Chương 5: Cười Nhạt Làm Duyên Phòng Khuê Đòi Bảo Kiếm -ánh Đèn Bóng Tóc Đêm Hội Gặp Tình Nhân

Cười nhạt làm duyên phòng khuê đòi bảo kiếm -Ánh đèn bóng tóc đêm hội gặp tình nhân

Cười nhạt làm duyên phòng khuê đòi bảo kiếm Ánh đèn bóng tóc đêm hội gặp tình nhân Thấy mẹ chồng nàng dâu họ Đức mời một vị tiểu thư mười bảy mười tám tuổi vào phòng, quả nhiên vị tiểu thư này vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng cũng không có gì là "yếu ớt". Nàng khoác chiếc áo bằng đoạn thêu hoa đỏ chói, lộ ra đuôi tóc kim tuyến, trên tóc cắm một chiếc trâm hình một con phượng đỏ ngậm hạt châu. Trên mặt đánh phấn, đó nhất định là loại phấn đắt tiền, nhan sắc diễm lệ, mà còn hài hòa, không giống như đám phụ nữ dung tục thoa son trát phấn lên mặt rất không tự nhiên.

Vị tiểu thư này không những dung mạo xinh đẹp mà còn bộc lộ một phong thái đường hoàng, nụ cười của nàng như mang theo gió xuân, giọng nói không to nhưng rất rõ, cử chỉ thích hợp mà không thô lỗ. Nàng và Đức đại phu nhân nhường nhau hồi lâu, nhất định mời Đức đại phu nhân đi trước. Đức đại phu nhân lại cố chấp không chịu, nói thẳng:

"Muội đã tới nhà ta rồi, chúng ta đâu thể đi trước được!". Ngọc Kiều Long cười nói "Vậy mời thiếu phu nhân!".

Dương Lệ Phong cười vội lui về phía sau. Lúc ấy hai bộc phụ của Ngọc Kiều Long cùng một a hoàn ăn mặc còn lộng lẫy hơn cả Dương Lệ Phong đều cười nói "Đức phu nhân người là chị dâu Tam tiểu thư chúng tôi, xin đừng khách khí!".

Du Tú Liên nhìn tới đó liền vào phòng trong, buông rèm xuống, qua bức rèm nghe Đức đại phu nhân đã mời Ngọc Kiều Long vào rồi, họ rất khách khí mời ngồi nói chuyện, Đức đại phu nhân hỏi Ngọc Kiều Long hai hôm nay ở nhà làm những gì? Ngọc Kiều Long cười nói "Không làm gì cả, ta muốn tới thăm Ngũ tẩu nhưng lại sợ Ngũ tẩu bận. Vả lại ta mà tới thì thiếu phu nhân lại bị phiền phức!". Dương Lệ Phong cũng mềm mỏng nói hai câu khiêm tốn, sau đó nghe Đức đại phu nhân nói "Hôm nay ta không chỉ mời Tam tiểu thư, mà còn muốn mời Khâu đại phu nhân nữa! Nhưng hôm nay bà phải về nhà mẹ ruột, từ tạ lời mời của ta. Vốn ta cũng nghĩ cuối năm Tam tiểu thư nhất định bận rộn hơn ngày thường, nên chờ qua năm hãy mời. Nhưng hai ngày nay bọn ta còn có một vị khách, là người nổi tiếng, trước đây tiểu thư nghe ta nói qua đã muốn gặp, hôm nay cô ta cũng muốn gặp tiểu thư".

Ngọc Kiều Long dường như hơi bực tức, cười hỏi "Vị nào thế?". Đức đại phu nhân nói "Sao? Khách tới mà cô ta lại núp rồi à? Dương nhi mau mời Du cô nương đi!". Lại nói nhỏ với Ngọc tiểu thư "Là Du Tú Liên, mới ở hai ngày cô ta còn phải đi. Nay ta tìm cách bảo cô ta diễn một màn song đao cho muội xem xem!". Lúc này Dương Lệ Phong đã cười đi vào phòng trong, tới trước mặt Tú Liên cười khẽ nói "Ngọc Kiều Long tới rồi, phu nhân cháu mời người ra gặp!".

Du Tú Liên mỉm cười, ung dung đi ra khỏi phòng, lúc ấy Ngọc Kiều Long đã đứng dậy. Nhìn thấy Du Tú Liên, sắc mặt nàng bất giác biến đổi, như rất kinh ngạc, nhưng vẻ khác lạ này chỉ thoáng qua, vẻ mặt nàng vẫn bình thường. Đức đại phu nhân bèn cười giới thiệu "Đây là Tam tiểu thư của Ngọc phủ, đây là sư phó Du tiểu thư trong nhà ta trước đây, hai tiểu thư đây, một vị thì chuyên luyện võ, một vị thì thích nhìn người luyện võ".

Du Tú Liên nhìn vị quý tiểu thư kia gật đầu mỉm cười, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn lên mặt Ngọc Kiều Long. Nàng cũng gật gật đầu cười cười không tự nhiên, ánh mắt cùng nhìn chằm chằm Du Tú Liên như nói ngươi nhìn ta như vậy, thì ta cũng nhìn ngươi như vậy! Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên Ngọc Kiều Long tươi cười nhìn Đức đại phu nhân nói "Ta cảm thấy vị Du thư thư này rất quen?". Du Tú Liên cũng nói "Ta thấy cô cũng quen, hình như tối qua chúng ta đã gặp nhau rồi?". Đức đại phu nhân cười nói "Đó chắc là cô nằm mơ rồi! Mời ngồi! Mời ngồi!". Dương Lệ Phong bưng trà tới mời, Ngọc Kiều Long cười hỏi "Ta đã nghe Đức ngũ tẩu nói tới tỷ tỷ từ lâu, nói tỷ tỷ rất có bản lĩnh!". Du Tú Liên cũng cười nói "Bản lĩnh của ta so với tiểu thư còn kém xa, ta chỉ biết vọt lên nóc nhà vượt tường, không biết chui cửa sổ !". Ngọc Kiều Long lại biến sắc rồi như không hiểu, vẫn tươi cười hỏi "Du tỷ tỷ tới Bắc Kinh lúc nào ?". Du Tú Liên nói "Ta mới tới hai ba hôm, nếu tới sớm thì chúng ta đã sớm gặp nhau rồi!". Ngọc Kiều Long lại cười nói "Tỷ tỷ tới chỗ Đức Ngũ tẩu đây ăn tết sao?". Du Tú Liên lắc đầu nói "Không phải, ta tới Bắc Kinh để giải quyết chút việc, định mua một cái khăn che đầu bằng the xanh, mua hai tấm da hồ ly nữa". Ngọc Kiều Long nói "Phải rồi, nghe nói da hồ ly năm nay rất rẻ?".

Du Tú Liên nói "Chắc cũng chia ra lớn nhỏ, hồ ly lớn không đắt lắm, nhưng hồ ly nhỏ chắc khó kiếm một chút!". Ngọc Kiều Long cười cười, cúi đầu uống một hớp trà.

Lúc này vẻ mặt của Đức đại phu nhân cũng không kìm được phát đỏ lên, vì câu này của Du Tú Liên dường như có hơi điên tam đảo tứ, tự nhủ :

Rốt cuộc cô ta quen đi lại giang hồ, thấy người lạ không biết nói chuyện gì, bèn chen vào nói qua chuyện khác. A hoàn theo hầu Ngọc Kiều Long nhìn Du Tú Liên một cái, cầm áo khoác của tiểu thư rồi lùi sang một bên. Dương Lệ Phong ở bên cạnh rất sốt ruột về Du Tú Liên, thầm nhủ "Vị Du cô nương này hôm nay thế nào ấy!

Trong nhà người ta mấy ngày nay đang ồn ào chuyện Bích nhãn hồ ly gì đó, mới gặp mặt đã nói với người ta mấy câu như thế, không phải cố tình châm chọc người ta sao?".

Lúc ấy Ngọc Kiều Long nhìn Du Tú Liên một cái, rồi quay qua Đức đại phu nhân nói "Chuyện đó trong nhà chúng tôi còn chưa xong, lời đồn bên ngoài thì ngày càng nhiều. Khiến cha ta muốn từ quan, mẹ ta ngày nào cũng buồn, vì vậy hôm nay Ngũ tẩu vừa mời là ta tới ngay, vì ở nhà cũng rất buồn phiền", lúc nói vẻ mặt nàng lộ ra nét buồn bã. Đức đại phu nhân nghe Ngọc Kiều Long nói ra mới dám hỏi, bèn chau mày hỏi "Quý phủ dùng không phải đều là người già sao?".

