Chương 15

Tập múa mất mấy tiếng đồng hồ, đến khi hắn lái xe đưa hai mẹ con về nhà thì đã gần nửa đêm.

Bóng tối đặc quánh làm không gian xung quanh như thu nhỏ lại, trở thành một cái hộp gấm tối om đậy kín trên đầu.Thẩm Thố bật nắp lon nước, ngẩng đầu uống một ngụm rồi ngồi trên bờ quan sát trận đấu một cách đầy hứng thú.Hẳn là chuột rút.Lời tác giả: Câu mà Thẩm Thố hát chính là một đoạn lời của Phantom trong The Phantom of the Opera. Tôi thật lòng cảm thấy ca từ của câu đầu tiên rất hợp để tán tỉnh (gạ chịch?) vợ cũ: Sing once again with me… Hòa ca cùng với ta nào…

“Chúng ta nói chuyện đi.” Đợi con gái rửa mặt xong bò lên giường, hắn vỗ vai Tần Tảo rồi đi ra phòng khách.***

Khi ly hôn, Thẩm Thố thể hiện bản tính rộng rãi không thể bắt bẻ, dù là bất động sản, tiền gửi tiết kiệm, trang sức, hàng hiệu, chỉ cần người kia lên tiếng yêu cầu thì hắn đều gật đầu nhận lời. Tần Tảo cũng chẳng nương miệng, gần như cướp sạch bách mọi thứ của chồng cũ. Nhưng người phụ nữ xinh đẹp ngày nào cũng ở trong căn hộ cao cấp không có việc gì làm này vẫn cảm thấy chưa đủ, tâm trạng giống như mắc “chứng cuồng ăn*” vậy.To glance behind.Hắn nở nụ cười hiểu ý đáp lại, giọng nói cũng trở nên cợt nhả: “Mời cán bộ.”

Không một người phụ nữ nào có thể chống lại cách gạ tình này, Tần Tảo buông tay chịu trói.Cánh cửa đóng lại, căn nhà lại quay về với thực tại hai người. Cuộc giao hoan lỡ dở giữa chừng làm người đàn bà tức giận không kiềm chế nổi, cô giơ tay định đánh lên đầu Tần Nhĩ Phi, nhưng ai ngờ điện thoại lại đổ chuông đúng lúc, tiếng chuông inh ỏi nhất quyết không buông tha.*Ăn vô độ là một tình trạng mãn tính xuất hiện khi cá nhân ăn một lượng khổng lồ thức ăn trong khoảng thời gian ngắn và không có khả năng kiểm soát ngay cả việc ngừng ăn.Hắn vươn tay vén mái tóc dài của cô, ghé người lại áp môi vào một bên tai, hành động bất thình lình này làm Tần Tảo run lên như bị co giật, tai cũng đỏ bừng lên.Inside your mind…

“Lâm Bắc Thanh kia không hợp với em đâu.” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói gãy gọn đanh thép.Về cơ bản thì không mất bao nhiêu sức, nhưng cuối cùng vẫn thua Lâm Bắc Thanh một khoảng dài chừng nửa thân.

“Ai hợp với tôi thì liên quan gì tới anh chứ?” Tần Tảo nhướng mày, hung tợn trừng mắt lại.Xấu hổ và giận dữ quá mức, Tần Tảo dồn sức vào cả hai tay hòng đẩy kẻ kia ra, nhưng chợt khựng lại khi thấy người đàn ông này đang khẽ khàng cất tiếng hát bên tai mình.

“Dù chúng ta không hề yêu nhau thì tôi vẫn hi vọng bản thân có thể quan tâm em.” Hắn mỉm cười, giọng điệu vẫn đường hoàng như thế.

