Chương 61: Bụng nó tròn như nắm tay…
“Hai ngàn rưỡi!”. Đây không phải hố người ta sao? Cô một tháng tiền lương mới hai ngàn, nhưng lại là cái loại cả năm không có ngày nghỉ, nếu không phải do nơi này phong thuỷ tốt đồ ăn ngon, Liễu Như Hoa cô sớm chạy trốn rồi.
n không nổi nha, nếu không tôi vẫn là thả nó đi nha”. Liễu Như Hoa nói xong, bịch bịch liền mang con rắn bự kia xuống lầu, con rắn này còn muốn phản kháng, bị Liễu Như Hoa nắm bảy tấc, run run, lập tức liền thẳng đơ.
rước nhìn xem trong bụng nó đã ăn gì rồi”. La Mông giao nhiệm vụ cho Liễu Như Hoa.
Xem thế nào nha?”. Mổ ra? Đây chính là hai ngàn rưỡi đồng đó!
ô liền xách đuôi nó dựng thẳng lên, lắc nhiều lần không phải ọc ra hết sao?”. La Mông chỉ chiêu cho Liễu Như Hoa.
Vậy tôi tìm chỗ cao chút trước đã, con rắn này quá dài……..”. Liễu Như Hoa nói xong, dẫn một đám xem náo nhiệt liền ra khỏi tứ hợp viện, ở gần đó tìm bờ ruộng, đứng ở trên bờ ruộng, xách đuôi rắn, giơ cánh tay lên, từng chút từng chút lắc lắc.
ể tôi làm để tôi làm cho, tay tôi có lực hơn”. Bên cạnh lập tức liền có người hăng hái báo danh.
“Anh từng bắt rắn chưa?”. Liễu Như Hoa hỏi gã ta.
hông có a”. Việc này có gì đâu, rắn này đều đã bị lắc hôn mê rồi.
hị Liễu, vậy chị học qua rồi?”. Một thằng nhóc đeo mắt kiếng vẻ mặt sùng bái nhìn Liễu Như Hoa, tuy rằng ban đêm nơi nơi tối như mực cậu ta cũng nhìn không thấy rõ ràng lắm.
“Đưa đèn pin cho tôi, tôi xem thử có gì nào”. Thanh âm của Liễu Như Hoa vẫn là thật bình tĩnh.
ày sao lại ghê tởm như vậy chứ?”. Liễu Như Hoa liền ghét bỏ con rắn, “Ai tìm nhánh cây lại đây cho tôi, dính dớp, ai biết bên trong đều là chút gì chứ?”.
“Có gà hay không?”. La Mông liền hỏi Liễu Như Hoa.
Không nhìn thấy”. Liễu Như Hoa một bên gẩy một bên nói trả lời.
“Thứ đó không có, toàn bộ là một vài con chuột chết, con rắn này rất tàn nhẫn, ngay cả chuột con đỏ hỏn đều nuốt, vừa nuốt chính là trọn ổ”. Đây cũng quá không có lòng thông cảm rồi, Liễu Như Hoa nói xong lại lắc lắc con rắn bự trong tay cô.
ậy lát nữa cô nhớ rõ xúc chút đất lấp chỗ đó lại”. Tới lúc đó đừng khiến Tiếu Thụ Lâm nhà anh mắc ói.
ắc, mấy người này, còn sững sờ gì vậy, xúc chút đất lấp chỗ này lại đi, còn có mấy người hồi nãy mới ói đó cũng lấp lại luôn đi”. Liễu Như hoa lưu loát liền sai mấy người trẻ tuổi xem náo nhiệttới đây, hiện tại người trẻ tuổi sao đều yếu ớt như vậy, còn ói ra, thật sự là, đây không phải làm gia tăng lượng công việc cho người ta sao?
Ông chủ, chuyện ghê tởm như vậy tôi đều làm thay anh, lúc nào đó cũng tăng lương cho tôi nha?”. Chờ xử lý xong chỗ đó, lại thả con rắn bự bị gây sức ép tới nửa chết nửa sống kia đi, Liễu Như Hoa lại tìm La Mông bàn chuyện tiền lương.
“Trước đó không phải cô còn sợ 50 đồng tiền công một ngày hơi nhiều sao, bây giờ một tháng đều hai ngàn rồi”.
