Chương 7: Ông chủ căn tin Quách Đại Oa
Việc này một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng ồn ào tới sôi sùng sục, ngay cả Bành Lão Cửu cách làng họ thật xa đều gọi điện thoại cho La Mông, hỏi La Mông con nghé con kia có thật thần kì như vậy hay không, trong giọng nói đều lộ ra tiếc nuối, nói nhà họ Bành gã không phúc khí, mấy thế hệ nuôi trâu hơn trăm năm, cũng chưa có thể giữ chân trâu thần này.
a Mông có thể nói thế nào chứ, nói nó không có thần kì như vậy đâu, đừng nghe người ta thổi phồng, người ở đây rảnh tới hoảng, liền thích thổi phồng con trâu này, con trâu con này không phải cũng từng tè ở nhà Bành Lão Cửu rồi sao, sao cũng không thấy nhà Bành Lão Cửu mọc ra núi vàng núi bạc?
hưng sau một thời gian lại không xong, không tự do, mỗi ngày chính là bị kéo đi ăn uống, không chút giải trí, phải đi lòng vòng trong vườn nhà người ta, người ta còn thấy nhanh quá, sợ nó vẩy đồ tốt lên vườn nhà người khác.
Ôi, La Mông thả trâu về rồi à?”. Nông hộ muợn Nhị Lang hôm nay tươi cười đầy mặt theo sát La Mông nói chuyện, nói ra thì chuyện Nhị Lang bị truyền như vậy, ngay cả La Mông ở trong làng đều được tôn trọng.
“Vâng, hôm nay lại a (tè + ị) không ít đi”. La Mông cười ha hả sờ sờ đầu trâu của Nhị Lang mặt ủ mày chau.
“Cũng được”. Người đàn ông kia cười tủm tỉm, xem ra ngày hôm nay thu hoạch coi như không tồi.
hắc vậy, hai ngày nay nó không có tinh thần gì, cậu nói coi, cho nó ăn đồ ngon, cũng không bắt nó làm việc, sao ngược lại còn không thích chứ”. Người đàn ông khó hiểu, bình thường trâu nào có loại đãi ngộ này, thả trên núi gặm gặm cỏ dại cũng coi như không tệ rồi.
“Ọ……..”. Nhị Lang ủ rũ kêu một tiếng, thật sự là vô cùng nghẹn khuất.
“Ụm bò……..”. Trâu mẹ bên cạnh nó cũng kêu theo một tiếng, cũng không biết là an ủi hay là trách cứ, dù sao La Mông cũng không nghe hiểu.
Bành Lão Cửu giới thiệu qua mấy người bán cho La Mông, đầu xuân năm nay liền buôn bán lời một khoản, gã vừa nghe nói La Mông muốn mua trâu thì hiển nhiên không từ chối, mấy đời nhà gã đều là buôn trâu, mạng lưới quan hệ thật sự rộng, chẳng qua mấy năm nay buôn bán ế ẩm, liên hệ với nhau cũng liền ít đi.
La Mông cũng tin tưởng Bành Lão Cửu, để Bành Lão Cửu cùng anh đi xem trâu, tuy rằng phải trả một ít phí trung gian nhưng yên tâm hơn, Bành Lão Cửu xem trâu khá là lành nghề, có Bành Lão Cửu thì anh chưa bao giờ lo bị hố.
t thời gian tiếp theo, La Mông liền theo Bành Lão Cửu đi chung quanh tìm kiếm trâu mẹ đang cho sữa, chỉ cần Bành Lão Cửu gọi một cú điện thoại thì La Mông liền đi ra ngoài, đàn trâu tạm thời giao cho ông La hỗ trợ trông nom. Trâu mẹ cho sữa không dễ tìm, nơi xem trâu cũng là càng ngày càng xa, có đôi khi có thể mang một hai con trâu về, có đôi khi cũng đành phải tay không trở về.
ổi sáng hôm nay La Mông đang chuẩn bị đi ra ngoài xem trâu thì La Hồng Phượng gọi điện tới, bảo anh tới cửa tiệm ở trấn trên một chuyến.
Lúc La Mông đi tới trong tiệm thì việc buôn bán ngày hôm nay của La Hồng Phượng đã kết thúc rồi, đang quét dọn vệ sinh chuẩn bị đóng cửa trở về làng. Trong tiệm còn có một người mập đầu bóng lưỡng, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, La Mông cảm thấy người này có chút nhìn quen mắt, trong lúc nhất thời lại không nhớ nỗi đã từng gặp qua ở đâu.
“Người nọ là tới từ căn tin cao trung trong huyện, nói muốn mua bánh bao chay bánh bao của chị, chị nói hiện tại không cung ứng được, ông ấy muốn gặp em”. La Hồng Phượng trả lời.
( thợ cả, đầu bếp chính)?”
< “Hắc, cậu rốt cuộc nhận ra tôi rồi”. Người mập kia cười, khuôn mặt mập và trán sáng ngời.
òn không phải bánh bao bánh bao chay nhà mấy người nháo, mấy ngày hôm trước còn có mấy học sinh chạy tới nói với tôi, trên trấn Thủy Ngưu mấy người có cửa tiệm làm bánh bao sữa, bánh bao sữa nhân đậu xanh cực ngon, bảo căn tin chúng tôi cũng bán đi, thế nên tôi mới tìm tới cửa”. Quách sư phó nói mấy câu đã nói rõ ngọn nguồn.
“Bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh nhà bọn cháu lại có tên tuổi như vậy sao?”. Thời gian này La Mông bận chăm sóc, nuôi trâu, anh quả thật không nắm rõ chuyện trong tiệm lắm.