Ngọc Kiều Long đặt hai tay trên gối, nàng mặc áo dài bằng đoạn trắng xanh, cúi đầu, chuỗi hạt châu dưới mỏ con chim phượng rủ xuống đong đưa qua lại, ấm ức nói "Tuy đều là tôi tớ lâu năm, nhưng trong đó thực sự có người xấu hay không thì không ai dám nói. Cha ta cảm thấy những lời đồn bên ngoài tuy không đáng tin, nhưng muốn gột rửa hiềm nghi, bèn định thay đổi tất cả người dùng trong ngoài phủ, sau đó tự từ quan. Nhưng có rất nhiều thân hữu đều tới khuyên lão nhân gia, nói là không nên vì một chút chuyện không có bằng cứ mà từ quan, phụ ân trách của triều đình. Vả lại có mấy người đầy tớ, mẹ ta xưa nay không rời xa. Chỉ vì mấy lý do này, năm tới chỉ sợ vẫn chưa thể quyết định thế nào! Ta tuy trú ở một phòng khác, không dự vào chuyện nhà, nhưng mỗi ngày nhìn thấy ai cũng mặt mày ủ ê, tối đến cũng một đêm giật mình mấy lần, ta cũng không biết là có chuyện gì, người khác đều không nói với ta. Ngũ tẩu nghĩ xem, hàng ngày cứ như thế, ai mà chịu được!".

Đức đại phu nhân có vẻ bất bình, nói "Thật là chuyện không thể ngờ được, một mảnh ngói nhỏ lại đánh ngã được người ! Lão thái gia nhà muội cũng quá hiền lành, không biết cai quản sao ? Tôi tớ ai xấu thì cứ đuổi đi, bên ngoài có ai phao tin đồn nhảm thì cứ bắt giam". Nói tới đây bà nhìn nhìn Du Tú Liên nói "Du muội muội cũng đừng chỉ tin lời một bên Lưu Thái Bảo. Ngươi thấy đấy, mấy gã vô lại kia quấy nhiễu phủ đệ lớn của người ta tới mức nào ? Ngươi là hiệp nữ nổi danh, ngươi giúp ta dẹp nỗi bất bình này, giết Lưu Thái Bảo đi!".

Ngọc Kiều Long cũng không nhìn được cười, nói "Cũng không trách gã họ Lưu đó, nếu không có người quyền thế che chở y cũng không dám làm thế. Vả lại tôi tớ chúng tôi dùng cũng quá nhiều, trong đó khó tránh khỏi cỏ lúa lẫn lộn, tục ngữ có câu "Không có lửa sao có khói", sao họ Lưu không phao tin đồn cho nhà khác mà chỉ nói chúng tôi, đủ thấy ...". Đức đại phu nhân nói "Đó là vì lão thái gia làm việc quá nghiêm, đại khái đều đắc tội với đám lưu manh bọn chúng !

Lưu Thái Bảo là kẻ cầm đầu bọn lưu manh, y lại dựa vào thế lực của phủ Bối lặc".

Ngọc Kiều Long khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Du Tú Liên nói "Nếu ta được như vị Du tỷ tỷ này thì tốt quá. Ta cũng không cần biết võ nghệ, chỉ cần ta có thể ra bên ngoài thì hay rồi!". Đức đại phu nhân lại nói "Muội là thiên kim tiểu thư, đừng nói ra ngoài, chỉ là đi ra khỏi khuê các một bước, cũng có a hoàn bộc phụ dìu! Vị Du đại muội bọn ta đây trong nhà làm bảo tiêu, từ nhỏ đã theo lão nhân gia qua lại giang hồ". Ngọc Kiều Long nói "Vì vậy ta rất hâm mộ Du tỷ tỷ, hôm nay đã gặp nhau, xin Du tỷ tỷ đối xử với ta như em gái, đừng coi như người ngoài mới nên !". Dương Lệ Phong đứng cạnh nghe Ngọc Kiều Long nói thế, lại nhìn Du Tú Liên một cái.

Du Tú Liên đầu tiên hơi cười nhạt, nhưng lúc này cũng hơi ngẩn ra, trong lòng không quyết được chủ ý. Vì nghe mấy câu này của Ngọc Kiều Long thì rõ ràng xưa nay nàng ở một mình trong chốn thâm khuê, đừng nói chuyện bên ngoài, mà ngay cả chuyện xảy ra trong phủ nàng cũng không thể lập tức biết ngay. Con người ôn nhu hòa nhã như vậy, lời lẽ lại rất đáng thương thật khiến người ta bất giác mềm lòng, thậm chí còn hối hận vừa rồi đã ăn nói lỗ mãng.

Nàng bèn quan sát kỹ Ngọc Kiều Long, vóc dáng và eo lưng này, rõ ràng giống người sử bảo kiếm tối qua, nhất là dưới gấu quần lộ ra một đôi bàn chân to mang tất lụa màu hồng nhạt, đôi hài phụ nữ Bát kỳ thêu hoa khảm ngọc, chân rất thuôn, nhưng nếu mang giày thì không khác gì chân đàn ông. Du Tú Liên lại chú ý hai cổ tay của Ngọc Kiều Long, thấy nàng mang một đôi vòng vàng lóng lánh, ngón tay nhỏ nhắn đeo nhẫn ngọc nhẫn vàng rất mềm mại, không giống người biết sử kiếm.

Lúc này Ngọc Kiều Long nhìn Du Tú Liên, Du Tú Liên cười cười nói "Ta không biết khách khí, vừa rồi Ngọc muội muội nói vậy, ta thật không dám nhận.

Nhưng ta nghĩ chuyện trong quý phủ thật không phải là chuyện bình thường !

Ta phiêu bạt giang hồ đã bốn năm năm, chuyện gì cũng đã gặp qua, có một loại đạo tặc để trốn tránh quan phủ truy bắt thường mai danh ẩn tích, hoặc cải trang làm người khác giới đi làm nô bộc cho người ta, lại thường làm quen với công tử tiểu thư trong phủ đệ nào đó, y nắm chỗ yếu của chủ nhân, chủ nhân biết chắc y là gian tặc cũng không làm gì được". Ngọc Kiều Long gật đầu nói "Chuyện loại này ta cũng từng nghe qua, nhưng trong nhà ta tuyệt không biết ! Anh chị ta đều đang ở chỗ làm quan, trong nhà chỉ có cha mẹ ta và ta là chủ nhân". Du Tú Liên nói "Người trong phủ đã ít, tôi tớ lại nhiều, đương nhiên có điểm kiểm tra không được. Ta nghĩ chỉ cần tiểu thư cô tìm cách, nhất thiết phải điều tra tường tận lai lịch của tôi tớ nam nữ, ngăn chặn lời đồn đại bên ngoài. Nếu không như vậy chuyện gì ồn ào xảy ra, e rằng cho dù đại nhân của quý phủ từ quan cũng không ích gì ! Chỉ vì thân đã làm Cửu môn Đề đốc mà trong nhà lại có đạo tặc ung dung cư trú, tội danh ấy không phải nhỏ, đến lúc xảy ra chuyện, cô cũng khó tránh tội bất hiếu!". Ngọc Kiều Long hơi ngẩn ra.

Đức đại phu nhân lại thở dài nói "Nếu ngươi là Tam tiểu thư có thể sẽ dễ làm, ngươi có thể cầm đao đi tra vấn từng người một, chứ Tam tiểu thư sao làm được? Trong nhà họ dùng tất cả bao nhiêu người, tiểu thư đều không biết ! Nữ bộc thì tiểu thư còn có thể tra hỏi, chứ tớ trai tiểu thư vẫn không thấy mặt, hơn nữa một vị tiểu thư đâu thể đi tra vấn đầy tớ?". Ngọc Kiều Long thở dài nói "Hiện nếu đại ca hoặc nhị ca ta ở nhà thì sẽ làm được!". Đức đại phu nhân nói "Cũng không cần các lão gia ở nhà, chỉ cần phu nhân thái thái có khả năng là được. Tiểu thư không ra khỏi khuê các, ở trong nhà giống như khách, chuyện gì cũng không thể quản nhiều".

Dương Lệ Phong lại thay chén trà. Ngọc Kiều Long lại nhẹ nhàng đứng dậy, Đức đại phu nhân và Du Tú Liên cũng đều đứng lên. Tôi tớ ở trong lại cho thêm than vào lò sưởi, Ngọc Kiều Long lại đi tới bên cái bàn ăn dài bằng gỗ mun, trên bàn có hai chậu thủy tiên nở hoa màu bạch ngọc, nhụy hoa màu vàng, cành lá xanh biếc xinh đẹp đáng yêu, tỏa ra hương thơm thanh khiết. Ngọc Kiều Long giơ bàn tay trắng muốt chỉ chỉ đóa hoa, nhìn Đức đại phu nhân cười nói "Đóa hoa này thật đẹp, trong phòng ta cũng có hai chậu, nhưng mãi đến nay vẫn chưa nở". Đức đại phu nhân nói "Đó có thể vì phòng muội hơi lạnh, bọn ta thì vì mấy chậu hoa này mà từ buổi chiều là lò sưởi cũng không để tàn". Ngọc Kiều Long gật đầu, nàng đứng đối diện chếch về một bên chậu hoa, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.