Mấy ngày hôm trước lúc La Mông đi qua trước phòng của Liễu Như Hoa, liền ngửi thấy mùi mật hoa cẩu kỷ, đãi ngộ này là cho Bặc Nhất Quái, cô ta cũng không có phần, gần đây cô ta liền làm chút việc nhẹ, giá trị vũ lực không cao bằng thầy cô ta, thứ hai Bặc Nhất Quái còn dạy mấy người La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh và Tiếu Thụ Lâm, La Chí Phương luyện võ thuật, hơn nữa bản lãnh lừa người, Liễu Như Hoa còn chưa sánh bằng Bặc Nhất Quái, bản lãnh cũng kém chút.
Hôm nay chập tối lúc bọn họ ở trong sân hóng mát, La Hồng Phượng liền nói với La Mông, “Nghe nói đêm qua, bên Ngưu Vương trắn bắt được một con rắn bự”.
Thật ư, bị ai bắt vậy?”. Lưu Xuân Lan liền hỏi.
Là rắn gì vậy?”. Ông La hỏi.
Cũng cắt cho em một miếng”. La Mông giơ tay liền hướng chị gái đòi.
“Mẹ muốn ăn không?”. La Hồng Phượng cầm non nửa trái dưa leo còn lại quơ quơ với mẹ cô."”Mẹ không thích ăn cái này, lạt nhách”. Lưu Xuân Loan khoát tay, bà rất ít thích ăn mấy thứ nhạt nhẽo này, mỗi ngày cơm nước xong, còn đặc biệt thích ăn một ít bánh ngọt rắc đậu phộng ngọt ngấy.
Hạt dưa này như thế nào?”. Ý là nói có bị con chuột ăn rồi hay không, dân quê đều tin tưởng con chuột có thể nghe hiểu tiếng người, có chút lời nói ra bị chúng nó nghe được, sẽ không chịu nói rõ. Còn lại non nửa trái dưa leo không ai muốn, La Hồng Phượng liền tụ mình cầm gặm, gần đây cô ăn rất được, thân thể thật sự tốt.
Nhà ai bị mất gà?”. La Mông thuận miệng liền hỏi.
Ngày đó buổi tối em ấy không ở nhà, đi vào thành phố”. La Hồng Phượng liền giải thích nghi hoặc cho mẹ cô.
ài, xem trí nhớ của mẹ này”. Lưu Xuân Lan cười cười, lại nói với La Mông, “Dù sao con cũng cẩn thận chút, ban ngày cũng để Đông, Tây, Nam, Bắc trông chừng, đừng để lũ chúng nó chạy loạn khắp núi lớn, coi chừng mấy con chó con đó thành hoang dã hết”.
“La Hưng Hữu của làng chúng ta đã trở về rồi, con có biết không?”. Lát sau, ông La lại nói với La Mông.
hính là chồng của Triệu Hạ Bình”. La Hồng Phượng lập tức liền nói cho em trai.
“À, sao anh ta lại về?”. Không phải nói muốn làm thuê kiếm tiền trả nợ sao, lúc này mới là giữa năm, anh ta sao lại liền về rồi?
Lại nói, gần đây làng Đại Loan cũng kiêu ngạo rồi, trước đó bởi vì mấy trường cao trung trong huyện nghỉ, mỗi ngày sau khi người bên Cực Vị Lâu tới thu mua qua rau dưa, bọn họ còn muốn đem rau dưa còn lại chở tới trấn trên bán.
úc mới đầu cũng rất không dễ dàng, mùa hè giá rau dưa rẻ, cạnh tranh giữa người cùng nghề cũng rất kịch liệt, có đôi khi bán không hết, cũng chỉ đành mang về nhà cho gà ăn, hoặc là phơi nắng thành rau kho, ướp muối thành dưa muối và vân vân.
hưng mà bây giờ bán tới bán lui, liền bán ra danh tiếng rồi, đầu tiên là người của trấn Thủy Ngưu chấp nhận mua rau của làng Đại Loan bọn họ, tiếp theo là Vĩnh Thanh và mấy trấn lân cận tin tức linh hoạt, cũng tới trấn Thủy Ngưu bọn họ mua rau dưa của làng Đại Loan.
Hiện tại lại thăng cấp, mỗi ngày sáng sớm sáu bảy giờ, còn có không ít người chạy xe hơi, lái xe máy tới làng Đại Loan, tại sân phơi bên cạnh cổng làng của bọn họ, đã làm mua bán xong cùng người của Cực Vị lâu, liền gánh rau tới bên này bán, bình thường hai sọt bự rau xanh, chưa tới nửa giờ liền đều có thể bán hết rồi.