(cấp II) vất vả thi đậu cao trung (cấp III) trọng điểm, trong nhà đều mong chờ trông cậy vào bọn nó vượt trội, trẻ con hơn mười tuổi, trọng trách trên vai liền nặng nề”.
(ko kiếm tiền được ở chỗ này thì kiếm ở chỗ khác), anh cũng không phải hoàn toàn không có lời.
“Vậy sao được chứ, Quách Đại Oa tôi lại là hạng người như vậy sao?”. Nếu ấn giá cả này của La Mông thì Quách Đại Oa gã còn có thể kiếm được một chút, ít nhất không lỗ được, ở căn tin của gã, không có lời thì đều là lỗ vốn, bởi vì gã còn phải thuê người làm việc.
“Ừ, cậu còn nhớ rõ giờ cơm của trường học chúng ta chứ?”. Quách Đại Oa hỏi La Mông.
“Mùa đông 6 giờ, mùa hè 5 giờ 40 phút phải tới, tôi còn phải cho vào lồng hấp hấp lại”.
u theo tình hình trước mắt này thì bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh để ở trong tiệm của La Hồng Phượng liền có thể bán hết, căn bản không cần giảm giá chở tới trong thị trấn, làm như vậy thật sự rất không có lời. Nhưng là nhìn theo lâu dài thì món mua bán này quả thật vẫn là làm được.
(huyện + thị trấn), bánh bao để ở trong căn tin trường học bán, tự nhiên cũng có hiệu ứng quảng cáo nhất định.
a Mông có thể nói thế nào chứ, nói nó không có thần kì như vậy đâu, đừng nghe người ta thổi phồng, người ở đây rảnh tới hoảng, liền thích thổi phồng con trâu này, con trâu con này không phải cũng từng tè ở nhà Bành Lão Cửu rồi sao, sao cũng không thấy nhà Bành Lão Cửu mọc ra núi vàng núi bạc?
hưng sau một thời gian lại không xong, không tự do, mỗi ngày chính là bị kéo đi ăn uống, không chút giải trí, phải đi lòng vòng trong vườn nhà người ta, người ta còn thấy nhanh quá, sợ nó vẩy đồ tốt lên vườn nhà người khác.
Ôi, La Mông thả trâu về rồi à?”. Nông hộ muợn Nhị Lang hôm nay tươi cười đầy mặt theo sát La Mông nói chuyện, nói ra thì chuyện Nhị Lang bị truyền như vậy, ngay cả La Mông ở trong làng đều được tôn trọng.
“Cũng được”. Người đàn ông kia cười tủm tỉm, xem ra ngày hôm nay thu hoạch coi như không tồi.
hắc vậy, hai ngày nay nó không có tinh thần gì, cậu nói coi, cho nó ăn đồ ngon, cũng không bắt nó làm việc, sao ngược lại còn không thích chứ”. Người đàn ông khó hiểu, bình thường trâu nào có loại đãi ngộ này, thả trên núi gặm gặm cỏ dại cũng coi như không tệ rồi.
“Ọ……..”. Nhị Lang ủ rũ kêu một tiếng, thật sự là vô cùng nghẹn khuất.
La Mông cũng tin tưởng Bành Lão Cửu, để Bành Lão Cửu cùng anh đi xem trâu, tuy rằng phải trả một ít phí trung gian nhưng yên tâm hơn, Bành Lão Cửu xem trâu khá là lành nghề, có Bành Lão Cửu thì anh chưa bao giờ lo bị hố.
t thời gian tiếp theo, La Mông liền theo Bành Lão Cửu đi chung quanh tìm kiếm trâu mẹ đang cho sữa, chỉ cần Bành Lão Cửu gọi một cú điện thoại thì La Mông liền đi ra ngoài, đàn trâu tạm thời giao cho ông La hỗ trợ trông nom. Trâu mẹ cho sữa không dễ tìm, nơi xem trâu cũng là càng ngày càng xa, có đôi khi có thể mang một hai con trâu về, có đôi khi cũng đành phải tay không trở về.
ổi sáng hôm nay La Mông đang chuẩn bị đi ra ngoài xem trâu thì La Hồng Phượng gọi điện tới, bảo anh tới cửa tiệm ở trấn trên một chuyến.
( thợ cả, đầu bếp chính)?”
< “Hắc, cậu rốt cuộc nhận ra tôi rồi”. Người mập kia cười, khuôn mặt mập và trán sáng ngời.
òn không phải bánh bao bánh bao chay nhà mấy người nháo, mấy ngày hôm trước còn có mấy học sinh chạy tới nói với tôi, trên trấn Thủy Ngưu mấy người có cửa tiệm làm bánh bao sữa, bánh bao sữa nhân đậu xanh cực ngon, bảo căn tin chúng tôi cũng bán đi, thế nên tôi mới tìm tới cửa”. Quách sư phó nói mấy câu đã nói rõ ngọn nguồn.
(cấp II) vất vả thi đậu cao trung (cấp III) trọng điểm, trong nhà đều mong chờ trông cậy vào bọn nó vượt trội, trẻ con hơn mười tuổi, trọng trách trên vai liền nặng nề”.
(ko kiếm tiền được ở chỗ này thì kiếm ở chỗ khác), anh cũng không phải hoàn toàn không có lời.
“Mùa đông 6 giờ, mùa hè 5 giờ 40 phút phải tới, tôi còn phải cho vào lồng hấp hấp lại”.
u theo tình hình trước mắt này thì bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh để ở trong tiệm của La Hồng Phượng liền có thể bán hết, căn bản không cần giảm giá chở tới trong thị trấn, làm như vậy thật sự rất không có lời. Nhưng là nhìn theo lâu dài thì món mua bán này quả thật vẫn là làm được.