Chương 53: Lại cho em mượn chút tiền nữa ha…

“La Mông cái thằng con chết bầm này! Con điên rồi!”. Lưu Xuân Lan xuống xe, thấy con trai bà đang che dù ngồi chồm hổm trong ruộng dâu tây, trên người vừa dính nước vừa dính bùn đất, nhất thời liền gào lên.

a Mông bị gào tới rụt rụt cổ, cuối cùng từ trong nam sắc phù dung xuất thủy* tỉnh táo lại, anh liền ngồi chồm hổm như vậy, chỉ cái chân đã bao túi nhựa với mẹ anh, nói: “Đều bao kỹ rồi, không sao”.



hỉ bao chỗ đó không có tác dụng cái rắm! Còn không đứng lên cho mẹ, muốn bị phong thấp hay là sao hả?”. Lưu Xuân Lan hung hãn như cũ, La Mông bị mẹ anh gào thét, uể oải liền đứng lên, làm trò trước mặt người trong lòng, có thể chừa chút mặt mũi cho anh hay không?

“Xem quần áo ướt nhẹp của con kìa, cởi ra nhanh lên”.





L a Mông có chút ngại ngùng nghiêng người, giơ tay liền lột áo ra, Lưu Xuân Lan thuận tay liền từ bên cạnh  cầm lấy 1 cái khăn, không đầu không đuôi lau lau cho La Mông.



Con quản mẹ dùng khăn gì chứ, nhanh lên, lên lầu thay quần ra luôn đi”. Lưu Xuân Lan hả giận, bốp 1 cái vỗ lên phía sau lưng màu tiểu mạch của La Mông, đuổi La Mông đi lên lầu.





!”. La Mông đang đi lên lầu thiếu chút nữa bước hụt.





iếu Thụ Lâm giũ quần áo ra vừa nhìn, ở giữa còn có 1 cái quân lót tứ giác màu trắng, cotton 100%.

“Cái này không cần”. Tiếu Thụ Lâm có chút xấu hổ nhếch nhếch khóe miệng, cầm cái quần lót tứ giác kia đưa trả lại cho La Mông.





Cháu mặc kệ nó đi”. Lưu Xuân Lan bên cạnh liền nói với Tiếu Thụ Lâm, “Càng lớn càng khác người, nói nó 2 câu liền tỏ thái độ”.









“Mẹ ơi, cái khăn mới nãy của mẹ dùng để làm gì vậy? Sao còn ngửi thấy mùi cá vậy?”. La Mông tuyệt vọng, anh thế nhưng một thân mùi cá xuất hiện ở trước mặt Tiếu Thụ Lâm! Ngao! Cậu ta nhất định ngửi thấy rồi!




“Mẹ ngửi thử ngửi thử đi!”. La Mông nói xong liền nhào qua trước mặt mẹ anh.


Có hôi gì đâu chứ?”. Lưu Xuân Lan vừa nói liền đi khỏi phòng của La Mông, “Con thoa nhiều sữa tắm lau 1 hồi, lau lau liền hết mùi liền”.

Lưu Xuân Lan vừa đi, La Mông liền chạy tới phái trước phòng, ghé vào phía trước cửa sổ nhìn Tiếu Thụ Lâm lên xe, sau đó quẹo xe 1 cái liền chạy xe khỏi sân của nhà bọn họ. La Mông cảm thấy, tình yêu của chính mình cũng giống như chiếc xe kia, thoáng cái  liền chạy không còn bóng dáng.




G iò heo kia xử lí rất sạch sẽ, trụng qua nước sôi, lại vớt lên dùng nước ấm rửa qua, rửa sạch bỏ vào nồi đất, thả mấy miếng gừng tươi, mấy hạt tiêu, lại thả 1 trái óc chó còn nguyên vỏ, thêm một chút rượu Thiệu Hưng, từ sáng sớm 4 giờ  hơn hầm tới buổi sáng 10 giờ hơn, hầm tới da bong thịt nát, mùi thơm tứ phía.



Uống đi”. Tiếu Thụ Lâm bưng 1 chén canh giò heo để trước bàn La Mông.





