Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…
“Đi Ngưu Vương trang?”.
Mấy hôm nay Lâm Khoát ở lại bên lò rèn này, cũng nghe không ít người trong này nói tới chuyện Ngưu Vương trang, gã không nghĩ tới, La Mông sẽ phát ra lời mời gã như vậy, dù sao người đổi nghề giữa chưng như gã, muốn kinh nghiệm không kinh nghiệm, nói là muốn trồng thảo dược, cũng là bắt đầu từ số 0, sau này còn không biết phải đi bao nhiêu đường vòng đây.
“Hai phần?”. Nghe phân phối như vậy, Lâm Khoát cũng nhịn không được nhíu mày lại, hiện giờ gã đã không phải nhóc con hôi sữa mới ra xã hội rồi, nghe xong đề nghị của La Mông, trong lòng cũng có một ít cảnh giác: “Lời cậu nói trước nãy nếu hợp tác không thoải mái, chúng ta phải giải tán, vậy tới lúc đó tính như thế nào?”.
La Mông cũng không để ý, cười cười trả lời nói: “Tôi cũng không phải người chỉ vì lợi ích trước mắt, cũng không yêu cầu anh ở trong khoảng thời gian ngắn đạt được thành quả lớn, nhưng mà dù sao hiện tại giữa chúng ta còn chưa thân quen, mới nãy anh nói bản thân phải bắt đầu từ số 0, chính là anh làm việc ở xí nghiệp lớn nhiều năm như vậy, đã quen cuộc sống an nhàn rồi, chân chính muốn tới trên núi trồng thảo dược, đó chính là rất vất vả. Tôi lại sao biết được quyết tâm hôm nay của anh có thể kiên trì bao lâu chứ? Nếu một ngày nào đó tới lúc thực sự giải tán, thảo dược trồng trên núi, sau khi trải qua định giá, vẫn là sẽ tính một phần kia của anh đưa cho anh, cái này anh có thể yên tâm, La Mông tôi không phải người không nhân phẩm như vậy”.
La Mông người này bình thường nhìn thoáng mặc dù có chút soi mói keo kiệt, trước kia bác Lâm nghe đám trẻ con trong tiểu khu nói La Mông không cho người trường bọn nó lên Ngưu Vương trang du xuân, gần đây nghe nói có người đặt cho cậu ta cái biệt danh kêu Chu lột da.
Ch ính là người già của trấn Thủy Ngưu đều biết, chàng trai này rất tốt, thật sự tốt.
Lấy lùi làm tiến, cho dù tới lúc đó La Mông thật lừa gã, thảo dược trồng ra, bản thân gã lại phải cuốn gói khỏi Ngưu Vương trang, nhưng mà ít nhất, gã vẫn là có thể tích lũy được mấy năm kinh nghiệm, tới lúc đó lại đi tới nơi khác trồng dược, liền không giống như bây giờ chẳng biết một tí ti gì.
nh cảm thấy khi nào thích hợp muốn qua liền qua, mọi người trong khu có số điện thoại của tôi, tới lúc đó anh gọi điện đánh tiếng trước với tôi là được”. La Mông ha hả cười nói, Ngưu Vương trang lại thêm một người mới tài giỏi, lấy ánh mắt nhìn người bây giờ của anh, 99% không nhầm. (anh tự kỷ quớ).
< rong>“Vậy sáng ngày mai tôi liền qua đó”. Lâm Khoát cũng không phải người lề mề.
ược”.
hế nào, hạt dẻ trên núi nhà tớ ngon chứ?”. La Mông chạy xe ba bánh chầm chậm, Tiếu Thụ Lâm đi ở bên cạnh.
“Vậy khi nào cậu muốn, liền tự mình qua hái”. Kỳ thật để La Mông hái đem qua anh cũng là rất sẵn lòng, nhưng mà anh càng sẵn lòng khiến Tiếu Thụ Lâm đi qua Ngưu Vương trang, tới lúc đó hai người cùng nhau lên núi hái hạt dẻ.
”. Tiếu Thụ Lâm cười cười, lại hỏi La Mông, nói: “Thời gian này bên Ngưu Vương trang không nhiều việc lắm, chờ thời tiết lại lạnh chút nữa, ong mật của cậu ăn cái gì”.