Đức đại phu nhân, Dương Lệ Phong đều hâm mộ nhìn vị tiểu thư này, vì vẻ kiều diễm và trang phục lộng lẫy của nàng bao trùm lên đóa hoa thủy tiên càng hiện rõ vẻ mỹ lệ, thật phảng phất như một bức tranh sĩ nữ của bậc danh họa. Du Tú Liên đảo mắt, nghĩ thầm ta thăm dò một phen thì có thể nhìn ra ngươi là người thế nào. Du Tú Liên bỗng nhiên đổi sang vẻ hoạt bát, cười nói "Hoa thủy tiên đẹp như vậy ta cũng chưa từng thấy qua, Ngũ tẩu thật đúng là người yêu hoa!". Nàng bước về phía Ngọc Kiều Long, còn cách hai bước thì nhìn Ngọc Kiều Long cười nói "Ngọc muội muội, quần áo của muội may bằng hàng gì vậy, để ta xem nào". Nàng đưa tay ra như định sờ, nhưng lại chĩa ngón tay ra điểm thẳng vào ngực Ngọc Kiều Long, động tác cực kỳ mau lẹ ! Không ngờ đầu ngón tay chưa chạm vào lớp vải, Ngọc Kiều Long đã nắm được hai tay nàng, hơi tái mặt cười nói "Ái chà! Sao tay Du tỷ tỷ lạnh thế!". Du Tú Liên liền xoay tay nắm cổ tay nàng, dùng sức bấm mạnh. Nếu là người khác thì đã la ầm lên, nhưng vẻ mặt của Ngọc Kiều Long lại chuyển sang bình hòa, hơi mỉm cười nói:

"Tỷ tỷ đừng đùa! Ta sợ bàn tay lạnh của tỷ tỷ!". Tú Liên cười nhạt buông ra.

Ngọc Kiều Long vội quay đi.

Du Tú Liên một mình nhìn hoa thủy tiên gật đầu cười nhạt nói "Ta đã hiểu!".

Đức đại phu nhân lúc ấy cũng hơi ngẩn ra, hỏi "Muội hiểu cái gì?". Du Tú Liên nói "Muốn che mắt ta cũng không được, mau nói thật với ta!". Đức đại phu nhân cười nói "Chuyện gì để ngươi xét ra vậy!". Du Tú Liên nói "Ta xét ra rằng thủy tiên của Ngũ tẩu là dùng chậu than sưởi, không thế thì không thể tươi tốt như vậy". Đức đại phu nhân bước tới kéo nàng một cái, cười nói "Được rồi em gái, ngươi chớ để lộ ra là ở nhà quê lên, thủy tiên này không như hẹ vàng, được dùng lửa sưởi". Tú Liên cười cười, thấy Ngọc Kiều Long lại ngồi trên ghế uống trà một mình bên kia, rủ tay áo lụa đỏ xuống che cổ tay. Dương Lệ Phong nhìn Ngọc Kiều Long rồi nhìn Du Tú Liên, trên mặt có vẻ kinh ngạc. Đức đại phu nhân lại có vẻ hơi không vui, bồi tiếp Ngọc Kiều Long nói chuyện không đâu cả nửa ngày, trời không còn sớm. Đức đại phu nhân dặn dọn cơm trong phòng, liền đó bộc phụ, a hoàn vội vàng dọn bàn ăn. Đức đại phu nhân và Dương Lệ Phong mời Ngọc Kiều Long ngồi ở ghế chủ, Du Tú Liên ngồi cạnh, Đức đại phu nhân ngồi bồi tiếp, Dương Lệ Phong đầu tiên không chịu ngồi, kế Ngọc Kiều Long cười nói "Thiếu phu nhân cũng ngồi xuống đi, chúng ta như người một nhà, không cần chú trọng mấy quy củ lễ tiết!". Đức đại phu nhân cũng nhìn con dâu nói "Ngươi ngồi đi!". Dương Lệ Phong lúc ấy mới ngồi xuống một cái ghế cuối cùng.

Lúc bấy giờ Du Tú Liên và Ngọc Kiều Long ngồi liền nhau, mùi thơm trên áo của Ngọc Kiều Long đều xông lên mũi Tú Liên, Tú Liên để tay ở dưới bàn, ngầm véo chân Ngọc Kiều Long một cái. Ngọc Kiều Long không nói gì, đưa một chén rượu cho Tú Liên nói "Du tỷ tỷ uống rượu!". Du Tú Liên lại dùng sức véo nàng một cái, Ngọc Kiều Long hơi chau mày, Du Tú Liên cười, rồi theo lệ thường uống rượu nói chuyện phiếm. Ngọc Kiều Long cũng vui vẻ, còn đặc biệt thân thiết với Du Tú Liên. Giây lát nến bạc được thắp lên, ánh nến soi lên Ngọc Kiều Long trông như tiên nữ trong đám mây màu. Rượu và thức ăn chưa dùng bao nhiêu, nhưng khách và chủ đã cùng rời bàn. A hoàn của Ngọc Kiều Long bưng nước mời tiểu thư súc miệng. Lúc này Du Tú Liên cũng rất ôn hòa nói chuyện phiếm với Ngọc Kiều Long, đến canh một Ngọc Kiều Long cáo từ. Đức đại phu nhân còn muốn giữ lại, Ngọc Kiều Long lại nói "Vì ở nhà có chuyện, về tối sợ không hay", rồi quay qua Du Tú Liên cười nói "Du tỷ tỷ, hai ngày nữa mời tỷ tỷ tới nhà ta ăn tết". Lúc này bộc phụ thắp đèn lồng, Ngọc Kiều Long khoác áo khoác vào, a hoàn đỡ nàng đi ra. Du Tú Liên cũng tiễn tới cửa rồi quay lại, vào tới phòng không kìm được phì cười ...

Lát sau Đức đại phu nhân tiễn khách xong quay lại, thấy Tú Liên, bèn cười gượng nói "Du đại muội muội, hôm nay cô sao thế ? Tại sao gặp nàng ta một chút khách khí cũng không có? Hôm nay may là cô ta, cô ta không có thói tiểu thư, nếu là người khác thì thật khiến ta khó xử!". Du Tú Liên cười nói "Ta vốn là người thô lỗ, đâu biết nói khách khí với người phú quý? Nhưng cũng chỉ cô ta là ta còn chịu nói mấy câu, nếu là người khác ta không them để ý đâu!". Đức đại phu nhân lại nói "Đại muội muội, ta xin muội một chuyện, muội nể mặt ta, đừng giúp Lưu Thái Bảo ức hiếp người ta nữa? Nếu không tương lai nếu thật xảy ra chuyện gì, thì ta và Ngũ ca muội đều có lỗi với nhà cô ta!". Du Tú Liên xua tay nói "Ngũ tẩu yên tâm, ta làm việc nhất định phải nể nang, không thể để gia đình có danh vọng lớn như họ mất mặt, cũng không thể gây chuyện cho Ngũ ca Ngũ tẩu. Tối nay ta tới nhà họ Lưu lần nữa, ngày mai có thể xong việc, ta cũng sắp đi rồi!". Đức đại phu nhân nói "Lần này muội tới sao không giống như trước đây?

Ta thấy muội hình như đã đổi tính nết rồi!".

Du Tú Liên không nói, nhìn Dương Lệ Phong bên cạnh cười. Dương Lệ Phong lại ngẩn người không đoán ra tâm sự của Du Tú Liên. Tú Liên tự rót trà uống hai chén, kế thay bộ quần áo lộng lẫy trên người, mặc quần áo xanh, đi hài xanh, ra phòng ngoài bảo người trong nhà xe chuẩn bị ngựa, sau đó quay lại mặc áo khoác. Đức đại phu nhân thở dài nói "Người giang hồ các ngươi tính tình thật khó thay đổi, nếu ta là đàn ông, cũng tuyệt không lấy người như các ngươi". Du Tú Liên cười nói "Nếu Ngũ tẩu lấy người như tiểu thư Ngọc Kiều Long cũng không nương tựa được!", nói xong đi ra. Tới trước thư phòng, thấy đèn trong cửa sổ còn sáng, có tiếng Đức Khiếu Phong ngâm thơ. Du Tú Liên tới nhà xe, thấy con ngựa khỏe màu sắc xanh đã chuẩn bị xong, bèn dắt ra cổng, lên ngựa vung roi đi. Lúc này trên trời ánh sao nhấp nháy, gió thổi vào mặt lạnh buốt, trên đường lớn chỉ có mấy cỗ xe lừa uể oải lăn bánh, người đánh khua thanh la báo canh giống như hồn ma thấp thoáng xa xa.

Du Tú Liên thúc ngựa phi nhanh, vó ngựa lộc cộc trên đường đá, gió thổi áo khoác của nàng bay phần phật. Giây lát đã tới trước cổng Hoa Viên Đại viện của Lưu Thái Bảo. Nàng thúc ngựa vào sát tường, đứng lên yên nhìn, thấy phòng phía bắc có ánh đèn, bèn gọi "Thái muội muội mở cửa !", Thái Tương Muội, Lưu Thái Bảo đều bước ra. Du Tú Liên lộ ra nửa người trên tường cười nói "Mở cửa đi!". Thái Tương Muội vội mở cửa bước ra nhìn, mừng rỡ nói "Du đại tỷ, đây là ngựa của đại tỷ à?". Du Tú Liên trên yên nhảy xuống nói "Ta ghét xe đi chậm nên cưỡi ngựa, ngươi biết cưỡi ngựa chứ?". Thái Tương Muội nói "Biết nhưng không giỏi, cũng không biết diễn trò trên ngựa". Nàng tới trước cửa nhận ngựa chạy một vòng, vui vẻ vòng vòng trong sân. Lưu Thái Bảo kéo nàng một cái nói "Mời đại tỷ vào trong ngồi đã!".

