Chương 33
*****
Cảm giác thích một người đích thực không được dễ chịu cho lắm.
Đây là lần đầu tiên Thương Đằng hiểu được cảm giác này.
br>
Mấy ngày này, anh đều sống ở trong khách sạn. Nếu quay về đối mặt với ngôi nhà tràn ngập vết tích của Sầm Diên, anh sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng sẽ không vui vẻ.
Nếu như lời dì Hà nói, anh có thể dành 1/10 sự quan tâm của mình với Trần Điềm Điềm cho Sầm Diên, thì có phải khi rời đi cô cũng sẽ có chút dao động?
Ít nhất là sẽ không ra đi dứt khoát như bây giờ.
Thậm chí Thương Đằng đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Nốt ruồi lệ đó lẽ ra phải luôn để nó tồn tại.
Ngay cả anh cũng bất ngờ trước suy nghĩ này của chính mình.
Anh chưa từng nhượng bộ đến mức hèn mọn như thế bao giờ.
Khi còn nhỏ, anh trai ghét anh, cảm thấy anh đã chiếm hết sự quan tâm của cha mẹ. Nhưng Thương Lẫm lại hoàn toàn không biết, căn bản không có sự chiếm giữ nào hết, mà bởi vì bọn họ đã đặt toàn bộ sự chú ý lên người Thương Đằng rồi.
Thương Lẫm đố kỵ với anh, nhưng Thương Đằng cảm thấy anh ta rất nực cười.
Nếu có thể, anh thậm chí còn muốn làm một người bình thường như anh ta.
Những áp lực và sự ép buộc đó không phải điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Cảm giác thích một người đích thực không được dễ chịu cho lắm.
Đây là lần đầu tiên Thương Đằng hiểu được cảm giác này.
br>
Mấy ngày này, anh đều sống ở trong khách sạn. Nếu quay về đối mặt với ngôi nhà tràn ngập vết tích của Sầm Diên, anh sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng sẽ không vui vẻ.
Nếu như lời dì Hà nói, anh có thể dành 1/10 sự quan tâm của mình với Trần Điềm Điềm cho Sầm Diên, thì có phải khi rời đi cô cũng sẽ có chút dao động?
Ít nhất là sẽ không ra đi dứt khoát như bây giờ.
Thậm chí Thương Đằng đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Nốt ruồi lệ đó lẽ ra phải luôn để nó tồn tại.
Ngay cả anh cũng bất ngờ trước suy nghĩ này của chính mình.
Anh chưa từng nhượng bộ đến mức hèn mọn như thế bao giờ.
Khi còn nhỏ, anh trai ghét anh, cảm thấy anh đã chiếm hết sự quan tâm của cha mẹ. Nhưng Thương Lẫm lại hoàn toàn không biết, căn bản không có sự chiếm giữ nào hết, mà bởi vì bọn họ đã đặt toàn bộ sự chú ý lên người Thương Đằng rồi.
Thương Lẫm đố kỵ với anh, nhưng Thương Đằng cảm thấy anh ta rất nực cười.
Nếu có thể, anh thậm chí còn muốn làm một người bình thường như anh ta.
Những áp lực và sự ép buộc đó không phải điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.