C ờ thêm một thời gian thời tiết lạnh chút nữa, vùng núi phụ cận của bọn họ không giống bên Vương gia trang còn có hoa quế rừng, tới lúc đó nguồn mật liền hoàn toàn chặt đứt. Cuối cùng liền hai lựa chọn, một cái đơn giản chút, cho đàn ong ăn đường, dùng mật và đường trắng ấn tỉ lệ pha chế, phần lớn mọi người nuôi ong đều làm như vậy.
Vấn đề nhà cửa không cần sốt ruột”. Tiếu Thụ Lâm nói.
Sao không sốt ruột chứ?”. La Mông không vui, chẳng mấy chốc thời tiết liền lạnh rồi, tới lúc đó đánh dã chiến, anh có thể để Tiếu Thụ Lâm chịu thiệt vậy sao?
Chụp”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, liền từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa ném cho La Mông.
“Căn nhà nhỏ hai tầng ở trấn trên, tớ mua”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng, còn rất đắc ý.
u còn có tiền mua nhà à?”. La Mông sờ sờ cái mũi, cảm thấy chính mình có chút vô dụng, dù thế nào anh người ở bên trên (=top)&nbs ;mà phải không.
“Không đủ, tìm ba tớ mượn”. Thật ra căn nhà nhỏ hai tầng kia không bao nhiêu tiền, đáng tiếc gần đây trong túi tiền Tiếu Thụ Lâm cũng eo hẹp, tìm cha gã mượn chút. Gần đây Tiếu lão đại muốn mua nho giống, cũng là chi một khoản, nhưng mà ông tốt xấu làm trùm xã hội đen hơn mười năm, tốt xấu cũng kiếm được, con trai ruột chỉ một đứa, mặc kệ nó mượn mấy vạn, không lý do không đáp ứng.
“Ừ, mua đi, đầu tiên cũng đừng mua nhiều quá, do mùa đông ở đây lạnh, tới lúc đó cũng đừng để nó bị chết cóng”.
Tuy rằng vĩ độ của trấn Thủy Ngưu không tính rất cao, nhưng mà độ cao so với mặt nước biển cao nha, mảnh đất bình nguyên phụ cận Đồng thành, quả thật cũng là có người trồng sơn trà, bên bọn họ không ai trồng, đều sợ mùa đông nhiệt độ thấp, thoáng cái chết cóng một mảnh. Nhưng mà đối với Ngưu Vương trang, Tiếu Thụ Lâm vẫn là khá có lòng tin, gã vốn không mê tín, nhưng mà phong thuỷ của nơi đó giống như quả thật là tốt chút so với chỗ khác, trồng gì sống đó, trồng gì đều ăn ngon.
“Ừ”. La Mông nhếch miệng cười cười, lại lăn qua lộn lại cái chìa khóa xem, không phát hiện thì ra bộ dạng cái chìa khóa này có cảm xúc nghệ thuật như vậy.
Thời gian trước ông ấy chính là nghe Tam Nha nói một câu, người đàn ông có sự nghiệp mới có mị lực”.
i biết được, nhưng mà nếu có thể trồng ra nho cũng rất tốt, năm nay cha tớ mới 59 mà, dù sao nhàn rỗi như vậy cũng không hay lắm, tìm chút chuyện làm, ngày trôi qua phong phú chút”. Mặc kệ điểm xuất phát là vì sao, đối chuyện trồng nho này, Tiếu Thụ Lâm vẫn là tán thành.
“Cậu bảo ông ấy trồng ít chút?”. Ông chú này thể lực không bao nhiêu, phần lớn công việc còn cần nhờ Tiếu Thụ Lâm làm nhiều.
“Hắc, chính là cực sĩ diện”. Nghĩ tới ông ấy làm thủ lĩnh một bang phái, hiện giờ chạy trên núi trồng nho, nói ra mới trồng được một hai mẫu, ông già này liền cảm thấy không đủ khí phách có thể diện.
“Gần đây Tôn Mộc Lâm cũng không trồng khoai lang, mùa này mà trồng tiếp, liền không kịp trước nhập đông thu hoạch, để cậu ta qua giúp.”.Đúng lúc, Tôn Mộc Lâm kinh tế cũng không khá giả, kiếm chút tiền cũng rất thích hợp.