Thái Tương Muội cùng Du Tú Liên vào cổng, Lưu Thái Bảo dắt ngựa vào viện. Du Tú Liên vào phòng nhìn Tương Muội cười nói "Hôm nay ở nhà họ Đức ta đã gặp một vị bằng hữu giang hồ, tìm ra rất nhiều manh mối về chuyện của chúng ta. Lát nữa ta lại đi một chuyến, thì có thể đem thanh kiếm về. Bích nhãn hồ ly đã chết, chuyện này coi như đã xong, chúng ta không cần truy cứu nữa". Thái Tương Muội hơi tức giận nói "Nhưng con hồ ly nhỏ kia phóng phi tiêu giết chết cha tôi, không bắt được y tôi vẫn không cam tâm!". Du Tú Liên nói "Hôm đó các ngươi giao thủ lúc trời tối đen, ai phân biệt được mũi tiêu là ai phóng? Chuyện là từ Bích nhãn hồ ly mà ra, Bích nhãn hồ ly đã chết, cũng coi như đã xong, hà tất nhất định không tha thứ?". Đang nói thì Lưu Thái Bảo vào phòng nói nhỏ "Cao sư nương ở Ngọc phủ chết tối qua đúng là Bích nhãn hồ ly.

Ngọc Chính đường cũng đã biết, hôm nay không tới nha môn làm việc, nghe nói là bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Người bên ngoài lại đồn rằng Ngọc Chính đường muốn từ quan". Du Tú Liên gật đầu, ba người lại nói chuyện phiếm ở đó một lúc, không biết đã đến canh hai. Du Tú Liên thắt áo trong gọn gang, giắt đơn đao sau lưng, ngoài khoác áo khoác, bảo Tương Muội ra đóng cửa, lúc sắp ra khỏi cổng lại nói "Sau canh ba ta sẽ quay lại".

Ra khỏi cổng đi về phía bắc, men theo tường thành về phía tây, bốn bề tối đen không thấy một bóng người. Nàng thong thả theo con đường đuổi Bích nhãn hồ ly đêm qua mà đi. Qua canh ba mới tới trước cổng lớn của Ngọc phủ, vừa thấy trước cổng không canh phòng, nàng bèn cởi áo khoác phi thân lên nóc nhà, đạp trên mái ngói đi. Thấy trong hoa viên tối qua, trước hòn non bộ treo hai cái đèn lồng rất sáng, còn có mấy người đi loanh quanh trong đó. Tú Liên bèn tránh qua hoa viên đi tiếp, vượt qua mấy lớp phòng ốc, thì tìm tới tòa nhà lớn đêm qua có người chui vào cửa sổ. Du Tú Liên nằm sấp ở hiên trước nhìn xuống, thấy trong viện không có ánh đèn, trong căn nhà phía dưới lại có ánh đèn thấp thoáng chiếu ra. Tú Liên rất kinh ngạc, cắm cái rui dưới hành lang, thân hình vắt ngang như chim yến lượn, thò đầu tới trước cửa sổ, ghé một mắt nhìn vào trong. Thấy trong phòng không có ai, chỉ thấy trên cái án chạm nhỏ đặt một đĩa đèn bạc chặn lên một tờ giấy, trên viết mấy hàng chữ to :

"Tú Liên tỷ, biết tỷ đêm nay sẽ tới, xin đừng bức nhau, muội đã biết lỗi, từ nay xin giấu vết".

Tú Liên phì cười, khẽ nói "Thông minh lắm!", chợt thấy bức màn đỏ bên kia vén lên, lộ ra nửa người của Ngọc Kiều Long. Nàng mặc áo ngủ màu xanh, mái tóc trên đầu cũng đã chia làm hai bím rũ trước ngực. Tú Liên nhìn vào phía trong giường nói "Đẹp lắm, tiểu thư, mời xuống giường!". Ngọc Kiều Long mỉm cười, chậm rãi xuống giường như không có chuyện gì, tới trước đèn, chỉ chỉ cổ tay ra hiệu chịu thua. Tú Liên mỉm cười nói:

"Thế là thuận lợi cho ngươi rồi đấy ! Không thấy ngươi xinh đẹp thì chắc ta cấu ngươi mạnh hơn. Mau đưa thanh bảo kiếm ra, ta sẽ đi!". Ngọc Kiều Long cẩm bút viết loạt soạt lên giấy, Tú Liên đọc thấy là "Tối mai sẽ đưa về chỗ cũ, quyết không thất tín". Tú Liên cười nói "Được rồi! Cho ngươi chơi thêm một ngày nữa". Ngọc Kiều Long ngẩng nhìn lên cửa sổ, Tú Liên bèn nói "Ta đi đây!", rồi trở lên nóc nhà, thấy ánh đèn trong cửa sổ cũng tắt. Tú Liên cắp áo khoác, cúi mọp người đi trên mái ngói tới tường chỗ gần đường nhảy xuống, khoác áo lên rồi đi. Vừa đi vừa thấy buồn cười. Chưa được trăm bước, chợt thấy có người đấm vào lưng một cái rất đau. Tú Liên lách qua quay lại nhìn thì thấy một cái bóng đen nhảy lên nóc nhà.

Tú Liên cởi áo khoác ra nhảy lên đuổi theo, người ấy cười khanh khách, rõ ràng là thanh âm phụ nữ. Du Tú Liên đuổi theo, bóng đen lại nhảy xuống, Du Tú Liên cũng xuống theo hỏi "Tặc tiểu thư giỏi lắm, ngươi muốn gì?". Bóng đen lại lắc người một cái biến mất.

Trong lòng Tú Liên rất khâm phục, lại rất nghi hoặc, không biết cô ta lại muốn làm gì, không khỏi lo lắng cho Lưu Thái Bảo và Thái Tương Muội, liền vội đi. Đi tới dưới tường thành về phía đông, còn cách không xa lại nghe có tiếng vó ngựa chạy tới trước mặt. Người trên ngựa thấy Du Tú Liên, bèn cao giọng hỏi "Là Du đại tỷ sao? Tôi tới đón đại tỷ!". Du Tú Liên cười nói "Ta không nhận tình cảm của người, ngươi đâu phải đến đón ta, chỉ là muốn cưỡi ngựa của ta thôi". Thái Tương Muội cười đi tới gần, hỏi "Sao rồi? Du đại tỷ, tỷ điều tra ra Bích nhãn hồ ly đó rốt cuộc là ai trong Ngọc phủ?". Du Tú Liên nhảy lên ngựa, nói "Đừng nói chuyện phiếm! Mau về đi, lúc này trong nhà các ngươi chắc lại có chuyện!". Kế đó một ngựa hai người, men theo tường thành, lao đi trong đêm về phía đông. Giây lát đã tới nhà Lưu Thái Bảo. Ngựa tới bên tường, Thái Tương Muội đứng trên yên, nhảy tường vào, mở cổng ra. Lúc ấy Lưu Thái Bảo cũng ra, y dắt ngựa vào, đóng cổng lại.

Du Tú Liên vào phòng trước, Lưu Thái Bảo, Thái Tương Muội theo sau vào.

Du Tú Liên hỏi trước "Sauk hi ta đi trong này có chuyện gì không? . Lưu Thái Bảo lắc đầu nói "Không có chuyện gì cả!". Du Tú Liên nói "Vậy thì lát nữa người đó cũng sẽ tới!". Thái Tương Muội liền hỏi "Là ai vậy?". Du Tú Liên cười cười nói "Chính là kẻ ăn trộm kiếm, nhưng nàng không phải gian tặc, không phải đồ đệ của Bích nhãn hồ ly, cũng không ở trong Ngọc phủ, cũng là người rất thú vị. Ta không muốn bức bách cô ta quá, cô ta cũng đã cầu xin ta, nói tình nguyện hối cải và chịu tối mai sẽ đem thanh bảo kiếm trả về phủ Thiết Bối lặc". Lưu Thái Bảo ngẩn ra, hỏi "Tên gian tặc này chịu trả bảo kiếm sao?".

Du Tú Liên gật đầu nói "Cô ta có thể lấy trộm đi thì đương nhiên có thể đem trả. Kỳ thực hôm nay ta vẫn có thể lấy lại từ tay cô ta, nhưng ta biết cô ta rất thích thanh kiếm đó, nên để cho cô ta chơi thêm một ngày nữa! Ngày mai bảo cô ta tự trả, thì cô ta cũng có thể diện. Tóm lại hiện ta rất muốn trở về nhà, không muốn bức bách người này quá, nếu không thì khi ta đi rồi, các ngươi rất không có lợi".