N hưng mà người trẻ tuổi lại vẫn đều rất do dự, hiện tại bọn họ nếu một đôi vợ chồng làm thuê ở bên ngoài, nếu hai người đều đi làm, một tháng ít nhất có thể kiếm bốn năm ngàn, khấu trừ sinh hoạt phí, mỗi tháng để dành ba bốn ngàn đó là không có vấn đề gì.
L m tốt một hai chục năm, nuôi lớn con cái, lại ở trên trấn Thủy Ngưu bọn họ mua một căn nhà, lúc tuổi già cơ bản coi như là an nhàn, hiện tại nếu bọn họ đổi việc tới đổi việc lui, chờ thêm mấy năm tuổi tác lớn rồi, làm công người ta cũng không thuê nữa.
ìn thấy trên tay cậu ta quấn từng vòng từng vòng băng vải kia, tâm tư của mấy người già liền càng nặng nề.
La Mông cũng không nói được người trẻ tuổi trong làng trở về là tốt hay là xấu, người dân quê sinh hoạt tại trong thành phố không dễ dàng, nhịp điệu sinh hoạt trong thành phố nhanh, quan hệ giữa người và người cũng khá căng thẳng, tại dưới loại hoàn cảnh này sinh hoạt lâu rồi, đối xử người khác tự nhiên sẽ không ôn hòa giống như trước như vậy, tâm tư cũng phức tạp, tâm nhãn cũng nhiều.
Nếu theo quan điểm xuất phát từ bản thân, La Mông tự nhiên là không hy vọng tình huống trong làng biến phức tạp, hiện nay như vậy liền rất tốt, nhưng mà ngẫm lại người trẻ tuổi trong làng bọn họ xa xứ, tại bên ngoài cũng thật vất vả.
ốn về liền về thôi, dù sao anh là binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, ai dám kéo chân sau của Ngưu Vương trang, La Mông cũng không ngại muốn xuất chiêu xử lý bọn họ một chút, đương nhiên, nếu có thể cùng hòa hòa thuận thuận vậy liền thật là tốt biết bao, La Mông rốt cuộc vẫn là mong muốn trải qua những ngày yên tĩnh.
(thiếu kg thiếu gram) như vậy, cho nên nó liền không phát hiện La Mông bớt nước linh tuyền của nó, mỗi lần đều là hồ đồ giao con chuột, uống nước linh tuyền La Mông đút cho nó liền cảm thấy mỹ mãn đi rồi.
La Mông liếc mắt nhìn nó một cái, không phản ứng nó, lát nữa lúc anh lên Ngưu Vương trang, phải nhớ rõ bắt nó mang theo, tránh cho dọa hai đứa cháu gái nhà anh, trẻ con nêu bị dọa sợ, đó chính là thật sự phiền phức, qua một thời gian đều không tốt lên được.
on rắn bự này vào phòng, đầu tiên là nhìn chằm chằm La Mông một hồi lâu, thấy La Mông không có ý tấn công nó, lại phun lưỡi rắn trườn quanh phòng hai lần, sau đó nó nằm thẳng ngay tại trên sàn nhà, bụng co lại co lại, có tiết tấu mấp máy lên.
Làm gì vậy? Mày nhưng đừng làm ẩu nha!”. Trong lòng La Mông đã có dự cảm chẳng lành rồi.
Đại ca! Xin mày! Đừng làm như vậy được không?”. Hiện tại La Mông hối hận, anh thật sự sai rồi! Anh không nên bảo Liễu Như Hoa cầm cái đuôi con rắn này lên lắc lắc!
n không nổi nha, nếu không tôi vẫn là thả nó đi nha”. Liễu Như Hoa nói xong, bịch bịch liền mang con rắn bự kia xuống lầu, con rắn này còn muốn phản kháng, bị Liễu Như Hoa nắm bảy tấc, run run, lập tức liền thẳng đơ.
rước nhìn xem trong bụng nó đã ăn gì rồi”. La Mông giao nhiệm vụ cho Liễu Như Hoa.
Xem thế nào nha?”. Mổ ra? Đây chính là hai ngàn rưỡi đồng đó!
ô liền xách đuôi nó dựng thẳng lên, lắc nhiều lần không phải ọc ra hết sao?”. La Mông chỉ chiêu cho Liễu Như Hoa.