Mấy ngày nay Tiếu Thụ Lâm thấy La Mông ỉu xìu như vậy, liền rất tự nhiên liên tưởng đến thời gian chính mình ở nhà dưỡng bệnh kia, cả ngày buồn bực muốn chết luôn, lúc trước khi gã như vậy, La Mông còn mời gã tới Ngưu Vương trang giải khuây, hiện giờ tới lượt La Mông, gã cũng phải có chút  biểu thị mới được.




V a mừng vừa lo và vân vân đã hoàn toàn không thể chuẩn xác miêu tả tâm tình giờ phút này của La Mông, anh rất kích động, lại lo lắng bị Tiếu Thụ Lâm nhìn thấy sẽ thấy có vẻ quái dị, liền vội vàng cúi đầu uống một ngụm canh giò heo trắng sữa trắng sữa kia.

V ừa uống 1 ngụm, nước mắt của La Mông đều sắp rơi xuống rồi, tay nghề của Tiếu Thụ Lâm nhà anh sao lại có tốt như vậy!?





“Dĩ nhiên, nhà nông tự mình nuôi heo mọi để ăn có thể không ngon sao? Nói hơn nói thiệt mãi mới đồng ý bán cho tôi 2 cái chân heo 1 trước 1 sau”. Đương nhiên cũng tiêu tốn không ít tiền.




La Mông người này lại sống lại rồi, giữa trưa được Tiếu Thụ Lâm cho ăn 1 chén canh giò heo, buổi chiều liền vui vẻ, khiến cho Tiếu Thụ Lâm cũng rất là ngạc nhiên, hiệu quả của giò heo này có thể quá mạnh mẽ hay không? Gã không biết, đây là sức mạnh của tình yêu nha!


ồng chí La Mông 1 lần nữa tìm về hy vọng lại sinh long hoạt hổ*, hơn nữa chân lại tốt nhiều rồi, có thể đi khắp nơi rồi, hôm nay La Hồng Phượng nói Cao Tố Nữ muốn tìm căn nhà ở trấn Thủy Ngưu, La Mông liền cùng đi, thuận tiện cũng thăm dò giá thị trường bất động sản của vùng này.

sinh long hoạt hổ (mạnh như rồng như hổ): khỏe như vâm, khỏe như trâu

ọn họ ba người một đường hỏi thăm, liền đi tới một cái khu cư dân ở phía sau đường lớn ở trung tâm trấn Thủy Ngưu, tại 1 cái sân trước nho nhỏ nhìn đến mấy chữ “Có nhà cần bán”, bốn phía sân nhỏ này có tường vây cao 1 mét, bên trong trồng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, còn có một ít hành lá, rau xanh và vân vân, quét dọn vô cùng sạch sẽ, Cao Tố Nữ vừa thấy, liền động lòng.



ác ơi, bác muốn bán căn nhà này ạ?”. Cao Tố Nữ liền hỏi ông bác.

Nhà này để con cái tôi ở, muốn bán không phải nhà này đâu”. Ông bác kia trả lời.





“Lò rèn đó ở đâu ạ?”. Cao Tố Nữ không quá quen thuộc đối trấn Thủy Ngưu, lúc này cũng chỉ đành hỏi La Hồng Phượng.


“Có phải cái lò rèn gần thôn Đại Loan hay không ạ?”. Trong lòng La Hồng Phượng đại khái đã biết ông bác này nói chính là căn nhà nào rồi, bất quá cô vẫn là muốn xác nhận một chút.












hị cũng thấy cũng không thích hợp, em ở 1 mình, ngay tại trấn trên tìm cái phòng nhỏ, đừng ở chỗ vắng vẻ”. La Hồng Phượng nói xong liền tạm biệt ông bác kia, “Làm phiền bác rồi ạ, bọn cháu lại đi chỗ khác xem 1 chút ạ”.



Khoan đã, bác ơi, bác định bán cả tòa đại viện đó ạ?”. La Mông vội vàng gọi người lại.



“Em muốn mua à?”.  La Hồng Phượng liền hỏi La Mông.



Vậy được rồi”. Lúc này trong lòng La Mông có chủ ý gì, La Hồng Phượng nửa điểm cũng không đoán được, cô cũng lười đi đoán, buổi tối về nhà hỏi lại em ấy là được.