Thái Tương Muội buồn bực hỏi:

"Người này rốt cuộc họ tên gì? Làm nghề gì?". Du Tú Liên xua tay nói:

"Các người bất tất hỏi kỹ, người này rất kỳ quặc nhưng rất đáng yêu, võ nghệ của cô ta cũng không kém gì ta. Chỉ vì vừa rồi ở trong chỗ cô ta nói chuyện không tiện nên bọn ta không nói gì nhiều, lát nữa cô ta sẽ tới đây, nếu không sẽ tới nhà họ Đức để tìm ta, vợ chồng các ngươi bất tất để ý nhiều. Hiện ta đã giúp các ngươi làm xong việc, đại khái ngày mai ta phải về Cự Lộc, khoảng tháng hai tháng ba sang năm ta lại tới, lúc ấy ta sẽ ở lại Bắc Kinh lâu hơn vài ngày, kết giao với người này, lúc ấy ta sẽ dẫn cô ta tới gặp vợ chồng ngươi".

Thái Tương Muội kéo tay Du Tú Liên nói "Du tỷ tỷ, sao tỷ làm người ta bực mình như vậy? Nói mau cho tôi nghe đi, người ấy rốt cuộc họ tên gì?". Du Tú Liên xua tay nói "Ta thật không thể nói ra tên họ cô ta, người ấy lại có danh tiếng ở Bắc Kinh, hơn nữa quen biết với ta, quan hệ rất rộng, bất luận gặp ai, ta cũng không muốn nói họ tên của cô ta. Nhưng các ngươi cứ yên tâm! Trong đêm mai sẽ thấy thanh bảo kiếm trong Thiết phủ. Nếu người ấy tiếc rẻ không chịu giao ra, thì ta vẫn chưa đi đâu". Thái Tương Muội ngồi ở đầu giường đảo mắt suy nghĩ. Lưu Thái Bảo mười phần chán nản.

Du Tú Liên ngồi một lúc, bèn nói "Ta đi đây, ta nghĩ người này nhất định tới nhà họ Đức tìm ta, chắc cô ta cho rằng ta ở nhà họ Đức", rồi cười nói "Vợ chồng ngươi đừng ngấm ngầm theo dõi ta. Nếu không nếu gặp cô ta, cô ta sẽ làm khó các ngươi, ta bức bách cô ta không sao chứ các ngươi chắc chắn không làm gì được, cô ta không sợ các ngươi đâu!".

Thái Tương Muội đứng dậy nói "Trời tối như vậy, sao tỷ về được? Trên đường lớn có quan quân đi tuần, nếu họ chặn tỷ lại thì phiền phức lắm". Lưu Thái Bảo nói "Nhà họ Đức chắc cũng đã ngủ rồi, Du đại tỷ đợi đến sáng hãy về!". Du Tú Liên lắc đầu nói "Không sao, ta xuyên qua Hắc Hồ đồng sẽ không gặp ai, về tới nhà họ Đức ta sẽ tự mở cổng dắt ngựa vào, không làm họ giật mình tỉnh dậy". Thái Tương Muội vẫn muốn ngăn lại, Lưu Thái Bảo lại ngầm đưa mắt cho nàng một cái. Liền đó Du Tú Liên mặc áo khoác, ra khỏi phòng dắt ngựa đi, bảo Thái Tương Muội mở cổng. Nàng lên ngựa ra khỏi cổng, đi vào bóng tối mịt mùng. Thái Tương Muội nghe tiếng vó ngựa đi xa mới đóng cổng quay lại phòng, thấy Lưu Thái Bảo ném bình trà xuống đất vỡ nát, rồi ném thanh la mãi võ choang xuống đất, tức giận muốn ném cả đèn, Thái Tương Muội liền ôm giữ y lại, nói "Trời ơi! Ngươi làm sao vậy? Ngươi điên rồi, làm gì vậy? Yên ổn quá phải không?".

Lưu Thái Bảo lại giậm chân, thở hồng hộc nói "Tức chết được! .... Con mẹ nó, nhờ vả người ta khó như thế đấy. Giúp chúng ta lo chuyện này, chúng ta một đại tỷ, hai đại tỷ, lúc gần xong thị muốn thả gian tặc thì tùy tiện thả à? Kiếm không cầm về giao cho ta, còn bảo gian tặc thi triển tài năng đem trả vào phủ. Con mẹ nó, chúng ta phí sức mười mấy ngày để làm gì? ... Thật tức chết đi được!. Thái Tương Muội xua tay nói "Ngươi nói nhỏ thôi, có lẽ cô ta chưa đi xa" . Lưu Thái Bảo vỗ ngực nói:

"Thị có nghe ta cũng không sợ! Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo ta đâu phải là hạng vô danh tiểu tốt ! Đúng, võ nghệ của họ cao cường, nhưng đao chạm đao thì Lưu Thái Bảo không ngu đâu ! Cho dù cô ta một mạng thì ta cũng một mạng!".

Thái Tương Muội giẫm chân nói:

"Ngươi giận người ta làm gì? Nếu không có người ta, chúng ta ngay cả đấu với Bích nhãn hồ ly cũng không xong!". Lưu Thái Bảo nói "Ta không giận chuyện gì khác, mà giận thị không đem bảo kiếm về cho ta, để ta đem tới phủ. Cô nghĩ xem, ta đã khoe khoang trong phủ Bối lặc, nói là nếu không truy hồi được bảo kiếm ta thề không làm người, mà rốt lại, con mẹ nó, ngay cả cái bóng của bảo kiếm ta cũng không truy hồi được, bảo kiếm của người ta tự bay về! Cô nói ta còn mặt mũi nào mà dạy quyền? Còn mặt mũi nào mà gặp ai?". Thái Tương Muội nói:

"Ngày mai gian tặc kia đem kiếm trả về phủ, thị đại khái cũng không dám để lại họ tên thì người có thể nói là do ngươi đem về là được rồi!". Lưu Thái Bảo cười hì hì, đưa chỉ vào vợ nói:

"Ý này của cô cũng tuyệt lắm, nhưng thế thì chẳng phải ta cũng là gian tặc sao? Ồ ...". Thái Tương Muội nói:

"Không thế thì mai ngươi báo cho người trong phủ biết, nói là ngươi đã điều tra biết đêm nay gian tặc chắc sẽ vào phủ để trong phủ phòng bị, đến lúc ấy sẽ bắt cả gian tặc lẫn bảo kiếm". Lưu Thái Bảo xua tay nói:

"Nhỏ thôi ... ý này cũng được, nhưng ta nghĩ gian tặc không thể ngu như vậy, thị vừa thấy trong phủ có canh phòng thì không những không tự chui vào lưới mà ngay cả kiếm cũng không chịu giao ra, ta cũng có một cách ...". Thái Tương Muội liền hỏi:

"Cách gì ?". Lưu Thái Bảo đắc ý cười, nói nhỏ:

"Đêm mai hai người chúng ta cũng lén tới trong phủ, gian tặc tới nếu chúng ta thấy có thể đắc thủ thì cho thị một chùm phi tiêu, cả gian tặc lẫn kiếm đều rơi xuống. Nếu thấy không thể đắc thủ, thì chúng ta sẽ nằm sấp trên nóc nhà không lên tiếng, chờ gian tặc trả kiếm. Thị bước ra trước thì chúng ta lại bước vào cầm kiếm về nhà chơi vài hôm rồi hiến lại trong phủ, nói là chúng ta đã tìm được. Vậy thì một là ngay cái bóng gian tặc cũng không biết, Du Tú Liên cũng không biết dò xét từ đâu, chúng ta cũng lấy lại được thể diện!". Thái Tương Muội đấm y một cái, cười nói:

"Chủ ý xấu xa!". Lưu Thái Bảo nói:

"Chủ ý xấu xa à ? Chỉ có cách này là vừa gọn vừa đỡ mất mặt". Thái Tương Muội nói "Được đấy! Cứ thế đi, đừng nói nữa", rồi nhặt thanh la vả mảnh bình trà lên, đóng cửa đi ngủ.

Đêm nay tuy vợ chồng y biết rõ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng hai người đều ngủ không ngon, cương đao và phi tiêu vẫn đặt sẵn bên cạnh. Trong lòng Lưu Thái Bảo lại hối hận, vì vậy mãi đến hơn mười giờ trưa hôm sau y mới dậy. Lúc ấy Thái Tương Muội đã đi chợ về, đang nấu ăn! Lưu Thái Bảo thấy tài nghệ của vợ y rất giỏi, không chỉ biết đi dây. Y lại nghĩ lại tất cả mọi chuyện cả tháng nay, càng thấy mình tuy ngược xuôi vất vả, đủ cả tức giận, sợ hãi, còn làm liên lụy mấy vị bằng hữu đều bị trọng thương, tai họa này quả thật rất lớn! Bảo kiếm tuy mình không tìm về được, hồ ly lớn nhỏ đều không tự tay giết hoặc bắt được, nhưng như nay cũng coi là họ đã thất bại. Không có chuyện này mình cũng không lấy được cô vợ giỏi như vậy, nói đúng ra vẫn coi như rất may mắn! Chuyện tối nay đem bảo kiếm về, bất luận lừa thần dối quỷ thế nào cũng giành lại được chút thể diện, về sau còn dễ nhìn mặt người ta ngoài đường.

Y vừa cài nút áo vừa nhìn Tương Muội cười nói:

"Được rồi, tối nay còn trận cuối cùng thì chúng ta sẽ thu quân! Mua thêm nhiều rau thịt, ăn tết cho vui vẻ.