Vậy tôi tìm chỗ cao chút trước đã, con rắn này quá dài……..”. Liễu Như Hoa nói xong, dẫn một đám xem náo nhiệt liền ra khỏi tứ hợp viện, ở gần đó tìm bờ ruộng, đứng ở trên bờ ruộng, xách đuôi rắn, giơ cánh tay lên, từng chút từng chút lắc lắc.
ể tôi làm để tôi làm cho, tay tôi có lực hơn”. Bên cạnh lập tức liền có người hăng hái báo danh.
“Anh từng bắt rắn chưa?”. Liễu Như Hoa hỏi gã ta.
hông có a”. Việc này có gì đâu, rắn này đều đã bị lắc hôn mê rồi.
hị Liễu, vậy chị học qua rồi?”. Một thằng nhóc đeo mắt kiếng vẻ mặt sùng bái nhìn Liễu Như Hoa, tuy rằng ban đêm nơi nơi tối như mực cậu ta cũng nhìn không thấy rõ ràng lắm.
ày sao lại ghê tởm như vậy chứ?”. Liễu Như Hoa liền ghét bỏ con rắn, “Ai tìm nhánh cây lại đây cho tôi, dính dớp, ai biết bên trong đều là chút gì chứ?”.
Không nhìn thấy”. Liễu Như Hoa một bên gẩy một bên nói trả lời.
“Thứ đó không có, toàn bộ là một vài con chuột chết, con rắn này rất tàn nhẫn, ngay cả chuột con đỏ hỏn đều nuốt, vừa nuốt chính là trọn ổ”. Đây cũng quá không có lòng thông cảm rồi, Liễu Như Hoa nói xong lại lắc lắc con rắn bự trong tay cô.
ậy lát nữa cô nhớ rõ xúc chút đất lấp chỗ đó lại”. Tới lúc đó đừng khiến Tiếu Thụ Lâm nhà anh mắc ói.
ắc, mấy người này, còn sững sờ gì vậy, xúc chút đất lấp chỗ này lại đi, còn có mấy người hồi nãy mới ói đó cũng lấp lại luôn đi”. Liễu Như hoa lưu loát liền sai mấy người trẻ tuổi xem náo nhiệttới đây, hiện tại người trẻ tuổi sao đều yếu ớt như vậy, còn ói ra, thật sự là, đây không phải làm gia tăng lượng công việc cho người ta sao?
Ông chủ, chuyện ghê tởm như vậy tôi đều làm thay anh, lúc nào đó cũng tăng lương cho tôi nha?”. Chờ xử lý xong chỗ đó, lại thả con rắn bự bị gây sức ép tới nửa chết nửa sống kia đi, Liễu Như Hoa lại tìm La Mông bàn chuyện tiền lương.
Thật ư, bị ai bắt vậy?”. Lưu Xuân Lan liền hỏi.
Là rắn gì vậy?”. Ông La hỏi.
Cũng cắt cho em một miếng”. La Mông giơ tay liền hướng chị gái đòi.
“Mẹ muốn ăn không?”. La Hồng Phượng cầm non nửa trái dưa leo còn lại quơ quơ với mẹ cô."”Mẹ không thích ăn cái này, lạt nhách”. Lưu Xuân Loan khoát tay, bà rất ít thích ăn mấy thứ nhạt nhẽo này, mỗi ngày cơm nước xong, còn đặc biệt thích ăn một ít bánh ngọt rắc đậu phộng ngọt ngấy.
Hạt dưa này như thế nào?”. Ý là nói có bị con chuột ăn rồi hay không, dân quê đều tin tưởng con chuột có thể nghe hiểu tiếng người, có chút lời nói ra bị chúng nó nghe được, sẽ không chịu nói rõ. Còn lại non nửa trái dưa leo không ai muốn, La Hồng Phượng liền tụ mình cầm gặm, gần đây cô ăn rất được, thân thể thật sự tốt.
Nhà ai bị mất gà?”. La Mông thuận miệng liền hỏi.
Ngày đó buổi tối em ấy không ở nhà, đi vào thành phố”. La Hồng Phượng liền giải thích nghi hoặc cho mẹ cô.
ài, xem trí nhớ của mẹ này”. Lưu Xuân Lan cười cười, lại nói với La Mông, “Dù sao con cũng cẩn thận chút, ban ngày cũng để Đông, Tây, Nam, Bắc trông chừng, đừng để lũ chúng nó chạy loạn khắp núi lớn, coi chừng mấy con chó con đó thành hoang dã hết”.
hính là chồng của Triệu Hạ Bình”. La Hồng Phượng lập tức liền nói cho em trai.