“Câu này nghe mới quá, như thể anh có yêu tôi vậy.” Tần Tảo cười lạnh, nhưng chẳng lâu sau vẻ mất mát u buồn đã hiện lên nơi gương mặt mũi cao mắt hạnh ấy, một cuộc hôn nhân được duy trì trong căng thẳng để rồi kết thúc trong thất bại đã vùi dập tất thảy kiêu ngạo và tự tôn của người phụ nữ, làm lòng cô sinh ra bản năng cự tuyệt những người đàn ông ưu tú như Thẩm Thố: “Thực ra tôi cũng biết chứ. Cậu ấy còn rất trẻ, cũng quá xuất sắc… Chưa kể tôi nghe mấy người bạn nói quan hệ giữa cậu ấy và con trai của Mạnh Trọng Lương không bình thường.” Nhớ lại Tống Văn Kiệt đối với mình thì coi như không thấy trong khi với Thẩm Thố lại ton hót ân cần, cô nhả một câu ngập ngụa sự bất bình, “Thời buổi bây giờ đàn ông tốt đều là gay, xúi quẩy!”Lâm Bắc Thanh chẳng nói chẳng rằng, vẻn vẹn một nụ cười nhếch môi, nom có vẻ thản nhiên.

Cũng biết nhìn người đấy, không phải loại mặt đẹp não rỗng. Thẩm Thố cúi đầu cười cười, rồi hắn chợt nhướng mày: “Đáng để thưởng.”*Ăn vô độ là một tình trạng mãn tính xuất hiện khi cá nhân ăn một lượng khổng lồ thức ăn trong khoảng thời gian ngắn và không có khả năng kiểm soát ngay cả việc ngừng ăn.

“Thưởng… thưởng cái gì cơ?”

Hắn vươn tay vén mái tóc dài của cô, ghé người lại áp môi vào một bên tai, hành động bất thình lình này làm Tần Tảo run lên như bị co giật, tai cũng đỏ bừng lên.“Nhạy cảm quá.” Tay còn lại ôm lấy người phụ nữ kéo về gần mình, Thẩm Thố xoa lên sau lưng cô rồi nở nụ cười, “Tôi vẫn chưa hôn em mà.”Grows stronger yet.

“Nhạy cảm quá.” Tay còn lại ôm lấy người phụ nữ kéo về gần mình, Thẩm Thố xoa lên sau lưng cô rồi nở nụ cười, “Tôi vẫn chưa hôn em mà.”Đang yên đang lành thì một giọng nam trong trẻo vang lên trên đầu bọn họ: “Để tôi chơi với cậu.”

Xấu hổ và giận dữ quá mức, Tần Tảo dồn sức vào cả hai tay hòng đẩy kẻ kia ra, nhưng chợt khựng lại khi thấy người đàn ông này đang khẽ khàng cất tiếng hát bên tai mình.

To glance behind.The Phantom of the Opera is there,Sing once again with me,Đàm Soái tới câu lạc bộ bơi lội lúc sớm tinh mơ, sáng ra bể bơi không có một bóng người. Không gian rộng rãi sáng sủa, đường bơi tiêu chuẩn đủ cả vạch chia làn lẫn dây phao, gần như có thể dùng để tổ chức Olympic luôn.

Tập múa mất mấy tiếng đồng hồ, đến khi hắn lái xe đưa hai mẹ con về nhà thì đã gần nửa đêm.Our strange duet.Vậy mà lại là Lâm Bắc Thanh.“Ai hợp với tôi thì liên quan gì tới anh chứ?” Tần Tảo nhướng mày, hung tợn trừng mắt lại.Thẩm Thố và Đàm Soái đều có thói quen bơi sáng sớm. Nếu cả hai rảnh thì sẽ bao trọn câu lạc bộ mà hai người thường tới.

And though you turn from me,My power over you,

Cách hai làn bơi, Đàm Soái đội mũ và đeo kính bơi, rành rành dáng vẻ khôi ngô kiêu ngạo. Gã nghiêng đầu, nhếch môi ra vẻ khiêu khích với Lâm Bắc Thanh ở gần đó.My power over you,Grows stronger yet.