Chuyện đời thật khó ngờ, lúc này năm ngoái, ta đâu ngờ rằng tới năm nay sẽ có cô! Cô lúc đó chắc ở bên Hoàng Hà hoặc Hắc Hà, cũng chắc không ngờ rằng sẽ lấy ta!". Thái Tương Muội vừa cắt mì nói:

"Ta thật không ngờ ta lấy thứ người như ngươi! Thật mất mặt! Cũng coi như là số phận của ta thôi !". Lưu Thái Bảo cười nói:

"Lấy được Nhất đóa liên hoa ta mà cô còn không cảm thấy vinh dự, lại còn chửi ta là thứ này thứ nọ! Nếu ta là thứ này thứ nọ thì cũng là thứ vàng ngọc quý báu chứ quyết không thể là cỏ rác. Thôi chuyện rườm chỉ cần nói tắt, mau nấu mì đi, ăn xong ta còn phải đi, bảo kiếm không thể để tối nay thị đem trả trong phủ là xong, ít nhất phải giao cho ta để ta trả lại, còn để ta xem xem bộ dạng của con hồ ly nhỏ đó mới được!". Thái Tương Muội cắt mì khuấy trong nồi, cau mày ứa lệ nói:

"Kết thúc như vậy ta vẫn không cam tâm, chẳng lẽ cha mẹ ta đều chết oan sao?", rồi đưa tay áo đỏ lau nước mắt. Lưu Thái Bảo nói:

"Chuyện đó qua tết hãy nói, ngày tháng còn dài. Chỉ cần con hồ ly nhỏ không chết không bỏ đi, chỉ cần Nhất đóa liên hoa ta không bị mất mặt, thì ta sẽ có bằng hữu, sẽ có cách. Du Tú Liên tự ý thả gian tặc, chúng ta không nhờ thị, cũng không đếm xỉa tới thị nữa! Chuyện tương lai chúng ta từ từ làm. Cô thấy đó, trước sau cũng có một ngày ta sẽ để nhạc phụ nhạc mẫu nhắm mắt".

Thái Tương Muội vớt mì ra, ăn xong Lưu Thái Bảo thay một cái áo bông nhỏ và cái quần bông bằng lụa xanh, tất trắng tinh, giày bằng đoạn xanh, mối thắt lưng buông xuống tới đùi, ngoài khoác áo vải da hai lớp màu xanh, mặt rửa rất sạch, bím tóc chải gọn gàng.

Y lắc la lắc lư đi tới phủ Thiết Bối lặc trước, bọn Lý Trường Thọ vừa cười vừa nói với y "Lưu sư phó, sao rồi? Đừng mãi lo bắt hồ ly, quên ăn tết với tân nương đấy!". Lưu Thái Bảo cười nói "Quên sao được! Đến mùng một ta muốn mời các ngươi tới nhà ta uống rượu. Chị dâu ngươi làm sủi cảo còn nhỏ hơn mũi hài của cô ta!", đang nói chợt thấy Đắc Lộc từ viện trong đi ra, tay cầm một gói quà không biết là thưởng cho ai. Lưu Thái Bảo vội bước tới chặn y lại, nói:

"Lộc gia, ta nói cho ngươi biết trước tin này, vụ án ta làm, đã thấy sắp đại công cáo thành. Sau ngày mai, ta sẽ tìm ra thanh bảo kiếm đó của Bối lặc gia trình lên". Đắc Lộc cười sặc lên một tiếng, Lưu Thái Bảo nói:

"Ngươi đừng cười!

Nhất đóa liên hoa ta không khoác lác đâu, nhất định có thể ...". Đắc Lộc nói:

"Đâu chờ ngươi đi tìm cho, hôm qua bảo kiếm đã sớm tìm về rồi!".

Lưu Thái Bảo giật nảy mình, cặp mắt ba góc trố ra, Đắc Lộc cười nhếch mép khẽ nói:

"Ngươi tự tìm phiền phức, bận rộn vớ vẩn cả tháng, chuyện bảo kiếm vốn không can hệ với Bích nhãn hồ ly gì đó đâu!". Lưu Thái Bảo nói:

"Người nói mò !". Đắc Lộc nói:

"Nói mò ? Thanh bảo kiếm đó tại sao người ta cầm đi, rồi tại sao đem trả lại ! Hơn nữa tối qua ngay cả khóa thư phòng đều không mở, trên tường, cửa sổ không có một chút dấu vết, cũng không giống như mấy hôm trước chúng ta trong đó, bọn ngươi vừa lên nóc là ngói rơi loảng xoảng. Vì vậy Bối lặc gia nói đúng, đây là do hiệp khách làm! Y mượn bảo kiếm dùng, đem trả lại thì không chút sứt mẻ". Lưu Thái Bảo chết điếng, toàn thân lạnh buốt, nói không ra hơi. Đắc Lộc bèn dặn y:

"Được rồi! Hai vợ chồng cứ yên tâm ăn tết đi ! Đừng lo chuyện không đâu nữa. Sang năm tìm nhà chuyển đi, ta sẽ cho các ngươi tiền thuê phòng, mua đồ dùng!". Lưu Thái Bảo đỏ mặt nói:

"Ngươi đừng chửi ta, bây giờ đã như vậy, ta xin ngươi một chuyện, ta vì thanh bảo kiếm này không dễ dàng, nếu ta không bức bách thì con mẹ nó, hiệp khách có khi cũng không trả bảo kiếm lại đâu. Bây giờ xin ngươi cầm bảo kiếm ra cho ta xem xem!". Đắc Lộc nói:

"Ngươi nghi y trả kiếm giả à ? Sáng sớm hôm nay phát hiện ra, lúc đó Bối lặc gia vẫn chưa vào triều, lập tức xem xem thử qua, không sai chút nào". Lưu Thái Bảo xua tay nói:

"Không phải ta nói giả, ta muốn mở rộng tầm mắt, vất vả hơn một tháng, như nay bảo kiếm tự bay về, lại không cho ta xem sao?". Đắc Lộc gật đầu nói:

"Được rồi! Nhưng Bối lặc gia hiện vẫn chưa tan triều, bảo kiếm ở đó, không ai dám đụng vào, chờ Bối lặc gia về, ta sẽ xin cho ngươi, ta nghĩ Bối lặc gia không lẽ nào không đồng ý". Lưu Thái Bảo ngẩn ra một lúc, bèn gật đầu nói "Được !". Đắc Lộc cầm quà vào phòng trực. Lưu Thái Bảo thất vọng ê chề, đi ra khỏi phủ, vốn muốn về nhà ngủ luôn cả ngày nhưng cảm thấy ngay cả gặp vợ cũng thấy mất mặt. Y chợt nghĩ ra chuyện này không thể kết thúc như vậy, gian tặc trả lại bảo kiếm, nhưng chúng lòng lo chí nhụt, Lưu Thái Bảo mình phải thừa thắng tiến công. Được! Đi tìm Du Tú Liên, không nói tới chuyện bảo kiếm nữa, nhưng phải bắt được con hồ ly nhỏ đó mới lấy lại thể diện của Nhất đóa liên hoa ta.

Rồi đó Lưu Thái Bảo vội vã đi về phía Đông Tây bài lâu, lúc ấy sắp đến chính ngọ. Y đi tới trước cổng nhà họ Đức ở Tam điều Hồ đồng, thấy hai cánh cửa đóng kín, bèn bước lên gõ cửa. Cánh cổng mở ra, người đi ra là Phước Tử đánh xe. Lưu Thái Bảo nói:

"Ngươi biết ta không?". Phước Tử gật đầu, cười nói:

"Tôi biết, người là Lưu gia, người muốn tìm lão gia chúng tôi phải không?". Lưu Thái Bảo nói:

"Lão gia các ngươi không gặp cũng không sao, người ta tìm là Du cô nương trú ở đây". Phước Tử nói:

"Du cô nương đi rồi!

Người không biết sao ?". Lưu Thái Bảo giật mình vội hỏi:

"Đi lúc nào?". Phước Tử nói:

"Mới đi, đại khái lúc hơn chin giờ. Sau khi cô ta đi, Tam tiểu thư Ngọc phủ sai người đem lễ vật tới nhưng không gặp phải đem về rồi". Lưu Thái Bảo ngẩn ra nói "Có chuyện gì mà đi gấp thế? Trong nhà cô ta lại không có đàn ông !". Phước Tử cười cười. Lưu Thái Bảo lại hỏi "Đức Ngũ gia có nhà không? Ta muốn gặp y!". Phước Tử nói "Mời người ngồi một lát, tôi vào xem xem". Lưu Thái Bảo bước mau vào, Phước Tử đóng cổng lớn lại, đi vào cổng thứ hai. Lúc này Lưu Thái Bảo chỉ đứng trong cổng, trong lòng rất buồn bã.