< ng>Trên trấn nhỏ người dân thật thà chất phác, bởi vì đều là người địa phương, đánh nhau cãi nhau thường thường đều có nghe nói, sự kiện đánh bị thương người khác đó là rất ít, cho nên tường vây của sân nhà cũng liền xây thấp, cao 1 thước (= 0.23 mét) La Mông 1 chân có thể bước qua, nhưng mà làm trò trước mặt chủ nhà như vậy dù sao luôn không tốt lắm.




ng bác này họ Lâm, hàng xóm đều gọi ông là bác Lâm, thuở xưa tổ tiên bọn họ không phải người địa phương này, hơn 100 năm trước ông nội ông cụ ở phương Bắc đắc tội một cái đại nhân vật (người tai to mặt lớn = có chức có quyền), vì thế mang theo một nhà già trẻ kể cả người hầu, tới trấn Thủy Ngưu tránh họa.



(thế hệ sau này), đứng sừng sững mấy trăm năm như cũ kiên cố như lúc ban đầu. Cho nên liền mời rất nhiều dân làng gần đó hỗ trợ, xây lên một tòa đại viện đá xanh như vậy, nhà chính 5 gian, nhà chái hai bên bảy gian, tổng cộng mười chín gian đại viện đá xanh cao hai tầng, ở thời ấy coi như là phong cảnh 1 thời.



hế sự tang thương, hiện giờ khoảng cách ông nội của bác Lâm xây đại viện này đã hơn 100 năm trôi qua rồi, địa phương làm nghề rèn này đã sớm không còn nữa náo nhiệt như lúc trước rồi, người làm sớm tản mác rồi, đất đai lân cận cũng không còn là của nhà bọn họ nữa, con cháu của bác Lâm cũng đều đi thành phố, cũng chỉ còn lại ông và vợ, thường thường còn trở về quét dọn một phen.

Mấy ngày trước vợ ông cũng đã qua đời rồi, bản thân bác Lâm lại là tuổi già cơ thể già cỗi rồi, đã vô lực lại trông nom đại viện kia rồi, lúc này mới nổi lên tâm tư bán nhà.

Đại viện kia, bác định bán bao nhiêu tiền ạ?”. Gần đây trong túi La Mông eo hẹp (ít xiền ấy), mắc quá thì đúng là anh mua không nổi.



ở khách sạn ạ”. La Mông liền đáp lại.











Ông bác này  thấy La Mông nói lời này còn rất chân thành, trong lòng liền có chút dao động, nhưng mà ông cũng không phải không có tầm mắt, sẽ không bị người ta lừa dối mấy câu liền không cần tiền tặng không, “Vậy nếu chiếu theo lời cậu, tốn 50 vạn mua đại viện này của tôi rất xứng đáng?”.


“Đáng giá ạ! Sao không đáng giá?”. Một căn nhà nhỏ hai tầng đá xanh ngói đen còn chưa tới 3 vạn, kể cả chi phí nguyên vật liệu và phí nhân công cũng không tốn nhiều tiền như vậy, chẳng qua là bây giờ mọi người thích vào trong thành phố, địa phương hoang vắng kia, liền không ai sẵn lòng bỏ tiền mua cái giá như vậy.






“Đúng ạ, cháu chính là La Mông nha bác Lâm”. La Mông nói xong, liền từ trong túi lấy ví tiền ra, từ bên trong rút ra chứng minh đưa cho bác Lâm, mang theo chứng minh bên người, đây đều là mấy năm ở trong thành phố dưỡng thành thói quen, trong thời gian ngắn vẫn chưa sửa được.





“Ở trấn Thủy Ngưu chúng ta, ai mà không biết cháu chứ?”. Hiện tại vừa nghĩ như vậy, bác Lâm liền nghĩ thông rồi, mới nãy 2 người phụ nữ kia chẳng lẽ chính là La Hồng Phương và Cao Tố Nữ hay sao? Ông còn mỗi ngày tới tiệm các cô mua cháo ăn mà. Con người ông, cả đời liền một cái tật xấu như thế nào đều không đổi được, đó liền là không nhận ra người ta, không nhớ mặt cũng không nhận ra giọng nói, không biết thiếu chính là dây thần kinh nào, dù sao đời này cứ như vậy.











Đi ra ngoài 1 buổi chiều, La Mông mua mua 1 tòa nhà, thu hoạch này cũng thật không nhỏ, trong lòng vô cùng cao hứng, trở lại sân nhà mình, thấy La Hồng Phượng cũng đã về rồi, liền cười cười sáp qua.

Chị, lại cho em mượn chút tiền đi”.