năm. Đến khi hắn nhớ đến cô nương kia thì đã là chuyện của hai năm sau rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là một đêm mặn nồng mà thôi, không có gì đáng lưu luyến cả. Thêm cả bản thân hắn cũng đang phải liều mình giữ mạng, cô nương kia đi theo hắn chẳng phải là tự mua phiền não vào mình sao? Đi thì cũng đã đi rồi, nàng ấy sẽ tự tìm thấy và gả cho một người tốt khác thôi.]
Diệp Phỉ Nhiên xúc động: [Thẩm phó tướng đúng là một người kỳ lạ, sao lại chưa từng nghĩ tới cô nương người ta đang mang thai cơ chứ?]
Cứ thế mười tháng sau, Xích Tố cô nương sinh hạ một bé gái, lấy nhũ danh là Mê Nhi.
Trong lòng nàng ấy vẫn còn mãi một sự mê muội. Nam nhân đã chuộc thân cho nàng ấy, tìm cho nàng một chốn nương thân rốt cuộc là thần thánh phương nào?
  ;
Rồi đến một ngày, một đội binh sĩ tới tìm nàng ấy, nói cho nàng ấy biết người cứu nàng ấy hôm đó hiện tại là quan tứ phẩm, muốn dẫn nàng ấy vào kinh tìm phu quân.
Đương nhiên Xích Tố cô nương rất vui vẻ nghe theo, chỉ là nàng ấy không biết người tìm tới nàng không phải là thuộc hạ của vị phu quân ấy, mà là kẻ thù của chàng.
Đứa bé kia chỉ mới có sáu tuổi, lần đầu tiên con bé cười ngọt ngào với hắn, lần đầu tiên con bé cất tiếng gọi hắn là cha đã hoàn toàn làm tan chảy trái tim hắn.
Nét mặt của đứa bé kia cũng rất giống hắn.
Bên trái là trung nghĩa, bên phải là vợ con, Thẩm phó tướng quân không biết nên lựa chọn thế nào, cuối cùng tự cắt cổ chết trước mặt vợ con.
Diệp Phỉ Nhiên ôm ngực, đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình như ngưng lại. Cũng may những thứ này chỉ là tình tiết kéo dài của cốt truyện, nói cách khác đây là tin báo động trước, còn cốt truyện vẫn còn chưa xảy ra.
Nhưng mọi chuyện đều đang trong quá trình tiến hành mất rồi, cậu khẽ hô một tiếng: [Người của Vương gia đã lên đường đi đón mẹ con Mê Nhi. Nếu như họ có được mẹ con Mê Nhi trong tay, chẳng những Thẩm phó tướng quân phải chết, quân thần Tô gia cũng bị đứt mất một cánh tay, mà người của Vương gia còn dùng thi thể của hắn để nâng cao sĩ khí.]
Phân phó các nàng tới huyện Tử Khê ở Giang Nam, tìm một lầu xanh có tên Bách Hoa lâu, hỏi thăm xem chỗ của họ có phải từng có một người tên là Xích Tố cô nương hay không.
Bọn họ thẩm vấn các thủ hạ cũ của Tô gia xong thì cũng chỉ biết được chuyện Thẩm phó tướng quân từng chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu, ngoài ra không biết giữa hai người họ còn có với nhau một đứa con gái. Sau này khi đã tìm được người rồi thì phía Vương gia mới bắt đầu nảy sinh ý xấu, lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp người khác.
Nghĩ thế, Diệp Phỉ Nhiên lại vui vẻ, gật đầu tự khuyên mình: [Ừ, không sao đâu không sao đâu, chắc chắn không sao đâu!]
Lục hoàng tử ở bên cạnh thấy thế, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, giống như là đang hùa theo lời cậu: “Đúng, không sao đâu, Phỉ Nhi đừng sợ, có ca ca… bảo vệ ngươi.”
< an style="font-weight: 400;">Lục hoàng tử thấy bóng lưng nghĩa mẫu vừa mới rời đi, nên đoán chừng chuyện này ắt có thể giải quyết thuận lợi.
Hắn ta nghĩ đến vị Thẩm phó tướng quân hơi khờ khạo ở kiếp trước. Kiếp trước Thẩm phó tướng quân không bị lợi dụng bởi lẽ khi đó Tô gia đã ngã ngựa rồi, chỉ còn lại một người duy nhất là Tô Dư Tịch, tàn quân của Tô gia không hề bị liên lụy.
Cũng chẳng thể nói được thế là tốt hay xấu, đến cuối cùng thì vẫn phải chết, nhưng chỉ là khi ấy đến tận lúc chết hắn cũng không nhận lại vợ con mình, cũng chẳng biết rằng mình có một đứa con gái, mỗi khi cười lên sẽ có hai cái má lúm đồng tiền giống hắn.
Một phân đội nhỏ của quân Ngũ Cô Nương nhận được nhiệm vụ bí mật mà Tô Hạo Vân sắp xếp thì cũng vội vàng chỉnh trang để lên đường. Gấp rút lên đường chẳng phân biệt ngày hay đêm, cuối cùng sau ba ngày đường cũng đến được huyện Tử Khê.
Nhưng tiếc là các nàng đã chậm một bước, Xích Tố cô nương và Mê Nhi đã bị người của Kính Quốc công phủ đón đi. Các nàng không còn cách nào khác, chỉ đành dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Tô Hạo Vân trước rồi mới lại nghĩ cách cứu hai mẹ con họ.
Nhưng trên người các nàng không có tín vật nào làm tin, cũng không biết phải làm sao mới có được tín nhiệm của Xích Tố và Mê Nhi. Cũng may các nàng vẫn có thời gian, người của Kính Quốc công phủ tất nhiên vẫn chưa biết các nàng đã biết chuyện này, trên đường trở về lại chở theo cả một đứa bé nên tốc độ đi đường cũng không nhanh.
Rốt cuộc, dưới sự nhắc nhở từ tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, bồ câu đưa thư trả lời đến sau hai ngày, trên đó chỉ viết một câu thơ: Dục ký thái tiên kiêm xích tố, sơn trường thủy khoát tri hà xứ*.
(* Đại ý muốn nói: nếu muốn gửi lời nhắn đi xa, trước tiên cần hiểu thế nào là sông rộng biển dài. Cái tên “Xích Tố” ở đây lấy Hán tự của từ mang ý nghĩa “bức thư ngắn, lời nhắn gửi”)
Thì ra tên của Xích Tố cô nương là do Thẩm phó tướng quân đặt. Khi còn bé nhà hắn nghèo, chưa từng đọc sách nhưng lại thích nghe ngâm thơ.
Có điều, hắn không biết chữ, có rất nhiều bài thơ hắn không tài nào nhớ được, chỉ nhớ được đúng một câu này.
Lúc đó tú bà nói: “Trong thanh lâu của chúng ta có quy định, cô nương đã được chuộc ra thì không được dùng nghệ danh nữa, phải lấy tên nữ tử nhà lành, như vậy cũng dễ cắt đứt sạch sẽ với những chuyện cũ trước kia.”
Tú bà của thanh lâu kia cũng không phải người có học thức gì, các cô nương đều được đặt cho những cái tên khá tầm thường như Phân Nhi, Phượng Nhi, Điệp Nhi,... Ngay cả hoa khôi cũng lấy một mỹ danh vô cùng bình thường là Mẫu Đơn.
Lúc bị bán đấu giá, cô nương đó tên là Hà Hoa, nhưng theo nàng ấy thì cái tên này rất hay, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Thẩm phó tướng đọc câu thơ duy nhất hắn biết lên: “Dục ký thái tiên kiêm xích tố, sơn trường thủy khoát tri hà xứ. Chi bằng gọi ngươi là Xích Tố đi!”
Khi ấy Xích Tố nước mắt giàn giụa, quỳ xuống dập đầu với hắn vài cái.
Nếu như không có Thẩm phó tướng quân thì đêm hôm đó, đêm đầu tiên của nàng có thể đã bị bán cho Trương tài chủ, một kẻ ăn không ngồi rồi trong huyện.
Trương tài chủ có một đam mê mọi người đều biết, đó là gã thích mang những cô nương mình từng ngủ cùng đi tặng. Thế thì nào có phải chỉ là bị lấy đi đêm đầu thôi đâu, rõ ràng là nàng sẽ sa vào cảnh trầm luân cả đời.
Cho nên Xích Tố coi Thẩm phó tướng quân là ân nhân cứu mạng, nguyện lòng theo hắn cả đời, bằng lòng sinh con dưỡng cái cho hắn nhưng nào ngờ một lần xa cách là hết bảy năm.
Diệp Phỉ Nhiên hóng xong mẩu chuyện ở nhánh riêng này mà cảm động suýt khóc: [Không ngờ Thẩm phó tướng nhìn thì khờ nhưng lại là người tốt, sống rất có tình có nghĩa. Nhưng tiếc tuy đôi bên đều không muốn phụ lòng nhau nhưng rồi cuối cùng họ vẫn phụ lòng nhau mất rồi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, tốc độ của quý nhân Tô gia hơi nhanh quá rồi đó? Mình chỉ vừa mới hóng chuyện xong thì vị quý nhân này cũng đã bắt đầu ra tay cướp người rồi.]
Đột nhiên cậu có hứng thú cực lớn với vị quý nhân kia. Không biết vị quân sư vô danh này là ai? Chẳng biết sẽ có cơ hội làm quen thử hay không?
Ngôn Linh Tử là người tốt đã tu luyện nhiều kiếp, nhỏ thì lợi nhà, lớn thì lợi nước. Ngộ nhỡ như có gây phiền hà đến cậu thì những lời nói sau này sợ rằng sẽ mất linh.
Cho nên từ trên xuống dưới Tô gia đều cẩn thận che giấu bí mật này, mặc dù cậu có cơ chế tự bảo vệ nhưng mọi người cũng chẳng dám sơ suất.
Ban đêm, Dạ Oanh cô nương, thủ lĩnh phân đội nhỏ của quân Ngũ Cô Nương lặng lẽ theo đuôi toán thuộc hạ đi đón người của Kính Quốc công phủ, đóng giả thành một tửu nương, giả vờ tốt bụng mang ra cho họ một vò rượu.
Mọi người của Kính Quốc công phủ thấy rượu thì mắt sáng lên, nên tối đó tất cả đều bị thuốc mê liều cao hạ gục.
Dạ Oanh nhanh chóng đi cứu người, đúng như bọn họ dự đoán, mẹ con Mê Nhi không hề tin tưởng vào những cô nương dùng cái thứ thuốc mê để hạ gục mười mấy người đàn ông vạm vỡ.
Dạ Oanh chỉ đành đọc câu thơ kia lên: “Dục ký thái tiên kiêm xích tố, sơn trường thủy khoát tri hà xứ.”
Thoáng chốc, mắt Xích Tố sáng lên, nàng ấy kéo Mê Nhi nở nụ cười thật nhu mì, bước đến hỏi: “Là thơ của tướng quân? Tướng quân kêu các người tới đón ta thật à?”