Chương 123: Có âm mưu khác
Nghe vậy, Đỗ di nương ngẩn người ra, không thể tưởng được Phượng Thiên Mị lại hỏi bà chuyện tình bảy năm trước, hay là, nàng biết việc này không đơn giản giống như bề ngoài vậy, hoặc là, Đại tiểu thư hoài nghi bà.
ghĩ vậy, cơ thể Đỗ di nương run lên mạnh mẽ, sợ tới mức đột nhiên đứng dậy, vội vàng phủ nhận nói: “Đại tiểu thư, việc này không liên quan tới ta!”
Ch o dù bà có nghi ngờ Phương Vãn Tình, vậy thì thế nào? Bà chỉ là một thiếp thất không được sủng ái, với lại chuyện này không hay ho gì, bà cũng không nên xen vào chuyện của người khác. Cho dù có muốn xen vào, bà không có bằng chứng, có năng lực làm gì bà ta! Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể đổi lấy tình cảnh không tốt cho chính mình.
hượng Thiên Mị không để thèm ý Đỗ di nương đang kinh hoảng, cười nhạt nói: “Sao Di nương lại khẩn trương thế, Thiên Mị cũng không có nói gì là do Di nương gây ra, chỉ là hỏi Di nương có biết hay không thôi. Nếu như Đỗ di nương biết, mong rằng Đỗ di nương bẩm báo tất cả.”
Ng ĩ như vậy, Đỗ di nương mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thờ ơ.
Đỗ di nương suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Thật ra thì, ta cũng cảm thấy chuyện của Đại phu nhân có âm mưu khác, ta từng hoài nghi là Phương Vãn Tình gây nên, bởi vì …” Đỗ di nương mang những gì mình biết nói hết một lượt với Phượng Thiên Mị, trong lòng vẫn có chút không yên, nếu như Đại tiểu thư không tin bà, phải làm sao bây giờ?
Vậy Di nương có biết, biểu đệ bà con xa này của bà ta ở đâu không?” Sắc mặt Phượng Thiên Mị hơi trầm xuống, đã xác định được, Xuân Hương này là một nhân vật mấu chốt, Phương Vãn Tình sợ hãi chuyện sẽ bị bại lộ, cho nên mới đuổi ả ta đi.
C ẳng qua là bà ta không yên tâm, cho nên mới gả ả ta cho biểu đệ bà con xa của mình, lấy danh nghĩa cưới ả để giám thị ả mà thôi!
Nói xong, trong lòng Đỗ di nương không khỏi sinh ra một trận mất mát, bà vốn cho rằng chỉ cần tìm được Xuân Hương, để ả ta chỉ ra chỗ sai của Phương Vãn Tình, Phương Vãn Tình sẽ gặp tai vạ đến nơi, bà còn có cơ hội ngồi trên vị trí chủ mẫu.
Đã biết” Phượng Thiên Mị đáp, nhìn Đỗ di nương, cũng không tính quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: Đỗ di nương, ta sẽ trực tiếp nói rõ mục đích của ta!
Th ật ra thì, bảy năm trước ta nhìn thấy Phương Vãn Tình tự tay độc hại mẫu thân ta, ta bị Phương Vãn Tình phát hiện, muốn trừ cỏ tận gốc, cũng cho ta uống độc dược, chẳng qua là ta chưa chết, mà lại biến thành ngốc tử.
ề phần chuyện của Xuân Hương, ta sẽ an bài người đi tìm, tìm chứng cớ là vì ta không muốn để cho nương của ta bị chết oan uổng, nhất định Phương Vãn Tình phải chết ở trong tay ta. Nếu như bà không muốn gặp chuyện không may, thì tốt nhất chớ có ý đồ với ta, toàn bộ Phượng phủ này, mới có thể ở trong tay bà. Nếu không, hậu quả chỉ có một, đó là sống không bằng chết.”
Đầu tiên là Phượng Thiên Mị nói rõ, sau đó là dụ dỗ và cảnh cáo.
ghĩ vậy, cơ thể Đỗ di nương run lên mạnh mẽ, sợ tới mức đột nhiên đứng dậy, vội vàng phủ nhận nói: “Đại tiểu thư, việc này không liên quan tới ta!”
Ch o dù bà có nghi ngờ Phương Vãn Tình, vậy thì thế nào? Bà chỉ là một thiếp thất không được sủng ái, với lại chuyện này không hay ho gì, bà cũng không nên xen vào chuyện của người khác. Cho dù có muốn xen vào, bà không có bằng chứng, có năng lực làm gì bà ta! Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể đổi lấy tình cảnh không tốt cho chính mình.
hượng Thiên Mị không để thèm ý Đỗ di nương đang kinh hoảng, cười nhạt nói: “Sao Di nương lại khẩn trương thế, Thiên Mị cũng không có nói gì là do Di nương gây ra, chỉ là hỏi Di nương có biết hay không thôi. Nếu như Đỗ di nương biết, mong rằng Đỗ di nương bẩm báo tất cả.”
Ng ĩ như vậy, Đỗ di nương mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thờ ơ.
Đỗ di nương suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Thật ra thì, ta cũng cảm thấy chuyện của Đại phu nhân có âm mưu khác, ta từng hoài nghi là Phương Vãn Tình gây nên, bởi vì …” Đỗ di nương mang những gì mình biết nói hết một lượt với Phượng Thiên Mị, trong lòng vẫn có chút không yên, nếu như Đại tiểu thư không tin bà, phải làm sao bây giờ?
Vậy Di nương có biết, biểu đệ bà con xa này của bà ta ở đâu không?” Sắc mặt Phượng Thiên Mị hơi trầm xuống, đã xác định được, Xuân Hương này là một nhân vật mấu chốt, Phương Vãn Tình sợ hãi chuyện sẽ bị bại lộ, cho nên mới đuổi ả ta đi.
C ẳng qua là bà ta không yên tâm, cho nên mới gả ả ta cho biểu đệ bà con xa của mình, lấy danh nghĩa cưới ả để giám thị ả mà thôi!
Đã biết” Phượng Thiên Mị đáp, nhìn Đỗ di nương, cũng không tính quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: Đỗ di nương, ta sẽ trực tiếp nói rõ mục đích của ta!
Th ật ra thì, bảy năm trước ta nhìn thấy Phương Vãn Tình tự tay độc hại mẫu thân ta, ta bị Phương Vãn Tình phát hiện, muốn trừ cỏ tận gốc, cũng cho ta uống độc dược, chẳng qua là ta chưa chết, mà lại biến thành ngốc tử.
ề phần chuyện của Xuân Hương, ta sẽ an bài người đi tìm, tìm chứng cớ là vì ta không muốn để cho nương của ta bị chết oan uổng, nhất định Phương Vãn Tình phải chết ở trong tay ta. Nếu như bà không muốn gặp chuyện không may, thì tốt nhất chớ có ý đồ với ta, toàn bộ Phượng phủ này, mới có thể ở trong tay bà. Nếu không, hậu quả chỉ có một, đó là sống không bằng chết.”