Nói một chút chuyện trồng sơn trà với cậu ấy”. Tiếu Thụ Lâm thuận miệng đáp một câu.
Vậy cậu ta nói sao?”.
“Có thể là muốn trồng”.
“Ừ, mấy ngày nữa nho giống của cha cũng đã tới rồi, chờ mùa hè sang năm liền có sơn trà có nho, đúng rồi, bên cậu ta còn có một mảnh rừng dương mai mà?”. Tiếu lão đại phe phẩy quạt hương bồ, giống như đã thấy được mùa hè trái cây lúc lĩu.
Dạ, sang năm có thể ra trái”. Tiếu Thụ Lâm trả lời nói.
Vậy sang năm đồ ăn liền nhiều hơn rồi”. Bác Lâm ha hả nở nụ cười, Lâm Khoát bên cạnh tuy rằng không nói lời nào, nhưng cũng trên mặt nhưng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt cũng có một tia sáng, hiện tại gã đã bắt đầu chờ mong sinh hoạt sau này ở trên Ngưu Vương trang rồi, tâm tình như vậy mấy năm nay cũng không nhiều, một lần gần nhất, đại khái là một hồi một mình lưng đeo ba lô đi tỉnh khác học đại học.
nh yêu!”. Lâm Xuân Ngọc đặt cà mèn không lên trên bàn trà,lật lật mấy thứ trong hộp, không thiếu món nào, nhất thời liền kêu to. Sau khi hộp đồ này bị chồng cô cầm đi, rất lâu đều không có tin tức, cô còn tưởng rằng lại bị xử tử.
ề rồi à?”. Chồng cô từ trong phòng bếp nhô đầu ra, mới nãy gã đang rửa rau, tiếng nước chảy có chút lớn, liền không nghe được thanh âm Lâm Xuân Ngọc trở về.
ái này sao lại ở đây?”. Ngón tay ngọc của Lâm Xuân Ngọc chỉ mấy thứ trong hộp, hỏi.
Đều không có vấn đề gì?”. Lâm Xuân Ngọc có chút không thể tin được nhìn chồng cô, từ trước mỗi một lần xét nghiệm về, gã đều sẽ nói với bản thân, loại đồ có chỉ tiêu vượt mức nghiêm trọng không thể ăn, loại đồ nào có chất phụ gia vừa phải, có thể ăn một chút, loại đồ nào khá an toàn, ăn hẳn là không sao, chưa từng có giống như lần này vậy, liền một câu đơn giản không vấn đề.
Thông thường trên thị trường chất phụ gia liền mấy thứ như vậy, chỉ cần biết thành phần của bọn nó, làm một chút đối chiếu đơn giản, bình thường rất nhanh liền có thể phát hiện vấn đề, nếu phát hiện trong đó một chỉ số vượt mức nghiêm trọng, còn lại sẽ không cần thiết tiếp tục xét nghiệm.
Lần này thì khác, sau khi gã làm qua mấy chục lần đối chiếu, loại bỏ từng cái tứng cái, lại như cũ không có phát hiện vấn đề gì, không phải nói vượt mức, một chút một chút vấn đề đều không có, cái này làm cho gã cảm thấy có chút nghi hoặc, cho dù là lương thực rau dưa từ ở nông thôn quê nhà bọn họ gởi tới cũng là tồn tại dấu vết phân hóa học nông dược nhất định, lần này lại một chút kiểm tra ra, cái này không hợp với lẽ thường nha.
M ang theo tâm tình nghi hoặc, gã liền tiến hành xét nghiệm phân tích sâu đối mấy món vợ gã mua trên mạng, đương nhiên, bởi vì phải chiếm dụng tài nguyên của phòng thí nghiệm, thời gian khó sắp xếp, cho nên kéo dài mấy ngày.
L c chiều lãnh đạo bọn họ bảo gã đi văn phòng, gã còn tưởng rằng chính mình có phiền toái rồi, dù sao vì việc riêng chiếm dụng tài nguyên phòng thí nghệm luôn không tốt.