Trong chốc lát, Phước Tử lại đi ra, nói:

"Ngũ gia chúng tôi có lời mời!". Lưu Thái Bảo càng không vui, thầm nhủ:

"Con người Đức Ngũ nhàn nhã, cũng ra vẻ quá". Phước Tử dẫn y vào thư phòng, Đức Khiếu Phong đứng lên chắp tay đón, Lưu Thái Bảo cũng chắp tay cười hỏi:

"Hiện hàng ngày Ngũ ca làm gì?". Đức Khiếu Phong cười theo rồi khẽ thở dài nói:

"Rất buồn chán, chẳng qua chỉ đọc sách, tập viết chữ, như học trò mới vào trường", rồi mời Lưu Thái Bảo ngồi, tự rót trà mời. Lò sưởi trong phòng rất ấm, trên bàn chồng rất nhiều sách vở. Đức Khiếu Phong mặc áo dài bằng sợi dệt rũ tua, mặt rất mập, từ khi để râu càng hiện rõ dáng vẻ phúc hậu. Y cầm ống điếu hỏi nhỏ:

"Thanh bảo kiếm trong phủ đã trả về rồi chứ?". Lưu Thái Bảo giật mình, vội làm ra vẻ tươi cười nói "Sao Ngũ ca biết sớm vậy?". Đức Khiếu Phong nói:

"Ta nghe Du cô nương nói, sáng sớm hôm nay cô ta đi rồi. Lúc sắp đi có nhờ ta sai người nói với ngươi là đêm qua bảo kiếm đã trả cho Thiết phủ. Nhưng tôi tớ chỗ ta không được rảnh, lại nghĩ ngươi hàng ngày ở trong phủ, nếu bảo kiếm bỗng nhiên trả lại lẽ nào ngươi không hay không biết. Vì vậy ta còn chưa đi báo cho ngươi biết thì ngươi đã tới rồi".

Lưu Thái Bảo ngầm thở dài, trong bụng hậm hực nghĩ "Hay cho Du Tú Liên! Ngươi vẫn coi thường ta, bảo kiếm đêm qua đã trả về phủ rồi, ngươi tuyệt không phải không biết nhưng cứ muốn giấu ta, nói cái gì đêm nay mới có thể trả lại !". Đức Khiếu Phong lại khẽ nói:

"Có một chuyện bí mật, ta nói cho ngươi biết, nhưng tuyệt đối ngươi không được nói cho ai biết". Lưu Thái Bảo trợn mắt nói:

"Cô ta cũng chưa nói rõ với ta, đây chẳng qua là ta đoán. Vì mấy năm trước ở Bắc Kinh Lý Mộ Bạch giết chết Hoàng Ký Bắc, y gây án ở Bắc Kinh nên không dám đánh bạo tới đây. Như nay theo ta đoán, Du Tú Liên lần này tới chỉ là vì nghe ngóng phong phanh. Lý Mộ Bạch lúc này có lẽ trú ở huyện Cự Lộc, Tú Liên tới Bắc Kinh mấy hôm nay, cô ta thấy người trong kinh đã không còn chú ý tới chuyện Lý Mộ Bạch trước đây nữa, vì vậy bất luận là ai giữ cô ta ăn tết ở đây, cô ta cũng nhất định muốn đi. Chắc cô ta muốn quay về Cự Lộc ngay, đem tình hình kinh thành gần đây nói cho Lý Mộ Bạch biết, sau đó hai người họ vui vẻ cùng tới đây. Lão đệ cứ đợi đi! Không phải năm ngoái ngươi đã muốn gặp Lý Mộ Bạch sao? Đợi y tới, ta nhất định sẽ giới thiệu hai người các ngươi".

Lưu Thái Bảo nghe thấy bất giác cười nói:

"Hà hà, nói thế thì Lý Mộ Bạch và Du Tú Liên sắp kết đôi rồi!". Đức Khiếu Phong nói:

"Vẫn chưa tới mức ấy, hai người bọn họ tính tình đều cổ quái. Mộ Bạch là người rất cổ hủ, e rằng y vẫn không phải không muốn. Nhưng ta cũng mong hai người họ thành thân, sau đó ta bỏ ra chút sức lực, giải quyết cho xong chuyện quan ty của Lý Mộ Bạch, để hai người họ trú ngụ lâu dài ở Bắc Kinh, khỏi năm này tháng nọ phiêu bạt trên giang hồ". Lưu Thái Bảo nói:

"Ngũ ca đối với bằng hữu rất nồng hậu, không lạ gì có người nói Ngũ ca là Mạnh Thường quân đời nay!". Đức Khiếu Phong than:

"Nếu giàu có như Mạnh Thường quân ta cũng không nhìn các bằng hữu phiêu lưu bôn tẩu. Như lão đệ đây uổng mang một thân võ nghệ, nay làm sư phó dạy võ nhàn tản thế này, há không phải là rơi rụng sao!".

Lưu Thái Bảo đỏ mặt, ngẩn ra một lúc rồi khẽ hỏi:

"Ngũ ca, huynh đệ còn phải hỏi thăm chút chuyện, hôm qua Du Tú Liên đã nói với tôi, cô ta đã gặp tên gian tặc trộm kiếm đó. Cô ta hoàn toàn biết lai lịch căn nguyên của y nhưng vẫn không nói cho tôi biết người đó là ai, có lẽ cô ta không yên tâm về ta, vì tôi và cô ta giao tình rất cạn. Nhưng chắc cô ta không đến nỗi giấu Ngũ ca chứ ? Xin Ngũ ca cho tôi biết tên gian tặc đó là ai, để ta bớt buồn bực trong lòng. Tôi chẳng phải quan chẳng phải lại, trong tay không có thẻ hỏa tốc, trong người không có lệnh tập mã, ta biết y là ai cũng quyết không dám bắt. Nếu y không chê, tôi còn hứa sẽ kết bạn với y nữa!". Đức Khiếu Phong lắc đầu nói:

"Quả thật ta cũng không biết, nếu không ta nói cho ngươi làm gì, ta đã nói chuyện Lý Mộ Bạch sắp tới kinh rồi. Nhưng theo ta người trộm kiếm đó nhất định là nhân vật phi thường, võ nghệ không kém hai người Lý Du, cũng quyết không phải là đạo tặc. Y lấy bảo kiếm đi chẳng qua là một kiểu đùa!". Lưu Thái Bảo bĩu môi nói:

"Hay đấy! Kiểu đùa này của y khiến danh tiếng của Lưu Thái Bảo ta cơ hồ kết thúc. Được rồi, Ngũ ca, hẹn gặp lại". Y đứng dậy chắp tay cáo từ, Đức Khiếu Phong tiễn y ra cổng. Lưu Thái Bảo rời Tam điều Hồ đồng thẳng ra Tiền Môn, trước tiên tới Thái Hưng tiêu điếm tìm Tôn Chính Lễ, vết thương của Tôn Chính Lễ tuy chưa khỏi nhưng ăn uống vẫn bình thường, chuyện Bích nhãn hồ ly đã chết, bảo kiếm đã trả về Thiết phủ, y đều biết hết, vì sáng nay lúc Du Tú Liên sắp đi đã tới chỗ y. Y vẫn còn rất bực tức nói "Tiểu Lưu, ngươi chờ vết thương của ta khỏi, chúng ta làm tiếp! Sư muội ta đã tha con hồ ly nhỏ, nhưng chúng ta không tha được!".

Lưu Thái Bảo lại tới Toàn Hưng tiêu điếm thăm Dương Kiện Đường và Lương Thất. Thương thế của Lương Thất tuy khá nặng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ ở đó cũng không sao hiểu được hành động của Du Tú Liên, Lưu Thái Bảo cũng không nói. Khoảng hơn bốn giờ chiều, Lưu Thái Bảo mới vào thành. Trong lòng y vẫn buồn bực, có một khối giận trong cổ họng nuốt mãi không trôi.

Tới Bắc thành, sắp rẽ qua Cổ Lâu y chợt quay lại, thấy phía sau có một gã ăn mày, Lưu Thái Bảo tức giận định quay lại đánh, nhưng lại thấy tiểu khất cái đứng lại trước một cửa hiệu nài nỉ xin cơm. Lưu Thái Bảo lại nghĩ "Mình đánh tên tiểu khất cái làm gì? Con mẹ nó, võ nghệ không cao, bị người lừa gạt, mình không cố lên lại trút giận vào một tên tiểu khất cái thì có gì là anh hùng ?" Vừa đi vừa thầm thở dài.

Bỗng nhiên đối diện có một người gọi "Lưu Thái gia!". Lưu Thái Bảo ngẩng nhìn thì lại là một tên lưu manh ở Bắc thành, vai vác một chuỗi tiền, dường như đang tới sòng bạc. Y kéo Lưu Thái Bảo qua một bên hỏi nhỏ "Sao rồi? Lưu gia mấy ngày nay chắc rất bận, Bích nhãn hồ ly đã chết, con hồ ly nhỏ ra sao?".

Lưu Thái Bảo ưỡn ngực nói:

"Mọi chuyện đã sắp giải quyết xong, bảo kiếm đã được ta Toàn Hưng hồi giao lại cho Thiết phủ. Con hồ ly nhỏ thì ta cho ăn tết, qua năm mới bắt y quy án!", nói xong ngẩng đầu cười lớn bỏ đi. Nhưng trong lòng y lại rất xấu hổ, thầm nghĩ:

"Nhét trống vào bụng giả ra vẻ mập thế này không được lâu, trước sau gì cũng vỡ lở ra cả Bắc Kinh không ai không biết, Nhất đóa liên hoa mình trước sau gì cũng bị coi là vô dụng. Lúc đó mình còn mặt mũi nào mà dạy quyền ? Còn mặt mũi nào mà gặp ai?".