Vì không muốn đánh thức con gái, hắn cố gắng hạ thấp giọng hết mức có thể. Nhưng chao ôi thứ âm vực khàn khàn hấp dẫn ấy lại như có pháp thuật, phân rã tất thảy giãy giụa và chống cự của cô. Người phụ nữ tay chân mềm nhũn không thể động đậy, để mặc người đàn ông dùng răng cởi bỏ vai áo, chiếc váy voan mỏng mất đi điểm cố định buông xuống dưới nửa ngực. Hắn vừa nhẹ nhàng hôn lên vành tai, gáy, xương quai xanh và bầu ngực của cô, lại vừa nỉ non buông từng câu hát.Grows stronger yet.

The Phantom of the Opera is there,Tư thế bơi của cả hai đều chuẩn và đẹp nên người xem cũng thấy vui lây. Tiếng bọt nước bắn lên đều đặn chẳng khác gì một bản giao hưởng du dương. Suy cho cùng một Đàm Soái học trường thể dục thể thao cũng vẫn khác biệt hẳn với Thẩm Thố, từ đầu tới cuối gã luôn dẫn trước khoảng nửa chiều dài  thân.

And though you turn from me,Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh quay sang nhìn nhau, cả hai cùng bật cười thành tiếng.

Dường như người đàn ông trẻ hơn mười tuổi chỉ tốn sức ngang một cái vươn vai, y nhướng mày cười với Thẩm Thố: “Hai trăm mét nữa nhé?”Our strange duet.To glance behind.

Không một người phụ nữ nào có thể chống lại cách gạ tình này, Tần Tảo buông tay chịu trói.Bóng tối đặc quánh làm không gian xung quanh như thu nhỏ lại, trở thành một cái hộp gấm tối om đậy kín trên đầu.“Dù chúng ta không hề yêu nhau thì tôi vẫn hi vọng bản thân có thể quan tâm em.” Hắn mỉm cười, giọng điệu vẫn đường hoàng như thế.

The Phantom of the Opera is there,“Tôi nhớ Đàm Soái đã bao hết rồi.” Thẩm Thố nói với Lâm Bắc Thanh, thoáng liếc qua thân trên đang để trần của y bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Inside your mind…Lâm Bắc Thanh cũng rời khỏi bể, đưa tay vuốt những lọn tóc mái che khuất mắt ra sau đầu, để lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp sạch sẽ. Y nhìn người đàn ông anh tuấn với làn da màu mạch trước mắt rồi cười lớn: “Bốn trăm mét nhé?”Thẩm Thố lập tức đứng dậy, nhảy xuống bơi về phía gã.

“Ba ơi…” Chẳng biết từ lúc nào, Tần Nhĩ Phi đã mở cửa ra, sự có mặt đột ngột của con bé khiến tất cả những màn dạo đầu của đôi vợ chồng đã ly hôn trở thành công cốc. Tần Tảo bối rối chỉnh lại quần áo, Thẩm Thố thì đưa tay lên đỡ trán mà lắc đầu cười. Hắn nói “Chúc ngủ ngon” với con gái rồi xoay người dợm bước rời đi.Được đặt nằm thẳng cẳng trên thành bể, phun ra hai ngụm nước, Đàm Soái tháo kính bơi xuống sau khi hồi phục, câu đầu tiên gã nói sau khi mở miệng là: “Thằng nhóc này… cắn thuốc chắc.”

Cánh cửa đóng lại, căn nhà lại quay về với thực tại hai người. Cuộc giao hoan lỡ dở giữa chừng làm người đàn bà tức giận không kiềm chế nổi, cô giơ tay định đánh lên đầu Tần Nhĩ Phi, nhưng ai ngờ điện thoại lại đổ chuông đúng lúc, tiếng chuông inh ỏi nhất quyết không buông tha.

Tần Tảo buộc phải nén giận để nhận điện thoại, là giọng của chồng cũ, hắn chỉ nói một câu rồi cúp máy ngay: “Không được đánh con gái tôi.”

***

Thẩm Thố và Đàm Soái đều có thói quen bơi sáng sớm. Nếu cả hai rảnh thì sẽ bao trọn câu lạc bộ mà hai người thường tới.“Thưởng… thưởng cái gì cơ?”