Dạ”. Tiểu Vạn gật gật đầu, lúc này, nói nhiều sai nhiều.
“Mấy tháng rồi?”. Lãnh đạo bọn họ lại hỏi.
K ế tiếp lời của lãnh đạo lại cực kỳ vượt ra ngoài dự kiến của gã: “Sau này chú ý chút, tuy rằng tôi cũng rất hiểu tâm tình người làm cha của cậu, nhưng mà dù sao nếu làm như vậy, bên ngoài truyền ra tới một ít tin đồn, đối với phát triển sau này của cậu phòng thí nghiệm cũng không tốt, nếu thật sự muốn làm, cũng không thể làm trong giờ làm việc”.
“Tôi biết rồi, trước đó tôi cũng rất ít khi làm việc này trong giờ làm, về sau sẽ càng thêm chú ý”. Tiểu Vạn vội vàng liền đáp ứng.
úng vậy, không chỉ có không kiểm nghiệm ra chất phụ gia gì, hơn nữa không tìm được dấu vết nông dược phân hóa học gì, sau khi trải qua xét nghiệm phân tích sâu, phát hiện mấy thứ thực phẩm này dinh dưỡng phong phú cân đối, an toàn khỏe mạnh hiếm có”. Nói đến cái này, trên mặt gã cũng là không dấu được nét vui mừng, mấy ngày hôm trước vợ gã còn vì mấy túi đồ này mà khóc tới lê hoa đái vũ, hôm nay đem bọn nó về, còn không biết cô cao hứng như thế nào nữa.
*lê hoa đái vũ: khóc dữ dội, nước mắt như mưa
“Thật sự có thể ăn?”. Lúc này, Lâm Xuân Ngọc đã lấy các thứ từng túi từng túi trong hộp ra, một túi bí đỏ khô, ba túi hạt dưa, mỗi loại không ít.
, khẳng định có thể ăn”. Nếu cái này cũng không thể ăn, vậy trên thế giới còn có thứ có thể ăn hay sao?
Ô……. Thật sự là quá tốt rồi! Lại tìm được mấy thứ có thể ăn!”. Lâm Xuân Ngọc nói xong, liền mở cái túi lớn đựng bí đỏ khô ra, mười giờ sáng cô ăn một chút cơm, hai giờ chiều lại ăn một chút, vừa mới tan tầm bụng lại đói bụng, khá nhớ nhung bí đỏ khô này.
Lát nữa ăn cơm rồi”. Chồng cô có chút bất đắc dĩ nhắc nhở nói, Lâm Xuân Ngọc này trước đây lúc yêu đương cùng gã ăn rất ít, hiện giờ một ngày bốn bữa, có đôi khi còn phải thêm một chút ăn khuya, mọi người đều nói phụ nữ có thai nếu ăn nhiều quá, sau này khó sinh.
“Ô…….Em liền ăn một chút, hức!”. Lâm Xuân Ngọc vừa nhai sợi bí đỏ vừa lau nước mắt.
“Cao hứng! Hức! Anh kệ em đi, đi nấu cơm đi”. Lâm Xuân Ngọc thút thít nói.
Được, em cũng đừng ăn nhiều quá”. Chồng cô không có biện pháp, đành phải quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, nhưng mà vừa mới vào phòng bếp, gã lại nhớ tới một chuyện: “Cái tiệm online em mua mấy thứ này tên gì?”.
“Lãnh đạo bọn anh nói muốn mua”. Nhớ tới một hồi buổi chiều sợ bóng sợ gió kia, gã cũng cảm thấy có chút tức cười.
“Ừ, vợ ông ấy mới vừa mang thai, bốn mươi mốt tuổi, sản phụ lớn tuổi, còn cẩn thận từng li từng tí hơn so với anh”.
Ch ính là người già của trấn Thủy Ngưu đều biết, chàng trai này rất tốt, thật sự tốt.
nh cảm thấy khi nào thích hợp muốn qua liền qua, mọi người trong khu có số điện thoại của tôi, tới lúc đó anh gọi điện đánh tiếng trước với tôi là được”. La Mông ha hả cười nói, Ngưu Vương trang lại thêm một người mới tài giỏi, lấy ánh mắt nhìn người bây giờ của anh, 99% không nhầm. (anh tự kỷ quớ).
< rong>“Vậy sáng ngày mai tôi liền qua đó”. Lâm Khoát cũng không phải người lề mề.
ược”.
hế nào, hạt dẻ trên núi nhà tớ ngon chứ?”. La Mông chạy xe ba bánh chầm chậm, Tiếu Thụ Lâm đi ở bên cạnh.
“Vậy khi nào cậu muốn, liền tự mình qua hái”. Kỳ thật để La Mông hái đem qua anh cũng là rất sẵn lòng, nhưng mà anh càng sẵn lòng khiến Tiếu Thụ Lâm đi qua Ngưu Vương trang, tới lúc đó hai người cùng nhau lên núi hái hạt dẻ.
”. Tiếu Thụ Lâm cười cười, lại hỏi La Mông, nói: “Thời gian này bên Ngưu Vương trang không nhiều việc lắm, chờ thời tiết lại lạnh chút nữa, ong mật của cậu ăn cái gì”.
C ờ thêm một thời gian thời tiết lạnh chút nữa, vùng núi phụ cận của bọn họ không giống bên Vương gia trang còn có hoa quế rừng, tới lúc đó nguồn mật liền hoàn toàn chặt đứt. Cuối cùng liền hai lựa chọn, một cái đơn giản chút, cho đàn ong ăn đường, dùng mật và đường trắng ấn tỉ lệ pha chế, phần lớn mọi người nuôi ong đều làm như vậy.
Vấn đề nhà cửa không cần sốt ruột”. Tiếu Thụ Lâm nói.
Sao không sốt ruột chứ?”. La Mông không vui, chẳng mấy chốc thời tiết liền lạnh rồi, tới lúc đó đánh dã chiến, anh có thể để Tiếu Thụ Lâm chịu thiệt vậy sao?
Chụp”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, liền từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa ném cho La Mông.
u còn có tiền mua nhà à?”. La Mông sờ sờ cái mũi, cảm thấy chính mình có chút vô dụng, dù thế nào anh người ở bên trên (=top)&nbs ;mà phải không.
“Ừ, mua đi, đầu tiên cũng đừng mua nhiều quá, do mùa đông ở đây lạnh, tới lúc đó cũng đừng để nó bị chết cóng”.
“Ừ”. La Mông nhếch miệng cười cười, lại lăn qua lộn lại cái chìa khóa xem, không phát hiện thì ra bộ dạng cái chìa khóa này có cảm xúc nghệ thuật như vậy.
Thời gian trước ông ấy chính là nghe Tam Nha nói một câu, người đàn ông có sự nghiệp mới có mị lực”.
i biết được, nhưng mà nếu có thể trồng ra nho cũng rất tốt, năm nay cha tớ mới 59 mà, dù sao nhàn rỗi như vậy cũng không hay lắm, tìm chút chuyện làm, ngày trôi qua phong phú chút”. Mặc kệ điểm xuất phát là vì sao, đối chuyện trồng nho này, Tiếu Thụ Lâm vẫn là tán thành.
Nói một chút chuyện trồng sơn trà với cậu ấy”. Tiếu Thụ Lâm thuận miệng đáp một câu.
Vậy cậu ta nói sao?”.
Dạ, sang năm có thể ra trái”. Tiếu Thụ Lâm trả lời nói.
Vậy sang năm đồ ăn liền nhiều hơn rồi”. Bác Lâm ha hả nở nụ cười, Lâm Khoát bên cạnh tuy rằng không nói lời nào, nhưng cũng trên mặt nhưng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt cũng có một tia sáng, hiện tại gã đã bắt đầu chờ mong sinh hoạt sau này ở trên Ngưu Vương trang rồi, tâm tình như vậy mấy năm nay cũng không nhiều, một lần gần nhất, đại khái là một hồi một mình lưng đeo ba lô đi tỉnh khác học đại học.
nh yêu!”. Lâm Xuân Ngọc đặt cà mèn không lên trên bàn trà,lật lật mấy thứ trong hộp, không thiếu món nào, nhất thời liền kêu to. Sau khi hộp đồ này bị chồng cô cầm đi, rất lâu đều không có tin tức, cô còn tưởng rằng lại bị xử tử.
ề rồi à?”. Chồng cô từ trong phòng bếp nhô đầu ra, mới nãy gã đang rửa rau, tiếng nước chảy có chút lớn, liền không nghe được thanh âm Lâm Xuân Ngọc trở về.
ái này sao lại ở đây?”. Ngón tay ngọc của Lâm Xuân Ngọc chỉ mấy thứ trong hộp, hỏi.
Đều không có vấn đề gì?”. Lâm Xuân Ngọc có chút không thể tin được nhìn chồng cô, từ trước mỗi một lần xét nghiệm về, gã đều sẽ nói với bản thân, loại đồ có chỉ tiêu vượt mức nghiêm trọng không thể ăn, loại đồ nào có chất phụ gia vừa phải, có thể ăn một chút, loại đồ nào khá an toàn, ăn hẳn là không sao, chưa từng có giống như lần này vậy, liền một câu đơn giản không vấn đề.
M ang theo tâm tình nghi hoặc, gã liền tiến hành xét nghiệm phân tích sâu đối mấy món vợ gã mua trên mạng, đương nhiên, bởi vì phải chiếm dụng tài nguyên của phòng thí nghiệm, thời gian khó sắp xếp, cho nên kéo dài mấy ngày.
L c chiều lãnh đạo bọn họ bảo gã đi văn phòng, gã còn tưởng rằng chính mình có phiền toái rồi, dù sao vì việc riêng chiếm dụng tài nguyên phòng thí nghệm luôn không tốt.
Dạ”. Tiểu Vạn gật gật đầu, lúc này, nói nhiều sai nhiều.
K ế tiếp lời của lãnh đạo lại cực kỳ vượt ra ngoài dự kiến của gã: “Sau này chú ý chút, tuy rằng tôi cũng rất hiểu tâm tình người làm cha của cậu, nhưng mà dù sao nếu làm như vậy, bên ngoài truyền ra tới một ít tin đồn, đối với phát triển sau này của cậu phòng thí nghiệm cũng không tốt, nếu thật sự muốn làm, cũng không thể làm trong giờ làm việc”.
úng vậy, không chỉ có không kiểm nghiệm ra chất phụ gia gì, hơn nữa không tìm được dấu vết nông dược phân hóa học gì, sau khi trải qua xét nghiệm phân tích sâu, phát hiện mấy thứ thực phẩm này dinh dưỡng phong phú cân đối, an toàn khỏe mạnh hiếm có”. Nói đến cái này, trên mặt gã cũng là không dấu được nét vui mừng, mấy ngày hôm trước vợ gã còn vì mấy túi đồ này mà khóc tới lê hoa đái vũ, hôm nay đem bọn nó về, còn không biết cô cao hứng như thế nào nữa.
*lê hoa đái vũ: khóc dữ dội, nước mắt như mưa
, khẳng định có thể ăn”. Nếu cái này cũng không thể ăn, vậy trên thế giới còn có thứ có thể ăn hay sao?
Ô……. Thật sự là quá tốt rồi! Lại tìm được mấy thứ có thể ăn!”. Lâm Xuân Ngọc nói xong, liền mở cái túi lớn đựng bí đỏ khô ra, mười giờ sáng cô ăn một chút cơm, hai giờ chiều lại ăn một chút, vừa mới tan tầm bụng lại đói bụng, khá nhớ nhung bí đỏ khô này.
Lát nữa ăn cơm rồi”. Chồng cô có chút bất đắc dĩ nhắc nhở nói, Lâm Xuân Ngọc này trước đây lúc yêu đương cùng gã ăn rất ít, hiện giờ một ngày bốn bữa, có đôi khi còn phải thêm một chút ăn khuya, mọi người đều nói phụ nữ có thai nếu ăn nhiều quá, sau này khó sinh.
“Ô…….Em liền ăn một chút, hức!”. Lâm Xuân Ngọc vừa nhai sợi bí đỏ vừa lau nước mắt.
Được, em cũng đừng ăn nhiều quá”. Chồng cô không có biện pháp, đành phải quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, nhưng mà vừa mới vào phòng bếp, gã lại nhớ tới một chuyện: “Cái tiệm online em mua mấy thứ này tên gì?”.