“À, sao anh ta lại về?”. Không phải nói muốn làm thuê kiếm tiền trả nợ sao, lúc này mới là giữa năm, anh ta sao lại liền về rồi?
úc mới đầu cũng rất không dễ dàng, mùa hè giá rau dưa rẻ, cạnh tranh giữa người cùng nghề cũng rất kịch liệt, có đôi khi bán không hết, cũng chỉ đành mang về nhà cho gà ăn, hoặc là phơi nắng thành rau kho, ướp muối thành dưa muối và vân vân.
hưng mà bây giờ bán tới bán lui, liền bán ra danh tiếng rồi, đầu tiên là người của trấn Thủy Ngưu chấp nhận mua rau của làng Đại Loan bọn họ, tiếp theo là Vĩnh Thanh và mấy trấn lân cận tin tức linh hoạt, cũng tới trấn Thủy Ngưu bọn họ mua rau dưa của làng Đại Loan.
Hiện tại lại thăng cấp, mỗi ngày sáng sớm sáu bảy giờ, còn có không ít người chạy xe hơi, lái xe máy tới làng Đại Loan, tại sân phơi bên cạnh cổng làng của bọn họ, đã làm mua bán xong cùng người của Cực Vị lâu, liền gánh rau tới bên này bán, bình thường hai sọt bự rau xanh, chưa tới nửa giờ liền đều có thể bán hết rồi.
N hưng mà người trẻ tuổi lại vẫn đều rất do dự, hiện tại bọn họ nếu một đôi vợ chồng làm thuê ở bên ngoài, nếu hai người đều đi làm, một tháng ít nhất có thể kiếm bốn năm ngàn, khấu trừ sinh hoạt phí, mỗi tháng để dành ba bốn ngàn đó là không có vấn đề gì.
L m tốt một hai chục năm, nuôi lớn con cái, lại ở trên trấn Thủy Ngưu bọn họ mua một căn nhà, lúc tuổi già cơ bản coi như là an nhàn, hiện tại nếu bọn họ đổi việc tới đổi việc lui, chờ thêm mấy năm tuổi tác lớn rồi, làm công người ta cũng không thuê nữa.
ìn thấy trên tay cậu ta quấn từng vòng từng vòng băng vải kia, tâm tư của mấy người già liền càng nặng nề.
La Mông cũng không nói được người trẻ tuổi trong làng trở về là tốt hay là xấu, người dân quê sinh hoạt tại trong thành phố không dễ dàng, nhịp điệu sinh hoạt trong thành phố nhanh, quan hệ giữa người và người cũng khá căng thẳng, tại dưới loại hoàn cảnh này sinh hoạt lâu rồi, đối xử người khác tự nhiên sẽ không ôn hòa giống như trước như vậy, tâm tư cũng phức tạp, tâm nhãn cũng nhiều.
ốn về liền về thôi, dù sao anh là binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, ai dám kéo chân sau của Ngưu Vương trang, La Mông cũng không ngại muốn xuất chiêu xử lý bọn họ một chút, đương nhiên, nếu có thể cùng hòa hòa thuận thuận vậy liền thật là tốt biết bao, La Mông rốt cuộc vẫn là mong muốn trải qua những ngày yên tĩnh.
(thiếu kg thiếu gram) như vậy, cho nên nó liền không phát hiện La Mông bớt nước linh tuyền của nó, mỗi lần đều là hồ đồ giao con chuột, uống nước linh tuyền La Mông đút cho nó liền cảm thấy mỹ mãn đi rồi.
on rắn bự này vào phòng, đầu tiên là nhìn chằm chằm La Mông một hồi lâu, thấy La Mông không có ý tấn công nó, lại phun lưỡi rắn trườn quanh phòng hai lần, sau đó nó nằm thẳng ngay tại trên sàn nhà, bụng co lại co lại, có tiết tấu mấp máy lên.
Làm gì vậy? Mày nhưng đừng làm ẩu nha!”. Trong lòng La Mông đã có dự cảm chẳng lành rồi.
Đại ca! Xin mày! Đừng làm như vậy được không?”. Hiện tại La Mông hối hận, anh thật sự sai rồi! Anh không nên bảo Liễu Như Hoa cầm cái đuôi con rắn này lên lắc lắc!