Lưu Thái Bảo uể oải rã rời đi vào phủ Thiết tiểu Bối lặc, ngẩng đầu đi tìm Đắc Lộc, hỏi "Thế nào? Nói với Bối lặc gia, cho ta xem bảo kiếm đi !". Đắc Lộc nói:

"Vừa rồi ta đã xin giùm ngươi, lão gia nói được, còn bảo ngươi tới gặp, cần dặn dò nguơi!". Lưu Thái Bảo nghe thế cũng không kìm được ngẩn ra, bèn nói:

"Được rồi! Xin đại ca hỏi giùm ra một tiếng xem nếu hiện giờ lão gia đang rỗi thì ta tới gặp!". Đắc Lộc nói:

"Ngươi chờ ở đây".

Liền đó Lưu Thái Bảo bèn cài cúc áo lại, phủi phủi áo dài đứng yên lặng dưới hành lang. Giây lát Đắc Lộc gọi y vào. Thiết tiểu Bối lặc mặc thường phục đang ngồi trên ghế uống trà. Lưu Thái Bảo bước vào hành lễ, Thiết tiểu Bối lặc gật đầu cười mỉm, hỏi:

"Chuyện bảo kiếm vừa được người ta đem trả lại, ngươi đã biết chưa ?". Lưu Thái Bảo đỏ mặt gật đầu nói:

"Tiểu nhân đã biết", Thiết tiểu Bối lặc lại nói:

"Chuyện này ngươi ra sức không ít, nhưng ngươi làm việc quá hấp tấp nên đắc tội với Ngọc Chính đường! Gần đây y cáo bệnh từ quan, nhưng ta khuyên y không nên. Vì ngươi là người ta dừng ở đây, ngươi đứng trước cổng thóa mạ y, còn rêu rao rằng trong phủ y giấu cường đạo, vì thế y mới từ quan, điều đó tỏ rõ là ta đối không phải với y. Y và bản phủ có giao tình nhiều năm, lại là một vị quan trung thực, ở Tân Cương cũng đã lập được không ít công lao nơi biên giới. Nếu ta ung dung để một sư phó dạy võ bức một vị Đề đốc Chính đường từ chức, cũng khó tránh khỏi khiến người ta nói ta quản thúc không nghiêm, dung túng người nhà, bắt nạt sỉ nhục quan phủ". Lưu Thái Bảo định biện bạch, Thiết tiểu Bối lặc lại nói:

"Ta thưởng ngươi năm mươi lượng bạc, ngươi hãy đi khỏi phủ này! Ta biết võ nghệ của ngươi rất cao, ở đây cũng khuất tất cho ngươi, hay là ngươi đi bảo tiêu, hoặc đầy quân làm lính, tương lai mới có chỗ xuất thân!".

Thiết tiểu Bối lặc nói mấy câu này, lời lẽ rất ôn hòa, còn lộ ra một tình cảm tiếc nuối người tài. Lưu Thái Bảo ưỡn ngực nói:

"Bối lặc gia bất tất phải nói !

Tôi hiểu rồi ! Được Bối lặc gia trọng dụng cho tôi ở trong phủ hơn một năm, hồng ân này Lưu Thái Bảo tôi có mất đầu cũng không thể báo đáp!". Đắc Lộc đứng bên nhìn y cũng nháy mắt ra hiệu bảo y đừng nói những câu lỗ mãng ấy, nhưng Lưu Thái Bảo làm như không thấy, chi phẫn khái nói:

"Chỉ vì tôi ở trong phủ ăn không hơn một năm nay, tự thấy xấu hổ ngại ngùng, mới nghĩ phải cố tìm bảo kiếm lập công ! Nhưng không ngờ võ nghệ không cao, thủ đoạn ngốc nghếch, đến nỗi hỏng chuyện. Cho nên Bối lặc gia không đuổi, tôi cũng không còn mặt mũi nào làm nữa ! Hơn nữa Đề đốc Chính đường Ngọc đại nhân với tôi xưa chẳng oán nay không thù, y là đại quan quản hạt binh mã Cửu Môn, tôi là thảo dân, gan có to bằng trời cũng không dám bắt nạt y! Ôi! Chuyện đã như vậy, tôi cũng không dám nói nhiều khiến Bối lặc gia tức giận, tôi sẽ đi. Xin Bối lặc gia nói lại với Ngọc Chính đường, sau này y cũng bất tất chấp nhất hạng thảo dân như tôi. Còn Bối lặc gia thưởng năm mươi lượng bạc đó, tôi không dám không nhận, nhưng xin Bối lặc gia Toàn Hưng hồi lệnh lại, vì nếu thiếu tiền thì tôi biết bảo tiêu, vợ tôi biết mãi võ, tới đâu cũng sống được, không nên được thưởng, tôi nhận cũng chỉ thêm hư hỏng. Được rồi! Mời lão gia cứ uống trà! Tôi đi đây! Vài năm nữa Lưu Thái Bảo tôi sẽ đem tính mạng báo đáp hồng ân của lão gia!", nói xong y vái dài thỉnh an rồi quay người đi ra, mặt tái nhợt.

Đắc Lộc đuổi theo y, khẽ nói:

"Ngươi điên rồi à? Ai dám nói như vậy trước mặt lão gia, ngươi không thấy sau đó dáng vẻ lão gia rất giận sao? Vốn đây cũng hoàn toàn do Ngọc Chính đường cho ngươi là có ý xấu, thật ra vừa rồi ngươi nên cầu xin lão gia, lão gia cũng sẽ giữ ngươi lại, hoặc giới thiệu ngươi tới nơi khác!". Lưu Thái Bảo quay lại nhe răng cười nói :"Lộc đại ca vẫn chưa biết tính nết loại người như bọn ta, có chém đầu chặt lưng cũng đi!". Đắc Lộc nói "Vậy ngươi không muốn xem bảo kiếm nữa sao?". Lưu Thái Bảo gượng, nói:

"Còn xem gì nữa ! Lão ca đừng chọc ghẹo ta, hôm nay bọn ta sẽ chuyển nhà, lòng tốt của lão ca, ta quyết không quên!". Đắc Lộc kéo y lại nói:

"Ngươi khoan chuyển đi, cố ở lại vài năm cũng không sao!", rồi khẽ nói:

"Tối nay ngươi đi tìm Đức Ngũ gia đi, nhờ y nghĩ cách khác cho ngươi". Lưu Thái Bảo xua tay nói:

"Thôi, ta mới từ nhà y tới đây, bọn ta giờ đã thất bại, đã mất chén cơm, còn tới làm phiền bằng hữu à?". Đắc Lộc xua tay nói:

"Không phải! Ngươi nên tìm việc khác, tốt nhất là nhờ Đức Ngũ gia giới thiệu ngươi tới dạy võ cho nhà Khâu Quảng Siêu.Có mặt ở môn phủ, Ngọc Chính đường không đến nỗi làm gì ngươi, nếu không thế làm sao ngươi ở lại kinh thành được?". Lưu Thái Bảo nghe câu này liền đổi sắc mặt cười nhạt nói:

"Cái gì? Ngọc Chính đường có thể trừ khử ta ư? Được! Đại quan ngồi kiệu tám người khiêng, tiểu tử ta chỉ có một cái mạng. Ta đã ngậm chặt miệng giấu cho y rất nhiều chuyện, nếu y thật sự bức ép ta, ta đây sẽ phải ...ha ha! Lộc gia cứ an tâm, ta không chuyển đi, ta cũng quyết định nhịn nhục, nhưng tương lai ...Lộc gia sẽ biết thôi! Nếu Lưu Thái Bảo ta ra mặt ở kinh thành, thì Ngọc Chính đường y sẽ mất mặt! Hẹn gặp lại, gặp lại!".

Y chắp tay chào rồi ra cổng, cố nhịn cơn giận đầy ruột về nhà gặp Tương Muội. Tương Muội đang bò ra giường là quần áo, vừa thấy y về, vội xuống giường nói:

"Ái cha, trời chắc không còn sớm nữa! Ta mãi lo quần áo nên quên làm cơm rồi !". Lưu Thái Bảo cố tươi cười nói:

"Còn làm cơm làm gì, bát cơm bị bể rồi!". Tương Muội ngẩn ra rồi cười nói:

"Tối qua ngươi chỉ ném bình trà, đâu có ném bát ăn cơm! Ngươi thật thất đức !". Lưu Thái Bảo nghiêm trang nói:

"Là chuyện thật đấy ! Con mẹ nó, Ngọc Chính đường đã đập bể bát cơm của ta, sắp tới có lẽ còn muốn cái mạng của ta!". Y tức tối kể lại chuyện hôm nay và mấy câu vừa rồi của Thiết tiểu Bối lặc.

Thái Tương Muội vừa nghe bèn khóc nói:

"Sao ngươi ngây thơ vậy? Lúc Thiết Bối lặc đuổi ngươi, ngươi không biết đem chuyện Bích nhãn hồ ly chết trong Ngọc phủ ra nói với y!". Lưu Thái Bảo cười nhạt: